Lúc này, Vân Trân vai vác hòm thuốc, trong lòng ôm Hắc đại nhân, dưới chân là tay nải, ngẩng đầu nhìn thiếu niên từ trên núi đi xuống.

Năm năm không gặp.

Lần nữa gặp lại, nàng thế mà cảm thấy đã trải qua mấy đời.

Nét non nớt thuộc về hài tử đã mất đi, thay bằng thiếu niên bồng bột và tuấn mỹ.

Lúc này, Triệu Húc trong một bộ xiêm y tố sắc đứng ở bậc thang uốn lượn.

Quả thật đúng như Quả Nhi nói, cao, thành thục, lại đẹp, giống như bước ra từ bước họa khiến người ta không thể dời mắt.

Bọn họ cách nhau bậc thang rất dài, tầm mắt giao hội, giống như cách thời gian đã lâu, nhìn dấu vết bị năm tháng mài giũa của đối phương.

"Nô tỳ gặp qua thiếu gia." Vân Trân cúi đầu, hành lễ.

"Ngươi là Trân Nhi?" Không đợi Triệu Húc mở miệng, trên đó liền truyền tới một giọng nói khiếp sợ.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn người nọ, mỉm cười: "Nguyên Bảo."
"A!" Nguyên Bảo mở to hai mắt, "Ngươi thật sự là Trân Nhi? Sao ngươi có thể trở nên xinh đẹp như vậy?"
Vân Trân cười nhìn hắn: "Ngươi không phải cũng càng soái hơn lúc trước sao?"
"Ta ta ta..." Nguyên Bảo bị nàng khen, có chút e thẹn, "Thiếu gia, Trân Nhi học hư, thế mà bắt đầu đùa giỡn Nguyên Bảo!"

Triệu Húc liếc nhìn hắn, lại nhìn Vân Trân: "Đây không phải do ngươi tìm đến sao?"
"A? Thiếu gia! Sao ngài cũng nói chuyện giúp Trân Nhi chứ..." Nguyên Bảo hầm hừ.

...!
Dường như tất cả lại trở về trước kia.

Nhưng trong lòng Vân Trân lại cảm thấy khó chịu.

Đến cuối cùng cũng chỉ quy kết mọi người xa nhau năm năm, ai ai cũng trưởng thành, ngay cả bản thân nàng cũng thay đổi, huống chi là người khác?
Triệu Húc bảo Nguyên Bảo hỗ trợ cầm hành lý, khi hắn chuẩn bị nhận lấy hòm thuốc lại bị Vân Trân tránh đi: "Thiếu gia, vẫn là để tự nô tỳ cầm."
Bởi vì trong hòm có vài loại thuốc kỳ lạ, nếu không cẩn thận đụng vào, rất có khả năng sẽ gây ra chút phiền toái.

Triệu Húc cứng đờ, rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường: "Được."
...!
Trên đường, Triệu Húc nói sơ về tình hình của người trúng độc.

.

Ngôn Tình Tổng Tài
Thì ra mấy ngày trước, Triệu Húc có vị sư huynh sau khi ăn điểm tâm đột nhiên trúng độc.

Bệnh tình trở nặng, mời đại phu địa phương cũng không tra được nguyên nhân, Xích Phong cư sĩ phải lấy ra linh dược giải trăm loại độc mới tạm thời ngăn chặn độc tính trong cơ thể sư huynh.


Nhưng chung quy chỉ là tạm thời.

Lúc này, Triệu Húc nhớ tới vị kỳ nhân ở sơn trang.

Tuy rằng người trong sơn trang không ai biết thân phận thật sự của Độc Thủ Y Tiên, nhưng Triệu Húc là nhi tử của Tô trắc phi, đương nhiên biết một ít, vì thế liền gấp gáp viết thư gửi cho Tô trắc phi, hi vọng có thể mời Độc Thủ Tiên y tới cứu mạng của vị sư huynh này.

Chỉ là hiện tại, người tới lại là Vân Trân...!
...!
Sau khi nghe Triệu Húc nói rõ tình hình, Vân Trân tỏ vẻ muốn đi xem người trúng độc kia.

Vân Trân dứt lời, Nguyên Bảo ở bên cạnh muốn nó lại thôi, giống như không quá tin tưởng y thuật của nàng.

Nhưng Triệu Húc chỉ nhìn nàng một cái thật sâu, gật đầu: "Ta đưa ngươi đi."
"Vậy làm phiền thiếu gia."
Vân Trân đi theo Triệu Húc xuyên qua đình viện Xích Phong Các.

Trên đường, bọn họ gặp một vài học sinh.

Những học sinh này sau khi bọn họ rời đi liền lại gần nhau thì thầm gì đó.

Không bao lâu, Vân Trân đã tới giường bệnh sư huynh trúng độc.

...!
"Thế nào?"
Chờ Vân Trân thu tay, Triệu Húc hỏi.

"Triệu sư đệ, đệ thật to gan! Ai đệ cũng dám mang lên núi sao?"
Vân Trân đang muốn lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng châm chọc, theo đó, một thư sinh tức giận tới trắng mặt vội vàng đi đến..