Tránh cho lại xảy ra chuyện.

Sau khi thu dọn, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, ngay lúc mặt trời ở trên đỉnh đầu bọn họ xuất phát.

Cho dù nhanh chóng như vậy, nhưng mới rời khỏi quận Xích Thủy không bao lâu, vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bọn họ bị một đám người ngăn cản.

Vân Trân ở trên xe dò đầu ra, liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Đây không phải là công tử ca trước đó cản đường bọn họ muốn mua châu thoa của Yên Vũ cô nương sao?
Rất hiển nhiên, không biết công tử ca làm thế nào nghe được tin tức của họ, cố ý dẫn người tới đây cản đường.

"Hay lắm! Thì ra các ngươi là một đám!"
Công tử ca thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh đã thay y phục, lại nhìn Triệu Húc phía sau bọn họ, lập tức nổi giận, chỉ vào Triệu Húc mắng: "Tiểu tử nhà ngươi quả thật gian trá! Biết mình tài hèn học ít không bằng chúng ta, cho nên sai nha đầu này giả dạng người mệnh khổ, chạy đến trước mặt Yên Vũ cô nương tìm sự đồng tình, lấy châu thoa của nàng ấy.

Hiện tại, bổn thiếu gia phải bắt các ngươi lại đưa đến trước mặt Yên Vũ cô nương, để nàng thấy rõ bộ mặt thật của các ngươi!"
Dứt lời, không cho nhóm Vân Trân cơ hội biện giải, gã trực tiếp phất tay, đám người phía sau lập tức xông tới.

"Phanh phanh phanh..."
"Bạch bạch bạch..."
"A, cái teo của ta!"
"Đi bắt nha đầu và tiểu tử kia!"

...!
Ngụy Thư Tĩnh võ nghệ cao siêu, sao có thể không đối phó nỗi nhóm người này?
Chỉ vài chiêu, y đã hạ gục đám người đánh tới.

Rất nhanh, chúng cũng biết Ngụy Thư Tĩnh lợi hại, lập tức chuyển mục tiêu công kích lên mấy người Vân Trân.

"A, đừng đánh ta! Ngụy thiếu hiệp, cứu mạng!" Nguyên Bảo hét lớn.

Ngụy Thư Tĩnh dù lợi hại, nhưng song quyền khó địch bốn tay.

Người đối diện quá nhiều, y cứu một, người khác lại bị bắt, huống hồ còn có Nguyên Bảo kéo chân sau.

Không bao lâu, công tử ca bên kia cầm chủy thủ kề trên cổ Nguyên Bảo, uy hiếp bọn họ dừng lại.

Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân, lại nhìn Triệu Húc, cuối cùng buông kiếm trong tay xuống.

Người bên cạnh thấy vậy, lập tức như tổ ong xông tới, trói hai tay Ngụy Thư Tĩnh.

Vân Trân và Triệu Húc theo đó cũng bị chế phục.

Rất nhanh, bọn họ bị giải tới trước mặt công tử ca.

"Hừ, đám lừa đảo các ngươi!" Công tử ca duỗi tay gõ trán từng người, mắng, "Hiện tại bổn thiếu gia sẽ đưa các ngươi tới trước mặt Yên Vũ cô nương, lột bộ mặt thật của các ngươi.


Đến lúc đó, khẳng định Yên Vũ cô nương sẽ cảm thấy bổn thiếu gia là người đáng để phó thác.

Ha ha ha...!Đi!"
"Còn ngây ra đó làm gì? Đi mau!"
"Mau lên! Mau lên!"
Đám thuộc hạ không chút khách khí đẩy nhóm người Vân Trân.

Vân Trân khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Ngụy Thư Tĩnh.

Vừa lúc Triệu Húc cũng nhìn y.

Ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt: Bắt giặc phải bắt vua trước!
Ngay thời điểm Ngụy Thư Tĩnh chuẩn bị ra tay, trên quan đạo ở phía xa có một con lừa đi tới.

Lộc cộc...!
Con lừa chở một lão hán say chậm rãi đi về hướng này.

"Đi đi, đi đi!" Công tử ca không để ý, nói.

Nhưng ngay lúc này, con lừa kia đã chắn trước mặt họ, lạch cạch một tiếng, lão hán say rượu từ trên con lừa lăn xuống, rơi trên mặt đất.

"Rượu, rượu..." Lão hán say lờ đờ nhét bầu rượu vào miệng, "Bẹp bẹp" mà uống.

"Tên say kia, mau cút cho bổn thiếu gia!" Công tử ca nổi giận.

"Rượu, rượu ngon, rượu ngon..." Lão hán say căn bản không để ý tới gã, tiếp tục uống rượu.

Công tử ca nổi giận lôi đình: "Người đâu, mau ném ông ta xuống sông cho ta!".