Không bao lâu, Vân Trân đã về hoàng cung.
Nguyên Bảo không đưa nàng về Tê Phượng Cung của nàng, mà đưa nàng tới Hoa Thanh Cung của Triệu Húc.
Trong Hoa Thanh Cung, bầu không khí căng thẳng.
Cung nhân đều nghiêm túc cúi đầu, không ai dám hít thở mạnh.
Rất nhanh, Vân Trân đã tới giữa cửa chính điện.
Nàng nhìn thấy Thanh Hà.
Thanh Hà đang quỳ dưới đất, hai bên có nội thị Hoa Thanh Cung trông chừng.
Vừa thấy nàng, Thanh Hà lộ vẻ có lời muốn nói, nhưng ngại tình cảnh lúc này, không thể nói ra.
Vân Trân gật đầu, sau đó nâng bước vào trong.
Trong điện chỉ có vài người.
Vân Trân vừa vào, liền thấy Tô Thái Hậu ngồi cạnh Triệu Húc.
Tô Thái Hậu cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt lạnh lẽo của Tô Thái Hậu khiến người ta phải rùng mình.
Vân Trân dời mắt đi, hành lễ với người ngồi bên trên.

"Thần thiếp gặp qua bệ hạ, gặp qua Thái Hậu nương nương."
Nhưng trong số họ, không ai lên tiếng cho nàng miễn lễ.
Bọn họ không cho, Vân Trân không thể đứng dậy.
Không biết qua bao lâu, Tô Thái Hậu mới mở miệng: "Vân...!À, không phải, lúc này ai gia nên gọi ngươi là Hoàng Quý Phi.

Hôm nay Hoàng Quý Phi vì chuyện gì mà xuất cung đấy?"
"Hồi Thái Hậu, hôm nay thần thiếp xuất cung chỉ là muốn uống trà bên ngoài." Vân Trân đáp.
"Chỉ vì uống trà bên ngoài mà chạy tới thành Đông xa xôi thế sao?" Tô Thái Hậu cười lạnh, "Chẳng lẽ Hoàng Quý Phi coi ai gia và hoàng đế là đứa trẻ ba tuổi mà trêu chọc à?"
"Thái Hậu bớt giận.

Thần thiếp không dám.

Thần thiếp chỉ trả lời câu hỏi của Thái Hậu nương nương, mong Thái Hậu nương nương bớt giận.

Nếu người cảm thấy đáp án của thần thiếp khiến người không hài lòng, vậy xin hỏi Thái Hậu, người cảm thấy thần thiếp tới khách điếm ở thành Đông không phải vì uống trà thì để làm gì?"

"Ngươi..."
"Đủ rồi." Đúng lúc này, từ sau khi Vân Trân vào, Triệu Húc luôn trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Húc nhìn nàng, trong đôi mắt thâm thúy chứa đầy cảm xúc phức tạp và ẩn nhẫn.
"Hoàng Quý Phi, trẫm chỉ hi vọng nàng có thể nói một câu thật." Triệu Húc nghiến răng, "Chẳng lẽ đã đến lúc này, Hoàng Quý Phi còn muốn gạt trẫm sao? Chẳng lẽ trẫm muốn từ miệng của nàng nghe một câu thật lại khó như vậy?"
Khoảnh khắc đó, Vân Trân dao động.
Nàng nhìn Triệu Húc, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu.
"Hay, hay lắm!" Triệu Húc giận tới bật cười, "Xem ra Hoàng Quý Phi hôm nay không định nói thật với trẫm.

Nếu đã không định nói, vậy trẫm cũng không ép nàng, chỉ mong kế tiếp Hoàng Quý Phi đừng trách trẫm không cho Hoàng Quý Phi cơ hội giải thích.

Người đâu, áp giải người kia lên!"
Triệu Húc dứt lời, thân thể Vân Trân run lên.
Nàng quay đầu, liền thấy thị vệ áp giải mấy người quen mắt vào đại điện.
Tay chân Vân Trân trở nên lạnh băng.
Khi người của bộ lạc Sư Thứu quỳ gối phía sau Vân Trân, Triệu Húc lần nữa lên tiếng: "Bây giờ, Hoàng Quý Phi còn gì để nói không? Nàng còn gì không rõ cần trẫm giải thích thay nàng không?"
Đôi mắt của Triệu Húc khóa chặt Vân Trân.
Vân Trân ngã ngồi xuống đất, nhìn vào khoảng hư không, lắc đầu..