Vân Trân vốn định tìm người bản xứ dẫn đường, trực tiếp đi Bích Lạc Cốc.

Nhưng Triệu Húc nghe xong, lại kiên trì đi cùng.

Vân Trân chỉ là "nô tỳ", đương nhiên không thể cản hắn.

Sau đó, Triệu Húc đi bẩm báo tình hình với Xích Phong cư sĩ.

Vân Trân thu dọn ít đồ đạc có thể sử dụng ở dã ngoại cùng ít thuốc phòng thân.

Chạng vạng, Hắc đại nhân cả người đầy mùi rượu bò tới, Vân Trân kinh ngạc không biết nó lại đi tìm rượu ở chỗ nào, có điều hiện tại không phải thời gian để truy cứu.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể phó thác Hắc đại nhân cho Nguyên Bảo chiếu cố.

Hôm sau, nàng và Triệu Húc, cùng người dẫn đường mời đến rời núi Xích Phong, xuất phát đi về hướng Bích Lạc Cốc.

...!

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (*).

(*) 上穷碧落下黄泉: trích bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Di, có nghĩa là lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng.

Cái tên núi Bích Lạc chính là lấy từ câu thơ này.

"Bích lạc" chỉ thiên cung, "hoàng tuyền" chỉ âm phủ, bất luận ngươi ở đâu, thiên cung vẫn là âm phủ, ta đều sẽ ở bên ngươi, không rời không bỏ.

"...!Bị gia tộc ngăn cản, đôi tình lữ kia cuối cùng chạy tới nơi này..."
Sau khi bọn họ trèo lên một con đường dốc, bên cạnh truyền đến tiếng người dẫn đường, sau đó ông ấy kể họ nghe truyền thuyết về núi Bích Lạc.

Rất lâu trước kia có một đôi tình lữ yêu nhau, nhưng lại bị gia tộc ngăn cản, bọn họ không thể tạm thời xa cách.

Cuối cùng, để có thể ở bên nhau, bọn họ quyết định bỏ trốn.

Đôi tình lữ chạy tới núi Bích Lạc.

Người trong gia tộc cũng đuổi tới, ép bọn họ chia xa.

Để vĩnh viễn không xa không rời, hai người họ đã nhảy xuống vực thẳm.

Người đời sau để tưởng nhớ tình yêu của bọn họ, sửa tên ngọn núi họ tuẫn tình thành núi Bích Lạc, mà vực sâu kia thành Bích Lạc Cốc.

Thượng cùng bích lạc hoàng tuyền, sinh sinh tử tử đều phải ở bên nhau.

"Hai ngươi xem nơi đó..." Người dẫn đường chỉ về hướng bị mây mù che khuất, "Nơi đó chính là Bích Lạc Cốc.

Theo tập tục của người bản địa chúng tôi, chỉ có nam nữ trẻ tuổi mới có thể xuống Bích Lạc Cốc.

Do vậy, tôi chỉ có thể đưa hai vị đến nơi ra vào Bích Lạc Cốc."
Vân Trân và Triệu Húc nghe xong, nhìn thoáng qua lẫn nhau.


"Vì sao chỉ có nam nữ trẻ tuổi mới có thể đi vào?" Triệu Húc hỏi.

Nghe Triệu Húc hỏi, Vân Trân có chút không rõ nguyên do.

Lúc này, người dẫn đường sợ mặt, nói: "Nghe bảo sau khi đôi tình lữ nhảy xuống Bích Lạc Cốc tuẫn tình, linh hồn vẫn chưa được vãng sinh, mà loanh quanh ở đáy cốc.

Phàm là nam nữ cùng vào Bích Lạc Cốc, linh hôn của họ sẽ đời đời kiếp kiếp dính chặt vào nhau, mãi không chia lìa.

Hài tử của ta đã có thể đi mua nước tương rồi, nên ta không cùng các vị vào xem náo nhiệt."
Bởi vì Vân Trân thỉnh cầu Triệu Húc tạm thời giữ bí mật chuyện Diêm Vương Khiếu, cho nên người dẫn đường liền cho rằng bọn họ tới Bích Lạc Cốc khẩn cầu nhân duyên.

Nghe người dẫn đường nói hết, Vân Trân đỏ mặt.

Nàng muốn giải thích, nhưng lại không thể.

"Vừa nhìn hai vị liền biết trai tài gái sắc, khí độ bất phàm, tương lai chắc chắn..."
"Vị đại thúc này!" Mắt thấy người dẫn đường càng nói càng thái quá, Vân Trân không nhịn được mà cắt ngang.

Người dẫn đường cho rằng nàng thẹn thùng, gật đầu tỏ vẻ "Ta hiểu".

Trong lòng Vân Trân dở khóc dở cười.


"Đi thôi! Nên xuất phát rồi!" Đúng lúc này, Triệu Húc đứng bên cạnh vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng.

Dứt lời, hắn liền nâng bước đi về phía trước.

Gì thế?
Vân Trân há miệng.

Là ảo giác của nàng sao?
Sao nàng lại cảm thấy Triệu Húc có chút không vui vậy?
Không vui vì người dẫn đường nói họ là đôi tình lữ sao?
"Tiểu cô nương, còn không mau đuổi theo giải thích đi!" Người dẫn đường nháy mắt.

Giải thích gì chứ? Vân Trân sửng sốt.

Trong đầu vị đại thúc dẫn đường này chứa cái gì vậy?
Chẳng lẽ ông ấy cho rằng Triệu Húc tức giận là vì nàng vừa cắt ngang lời khen bọn họ "duyên trời tác hợp" sao?
Trời ạ....