Đây có lẽ chính là trạng thái hiện giờ của Triệu Húc.
Cuối cùng, hắn lựa chọn quên đi việc này.
Hắn sai người thiêu hủy đai lưng kia, chọn cho Vân Trân gối đầu mới.
...
Mà rối rắm trong nội tâm của Triệu Húc, Vân Trân không hề hay biết.
Nàng chỉ hơi kinh ngạc với tâm trạng của hắn gần đây.
Triệu Húc hình như có tâm sự.
Vân Trân đưa ra kết luận này là vì mỗi lần nàng nhìn Triệu Húc, đều phát hiện Triệu Húc đang không tập trung.

Đôi khi hắn nhìn chằm chằm đồ trong tay, đôi khi lại nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, nhưng đa số thời điểm, hắn đều nhìn nàng tới thất thần.
Vân Trân từng hỏi.
Nhưng Triệu Húc đều lắc đầu lảng tránh.
Vân Trân cảm thấy có lẽ tâm sự của Triệu Húc có liên quan tới nàng, nhưng nàng không biết đó rốt cuộc là gì.
Sau chuyện ở An Bình Cung, mỗi khi đối mặt với Triệu Húc, Vân Trân không còn thản nhiên như trước.

Bởi vì chuyện lần đó nàng đã lợi dụng Triệu Húc, lợi dụng Triệu Húc để đối phó Tô Thái Hậu.

Cho dù việc đó đối với nàng chỉ là một canh bạc lớn.


Nếu nàng cược thắng, đương nhiên là tốt, ít nhất có thể giữ được mấy năm kế tiếp thái bình.
Nếu nàng cược thua...
Nếu thua, thứ nàng phải trả là tính mạng của mình.
Cuối cùng, nàng đã thắng.
Vân Trân đã từng hỏi qua.
Nhưng nàng không thể thản nhiên đối mặt với Triệu Húc như quá khứ.

Có lúc, khi Triệu Húc nhìn nàng quá lâu, nàng sẽ không nhịn được mà nghĩ có phải chuyện ở An Bình Cung Triệu Húc đã biết sự thật, đoán được nàng đang dùng chính mình để ép hắn, lợi dụng hắn để đối phó Tô Thái Hậu không.
Cho nên, mỗi lần Triệu Húc lảng tránh câu hỏi của nàng, Vân Trân đều thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng lo lắng.
Nàng lo Triệu Húc biết được chân tướng.
Cho dù việc đó quyết định bởi lựa chọn của mọi người.
...
Cứ thế lại qua một tháng.
Xuân qua, hè đến.
Sen đã nở.
Sen trong hoàng cung nở rất đẹp, ngay cả Vân Trân cũng không nhịn được mà muốn đi xem.

Cung nữ Thanh Hà đoán được tâm tư của nàng, liền giúp nàng tìm cớ để ra ngoài.

Nếu Thanh Hà đã nhắc tới, Vân Trân đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Mọi người chuẩn bị.
A Linh nghe nói nàng muốn du hồ ở Dịch Đình ngắm sen, cũng muốn đi.

Vì thế, nó kéo Tiểu Từ tới xin Vân Trân.

Hiện giờ, Vân Trân đã dần bồi dưỡng thế lực thuộc về mình trong cung, chỉ đi Dịch Đình, nàng không quá lo sẽ xảy ra chuyện.

Do đó hôm nay, Vân Trân dẫn A Linh và Tiểu Từ đi du hồ ở Dịch Đình, ngắm sen.
Sen nở rất đẹp, dọc bờ sông còn có hàng liễu, bên cạnh là cung điện nguy nga, tường cung màu đỏ, ngói vàng lưu ly...
Phong cảnh chỉ thế thôi đã rất tuyệt.
Thời điểm thuyền tới giữa hồ, A Linh đột nhiên muốn làm thơ.

Vì thế, nó kéo Tiểu Từ làm thơ cùng nó.
Vốn dĩ A Linh muốn rủ cả Vân Trân.
Nhưng Vân Trân nào biết làm thơ chứ!
Nàng chỉ nói mình sẽ làm trọng tài, chấm điểm xem thơ của chúng ai hay hơn.

Người làm tốt nhất, đêm nay có thể nếm điểm tâm nàng tự tay làm.
Thứ Vân Trân am hiểu nhất ngoại trừ y thuật thì chính là trù nghệ.

Tuy rằng nàng đã lâu không xuống bếp, nhưng cảm giác với nguyên liệu nấu ăn vẫn ở đây.

Mấy ngày trước rảnh rỗi, nàng tự mình xuống bếp, chỉ nấu mấy món đơn giản thôi đã thơm phức, khẩu vị cũng không tệ..