Bột trắng bay khắp không khí.

Sát thủ vốn vây quanh Triệu Húc lần lượt ngã xuống.

Vân Trân không dám chậm trễ, trực tiếp chạy vào trong đám người, lấy một bình sứ trắng đưa đến mũi Triệu Húc.

Triệu Húc ngửi phải một mùi gay mũi, vốn mơ mơ màng màng lập tức thanh tỉnh.

"Cầm đi." Vân Trân đưa bình sứ cho hắn, sau đó kéo tay hắn chạy đi.

Không biết chạy bao lâu, hơi thở của Vân Trân trở nên nặng nề.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Phía sau truyền tới tiếng của Triệu Húc.

Vân Trân theo lời dừng lại.

Má nàng ửng đỏ mà quay đầu nhìn về phía sau, không còn thấy bóng dáng của sát thủ.

"A!" Lúc này, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May mà trên người có thói quen mang theo thuốc mê, bằng không hôm nay thảm rồi.

Có điều thuốc mê này với sát thủ mà nói không có tác dụng quá lâu, vì thế vẫn phải nhanh một chút đi xa mới được.


"Khụ khụ..." Ngay lúc này, nàng nghe bên cạnh có tiếng ho khan.

Vân Trân quay đầu, phát hiện âm thanh phát ra từ chỗ Triệu Húc.

"Thiếu gia, ngài bị thương rồi! Mau để nô tỳ xem xem!" Vân Trân cả kinh hét lên, sau đó bắt lấy tay hắn.

Triệu Húc rụt cánh tay về, theo bản năng quét mắt nhìn bàn tay mới bị Vân Trân buông ra, ánh mắt hiện lên một tia mất mát ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

"Ta không sao." Triệu Húc nói.

"Sao lại không sao? Vẫn là để nô tỳ xem giúp ngài đi!"
Triệu Húc nhìn nàng, phát hiện nàng vô cùng nghiêm túc, sửng sốt một hồi mới không cự tuyệt.

Vân Trân bảo hắn ngồi xuống tảng đá, sau đó cẩn thận ngồi quỳ bên cạnh, cúi đầu, chuyên tâm xử lý miệng vết thương.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Triệu Húc có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở từ Vân Trân phả vào da thịt hắn.

Thân thể hắn cứng đờ.

"Thiếu gia, thả lỏng." Vân Trân nắm cánh tay hắn, lập tức cảm giác được.

Triệu Hút hít sâu một hơi, có hơi mất tự nhiên mà dời mắt đi, trong lòng nhột nhột như có thứ gì cào vào.

Cuối cùng, hắn quyết định phá vỡ cảm giác quái dị này.


"Những tên sát thủ đó sẽ đuổi theo sao?" Hắn hỏi.

"Vâng, thuốc mê chỉ có tác dụng trong hai canh giờ." Vân Trân đáp.

"...!Vậy sao!" Triệu Húc nghe xong, ánh mắt có chút mơ hồ, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên cánh tay bị Vân Trân đè lại.

"Chẳng lẽ thiếu gia không có gì muốn nói với nô tỳ sao?" Vân Trân đột nhiên hỏi.

"Nói gì cơ?" Triệu Húc cho rằng đối phương phát hiện sự kỳ quái của mình, lập tức căng thẳng.

"Đương nhiên là thích khách vừa rồi." Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.

Đối diện với đôi mắt sáng kia, đồng tử Triệu Húc đột nhiên co rút.

Không biết hắn nhớ tới cái gì, tâm tình nóng nảy trước đó ngay lập tức không còn.

Hắn nhấp môi, thái độ có hơi lạnh lẽo.

Vân Trân cùng hắn đối diện hai giây, lại cúi đầu xử lý vết thương.

"Đương nhiên, thiếu gia là chủ tử, không phải chuyện gì cũng có thể nói với nô tỳ." Vân Trân nói.

"Ta không biết bọn họ do ai phái tới." Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp của Triệu Húc.

Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe miệng Vân Trân khẽ cong lên.

"Trong lòng ta chỉ có một phỏng đoán mơ hồ, những kẻ này chắc là cùng phe với người hạ độc?
"Hạ độc?" Động tác rải thuốc của Vân Trân hơi dừng lại.

Triệu Húc "Ừ" một tiếng: "Ngươi hẳn là vẫn luôn muốn hỏi Mã sư huynh tại sao lại trúng độc đúng không?".