"Hả?" Vân Trân há hốc mồm.

Cái gì với cái gì?"
"Vừa rồi ta..."
"Thiếu gia, Trân Nhi!"
Triệu Húc đang muốn nói với nàng cái gì đó, đúng lúc này, Nguyên Bảo dẫn theo người từ xa chạy tới, sau khi trông thấy bọn họ liền hưng phấn kêu.

"Thiếu gia, vừa rồi ngài chạy nhanh quá! Ngay cả Nguyên Bảo cũng không đuổi kịp!" Nói xong, Nguyên Bảo lại nhìn Vân Trân, "Trân Nhi, ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Vân Trân lắc đầu.

"A, ngươi không sao thì tốt.

Ngươi không biết đâu, thiếu gia và ta nghe nói ngươi xảy ra chuyện, thật sự bị hù chết khiếp...!Có điều, thiếu gia lo lắng cho ngươi còn nhiều hơn ta." Nguyên Bảo nói.

Vân Trân nhìn Nguyên Bảo, lại nhìn Triệu Húc, cuối cùng hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Triệu Húc lúc này không phải nên ở núi Xích Phong sao? Sao lại đến quận Xích Thủy? Còn xuất hiện ở chỗ này?
"Chuyện này nói ra thì rất dài..." Vân Trân chỉ hỏi một câu, Nguyên Bảo đã bắt đầu kể lể.

Thì ra vì chúc mừng sinh thân của Tô trắc phi, Triệu Húc mới đến quận Xích Thủy chọn mua lễ vật.

Khi đến quận Xích Thủy, vô tình gặp được thôn dân gần sơn trang, nói là người ở đó đang mua sắm trong thành.

Triệu Húc biết Vân Trân cũng tới, liền dẫn Nguyên Bảo đi tìm.


Kết quả vừa đến khách điếm lại nghe nói Vân Trân đã xảy ra chuyện.

Cho tới bây giờ, Vân Trân hoàn hảo đứng trước mặt, Triệu Húc vẫn còn sợ hãi.

Hắn không dám nghĩ nữa.

Thời điểm nghe nói Vân Trân trúng mị dược, một mình đào tẩu, hắn vô cùng lo lắng, cũng vô cùng phẫn nộ, thậm chí hận không thể đốt sạch hoa bỉ ngạn ở cầu Nại Hà.

Một khắc đó, lần đầu tiên hắn muốn giết người như vậy, giết cái tên nam nhân Mã Hữu Nhân kia!
Nhưng hắn còn phải đi tìm Vân Trân, không có nhiều thời gian trì hoãn như thế.

Hắn đánh cho kẻ đó một quyền, trự tiếp khiến kẻ đó ngất xỉu.

Kế tiếp là quá trình tìm kiếm dài đằng đẳng.

Thời gian trôi qua mỗi giây, lo lắng, nôn nóng cùng bất an trong lòng ngày càng lớn.

Hắn không biết Vân Trân đã đi đâu, cũng không biết nàng sẽ gặp chuyện gì.

Khi đó, hắn ép mình không được nghĩ nữa.

Bởi vì hắn sợ càng nghĩ, hắn càng muốn giết người, càng không khống chế được bản thân.


Hắn đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mất khống chế như thế.

May mà cuối cùng ông trời phù hộ, hắn tìm được nàng rồi.

Ma thú bất an điên cuồng trong lòng kia ngay khoảnh khắc trông thấy nàng, an tĩnh lại một cách kỳ tích.

Một khắc đó, hắn dường như không hề nghĩ nhiều.

Không nghĩ vì sao hắn lại để ý nàng như vậy?
Không nghĩ nếu không tìm được, hắn sẽ thế nào?
Càng không nghĩ tới sau này, tương lai.

Chỉ là đến cuối cùng lại xảy ra chút ngoài ý muốn...!
"Sự việc đại khái là như thế." Bên cạnh, Nguyên Bảo kể rõ đầu đuôi sự việc, "Trân Nhi, ngươi không biết đâu, thiếu gia thật sự rất lo cho ngươi..."
"Được rồi, Nguyên Bảo, đừng nói nữa!" Lúc này, Triệu Húc cứng đờ cắt ngang.

Không biết vì lý do gì, nghe Nguyên Bảo không ngừng khen hắn trước mặt Vân Trân, hắn lại cảm thấy thẹn thùng, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ.

"Đa tạ các ngươi." Vân Trân nói.

Cách dùng từ của Nguyên Bảo có hơi khoa trương, nhưng Vân Trân biết, Triệu Húc thật sự lo lắng cho nàng.

"Không, không có gì." Triệu Húc hắng giọng, tránh đi ánh mắt của nàng.

Không biết vì sao, trong đầu hắn lại thoáng hiện lên kinh hồng trước đó, hai tai lập tức đỏ bừng.

Ánh đèn trên hành lang mờ nhạt, Vân Trân không chú ý tới.

"Các vị khách nhân." Đúng lúc này, một nha hoàn cầm đèn lồng đi về phía bọn họ, nói, "Mời theo ta.".