Mấy ngày nay nàng vội nấu thuốc giải cho người ta, đi sớm về trễ, lúc trở về luôn không thấy Hắc đại nhân đâu.

Thỉnh thoảng gặp, nó đều là toàn đây đầy mùi rượu.

Ban đầu nàng còn lo Hắc đại nhân gây chuyện, nhưng về sau cũng không nghe ai nói mất rượu, hơn nữa lại bị chuyện khác trì hoãn, nên cũng quên mất việc này.

Chỉ là không ngờ, hiện tại sắp phải rời đi, Hắc đại nhân không thấy bóng dáng đâu.

"Chúng ta chia nhau đi tìm đi." Triệu Húc nói với nàng.

"Ừ." Vân Trân gật đầu.

Chờ Triệu Húc và Nguyên Bảo đi rồi, nàng đến một góc không người, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ.

Cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong là một con sâu nhỏ màu nâu đỏ nằm trên tấm lụa mềm mại.

"Nè! A Lãn (*)!" Vân Trân vươn một ngón tay chọc chọc trên lưng con sâu nhỏ.

(*) 阿懒: chữ Lãn có nghĩa là lười biếng.

Con sâu nhỏ giật mình ngẩng đầu.

"Đi đi!" Vân Trân thấy thế, liền đặt sâu nhỏ xuống đất.

Sâu nhỏ lắc đầu tung xúc tu, sau đó bốn chân ngắn dọc theo đường lát đá bò về phía trước.


Vân Trân theo sau.

A Lãn chỉ là trùng tham rượu, tính tình lười nhác, xem rượu là đồ ăn.

Hai năm trước, nàng cùng sư phụ tới cứu được một thôn dân ở Nam Hoang, thôn dân vì cảm tạ nàng, liền tặng tham trùng này.

Bởi vì đa số thời gian nó đều ngủ, nếu Vân Trân đặt cho nó cái tên "A Lãn".

...!
Không bao lâu, Vân Trân theo A Lãn vào một rừng trúc nhỏ.

Rừng trúc thanh u, trong không khí thoang thoảng hương trú khiến người thư thái sảng khoái.

Vân Trân khom người nhặt A Lãn lên, bỏ vào hộp, sau đó nâng bước đi về phía trước.

Rất nhanh, trước mặt xuất hiện một tòa đình trúc.

Bốn phía trúc đình đều trao lụa màu trắng, gió thổi qua, lụa trắng như tinh linh trong rừng trúc nhảy múa, đẹp không tả xiết.

Mà phía sau những tấm lụa kia, một thân ảnh bạch y thắng tuyết đang ngồi bên trong đình.

Dáng vẻ hắn tùy ý, những mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều để lộ sự phong lưu không kiềm chế được.

Từ xa nhìn lại, giống như tiên nhân trên trời.

Lúc này, trong tay hắn đang cầm một cái ly màu trắng, mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, Vân Trân cũng có thể ngửi ra mùi rượu thoang thoảng.


Hương rượu say lòng người.

Nhưng hiện tại càng khiến người ta say mê lại là thân ảnh bạch y kia.

Ở khoảng cách cách đình trúc mười bước, Vân Trân dừng lại.

Nam tử bạch y có lẽ nhận ra điều gì, chậm rãi quay đầu, nhìn về phương hướng của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giờ khắc này, Vân Trân như nhìn thấy hoa đào nở rộ.

...!
"Meo..."
Đúng lúc này, một tiếng kêu của con mèo lười biếng phá tan hình ảnh trước mắt.

Một con mèo đen không biết từ nơi nào chui ra từ vạt áo của nam tử bạch y, sau đó, nó xù lông, bốn chân bắt lấy chân hắn, động tác vụng về mà muốn bò lên đùi nam tử bạch y.

Nhưng vì quá say, tứ chi căn bản không có sức lực.

Ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn duỗi tới nắm lấy gáy nó, nhấc bỗng nó lên.

Hắc đại nhân được đặt xuống đầu gối, duỗi cổ, muốn lấy lòng mà cọ cọ tay người nọ.

Người nọ nhếch môi, đôi mắt kia như hoa đào trồi lên ý cười.

Hắn cong ngón trỏ búng nhẹ lên trán Hắc đại nhân.

Hắc đại nhân nhìn hắn, "Meo" một tiếng làm nũng.

"..." Thấy vậy, Vân Trân mở lớn hai mắt.

Đây là con mèo kiêu ngạo luôn mang vẻ mặt "tên phàm nhân kia, còn không mau qua đây quỳ lạy" mà nàng từng biết sao?.