"Thiếu gia, nói chuyện được không?" Vân Trân nhìn hắn.

Triệu Húc cúi đầu, chằm chằm nhìn mặt đất.

Không biết qua bao lâu, hắn mới gật đầu: "Vào đi." Nói xong, hắn liền muốn vào trong.

"A, khoan đã!" Vân Trân giữ chặt hắn, híp mắt, "Đêm nay sao sáng, không bằng chúng ta ngồi trong đình đi."
Triệu Húc thấy nàng chỉ bậc thang, hơi do dự.

"Sẽ không có ai phát hiện đâu." Vân Trân chớp mắt.

"Hả?" Triệu Húc kinh ngạc.

Vân Trân nhân cơ hội này kéo hắn tới dưới mái hiên, ấn xuống bậc thang.

"Như vậy, không phải rất tốt sao?" Vân Trân ngồi bên canh hắn, hai tay chống cằm nhìn sao trong trời đêm.

Triệu Húc nhìn chằm chằm nàng một lát, quay đầu, bộ dáng muốn học theo.

Nhưng tay mới nâng đến một nửa, có lẽ cảm thấy bộ dáng này có chút không tư nhiên, hắn lại thả tay về.


Cuối cùng, hắn thẳng sống lưng, khoanh hai chân mà ngồi, động tác rất khuôn mẫu.

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc ngắm sao.

Rất nhanh, ánh mắt hắn thả lỏng, bên trong mang theo vài phần tò mò.

Vân Trân quay đầu, nhìn bộ dáng này của hắn, liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nghe tiếng cười, nét mặt Triệu Húc cứng đờ một chút.

Rất nhanh, hắn cất đi sự tò mò, sửa thành nghiêm trang.

"Nếu quá nhiều áp lực, vậy cứ ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngài sẽ phát hiện, so trời đất, ngài nhỏ bé cỡ nào.

Mà những chuyện khiến ngài phiền muộn chẳng qua chỉ là cái chớp mắt tron trời đất thôi." Vân Trân ngửa đầu nói hết, lại thấy hắn nheo mắt, "Thiếu gia, sinh mệnh không thể nghịch chuyển, ngài nên học cách hưởng thụ nó, không nên dùng sức áp chế bản tính của mình.

Ít nhất ở thời điểm nào đó, ngài muốn sống giống như hài tử."
Triệu Húc kinh ngạc nhìn Vân Trân.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy sao đầy trời cũng không sáng ngời bằng đôi mắt của nàng, cái ánh sáng ấm áp này giống như kẻ lạc trong bóng đêm đột nhiên trông thấy hi vọng, khiến người ta không nhịn được mà muốn nắm chặt, muốn giữ lại bên mình.


"Thiếu gia?" Vân Trân nghi hoặc gọi.

"Khụ khụ khụ..." Triệu Húc hoàn hồn, phát hiện bản thân vừa nhìn Vân Trân chằm chằm, mặt liền đỏ ửng.

Hắn quay đầu, muốn dùng tiếng ho khan che giấu sự xấu hổ, "Ngươi...!Ngươi nói ta là hài tử, ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta một tuổi, thế mà tới giảng đạo lý với ta...!Khụ khụ..."
Thấy hắn như vậy, trong lòng Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cách của nàng có hiệu quả.

Ít nhất lúc này, hắn còn xấu hổ, còn quở trách người ta, so với trầm mặc khi trước, có sức sống hơn nhiều.

"Vậy bây giờ chắc thiếu gia có thể nói cho nô tỳ biết vì sao ngài muốn trốn tránh nô tỳ rồi đúng không?"
Vân Trân vừa dứt lời, Triệu Húc liền sửng sốt, ảo não, vô thố trên mặt lập tức cất đi.

Hắn cúi đầu, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

Vân Trân nghiêng đầu nhìn hắn, kiên nhẫn chờ.

"Xin lỗi."
Qua một lát, giọng của Triệu Húc vang lên.

"Tại sao lại xin lỗi nô tỳ?"
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn nàng: "Mẫu phi triệu kiến ngươi là muốn điều ngươi tới chỗ ta.

Kỳ thật, thời điểm cây trâm bị mất trộm, ta đã mơ hồ đoán được một chút, nhưng ta lại không thể nói với ngươi...!Ta..."
"Đây không phải lỗi của ngài." Vân Trân làm động tác "im lặng", "Ngài đã sớm nhắc nhở ta, không phải sao?".