*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trên thuyền đột nhiên lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị, đặc biệt là khi phát hiện trong thức hải của mình đột nhiên nhiều ra một đôi mắt giống như không lúc nào là không giám thị mình, không ai có thể bình tĩnh.
Đối với người tu luyện mà nói, thức hải là địa phương trừ bỏ tư duy là quan trọng nhất, thậm chí là nơi ngay cả người thân nhất cũng không nhất định có thể xem xét, lúc này trong thức hải lại vô cớ nhiều hơn một đôi mắt quỷ dị, như thế nào không làm cho nhóm người kinh nghi bất định.

Thậm chí bọn họ không biết ánh mắt này chạy vào khi nào, muốn đuổi đi, lại phát hiện nó giống như đã muốn thành một bộ phận trong thức hải của mình, thế nhưng không thể làm gì nó.
Loại chuyện trước đây chưa từng gặp này, trong lúc nhất thời làm cho đám người tu luyện Nhân Vương cảnh đều có chút mất chừng mực.
Bích Tầm Châu thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, hơi cau mày, thả hai người bị trói buộc vào trên cây cột xuống.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Tư Không Gia Hòa thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Bọn họ vội vàng đỡ lấy cây cột bên cạnh ổn định thân thể, Tư Không Gia Hòa nhịn không được kinh hãi kêu lên: "Thức hải của ta có một đôi mắt! Đây rốt cuộc là thứ cái gì? Tiền thúc, làm sao bây giờ? Mọi người cũng như vậy sao?"
"Thiếu gia, đúng vậy." Sắc mặt Tư Không Tiền khó coi ứng một tiếng.
"Vậy, vậy, vậy...!Làm sao bây giờ?" Tư Không thiếu gia nhất thời kích động, hắn vẫn luôn được cha mẹ bảo hộ vô cùng tốt, vẫn là lần đầu tiên gặp được loại vấn đề nan giải này, làm cho hắn vừa sợ lại kinh hãi.
"Thiếu gia, đừng vội, thuộc hạ cảm thấy, ánh mắt này khẳng định là có liên quan với thủy yêu, trước nhìn tình huống một chút." Trong lòng Tư Không Tiền cũng không xác định, nhưng loại thời điểm này chỉ có thể trước trấn an thiếu gia nhà mình.

"Nhưng ánh mắt thủy yêu thế nào chạy đến thức hải của chúng ta?" Tư Không Gia Hòa vẫn là vẻ mặt sợ hãi.
Tư Không Tiền cũng không biết, chỉ có thể nhìn sang đám người Bích Tầm Châu.
So sánh ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ coi như là trấn định.
Bởi vì hắn hết lòng tin theo, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, có Sở Chước và A Chiếu bọn họ ở, hoàn toàn không sao.

Cho nên cho dù thức hải không hiểu ra sao nhiều hơn một đôi mắt quỷ dị, hắn cũng không quá mức lo lắng, chỉ là cảm giác không quá thoải mái.
Lúc này U Thủy Lâm lại khôi phục bình tĩnh, chỉ có cặp mắt chìm nổi ở trên nước nhắc nhở bọn họ chuyện xảy ra vừa rồi.
Khi mọi người ngẩng đầu, có thể nhìn thấy trong U Thủy Lâm, không chỗ nào không có ánh mắt, giống như mặc kệ nhìn sang chỗ nào, đều có thể nhìn thấy nó, chỉ cần địa phương có nước, thì có ánh mắt này.
Trận chiến đấu này bắt đầu thì không hiểu ra sao, chấm dứt cũng không hiểu ra sao, nhóm người bọn họ căn bản còn chưa có chiến đấu đâu, hết thảy đã bình ổn.

Lại liên hệ tình huống vừa rồi, liền biết ánh mắt trong thức hải của bọn họ, có lẽ là có liên quan cùng thủy yêu, chỉ là bọn hắn không rõ, vì sao thức hải bọn họ sẽ biến thành như vậy.
Đối với người tu luyện mà nói, lo lắng nhất chính là loại tình huống này, bọn họ không sợ chiến đấu, nhưng còn chưa có bắt đầu giao chiến cùng địch nhân, đã trúng chiêu, loại tư vị này thật không chịu nổi.
Tư Không Tiền ổn định tâm thần, nhịn không được nói với Bích Tầm Châu: "Bích tiền bối, ngài xem này..."
Bích Tầm Châu không nói gì, mà là nhìn ánh mắt trong nước.
Thấy Bích Tầm Châu không nói, một đám người cũng không dám hé răng, trên thuyền rất nhanh lại lâm vào trong trầm mặc, một loại không khí trầm trọng áp lực ở trong lòng mọi người.
Sở Chước cũng nhìn chằm chằm mặt nước, vừa rồi khi ánh mắt thủy yêu xuất hiện ở trong sóng, mắt nàng bị cái đuôi A Chiếu kịp lúc che khuất, cho nên nàng không trúng chiêu.

Nhưng mà lúc này nàng lại có điểm lo lắng âm cát dị thủy và bé rùa trong nước, hai đứa này cũng không biết chạy bao xa, nàng thế nhưng không cảm giác chúng nó tồn tại.
Sở Chước nghĩ nghĩ, xuất ra Toái Tinh kiếm, từ trên thuyền nhảy lên, một kiếm vung xuống mặt nước.

Mặt nước nổ tung ầm vang, ánh mắt trong nước bị một kiếm đánh nát.

Đợi Sở Chước trở lại trên thuyền, khi mặt nước dần dần bình tĩnh trở lại, cặp mắt kia ngưng tụ một lần nữa, vẫn chưa bị thương mảy may.

Liền giống như một hình chiếu trong nước, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, mặc kệ công kích như thế nào, nó đều ở như cũ.
Sở Chước hoài nghi bọn họ khả năng lâm vào nào trong ảo cảnh.
Ngay tại khi nàng lại thí nghiệm công kích, đột nhiên nghe được người trên thuyền phát ra tiếng kinh hô.
"Không tốt, linh lực của ta đang xói mòn..."
Sở Chước quay đầu nhìn lại, phát hiện linh lực cả người trên thuyền tất đang xói mòn rất nhanh, rất nhanh kinh mạch bọn họ một mảnh khô kiệt, biến thành một người tu luyện không có sức chiến đấu.
Sở Chước đột nhiên vội vàng quay đầu nhìn về phía thế nước, chỉ thấy cặp mắt trong nước kia hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trong chốc lát sau, tất cả mọi người tê liệt ngồi ở trên thuyền, không có linh lực chống đỡ, bọn họ thoạt nhìn tựa như một người thường, tinh thần có chút uể oải không phấn chấn.

Không chỉ có như thế, bọn họ đồng thời cảm giác được thân thể nặng trịch, giống như bị cái gì áp chế, ngay cả động một ngón tay cũng khó khăn.
Loại tình huống này, lại làm cho bọn họ hết sức kinh hãi.
Chỉ có Bích Tầm Châu còn đang đau khổ chống đỡ, tuy rằng linh lực của hắn lấy một loại tốc độ phi thường thong thả xói mòn, nhưng so với những người khác thì tốt hơn nhiều.
"Tầm Châu, huynh cảm thấy sao?" Sở Chước hỏi.
Bích Tầm Châu đứng thẳng lưng ở đằng kia, thần sắc băng lãnh, nói: "Ta dùng linh lực ngăn cách ánh mắt trong thức hải, nhưng mà lực lượng của nó quá cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá phong tỏa linh lực của ta, ta không thể hoàn toàn trừ bỏ nó."

Nghe nói như thế, người tu luyện ở đây đều có chút thất vọng.
Bích Tầm Châu là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, hơn nữa tu vi cực cao, nếu ngay cả hắn đều không thể trừ bỏ ánh mắt này, vậy bọn họ cuối cùng chẳng phải là cũng bị chủ nhân cặp mắt kia tùy tiện xâm lược?
Nhưng mà bọn họ cũng phát hiện Sở Chước dị thường, bọn họ đều trúng chiêu, chỉ có nàng hoàn hảo, một thân linh lực cũng cực kì dư thừa, không biết nàng là làm như thế nào.
"Sở tỷ, cô không có trúng chiêu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói.
Sở Chước gật đầu, sờ sờ tiểu yêu thú trên vai, nói: "Vừa rồi khi sóng nước nhấc lên, A Chiếu che khuất ánh mắt của ta, ta không đối diện ánh mắt trong sóng."
A Chiếu lắc lắc cái đuôi, kiêu ngạo mà nâng cằm lên, bảo hộ nàng dâu của nó là đương nhiên.
Còn cặp mắt trong nước kia, nó vẫn chưa để vào mắt, chẳng qua là muốn nhìn một chút Sở Chước muốn làm như thế nào.
Nghe nói như thế, mọi người giật mình, có lẽ chính là khi đó, bọn họ cùng trúng chiêu khi đối diện ánh mắt xuất hiện ở trong sóng nước.
Hiểu rõ nguyên nhân là gì rồi, trong lòng mọi người dâng lên một loại cảm giác không thể tưởng tượng.
"Lòng ta nghi đây là một loại đồng thuật." Sở Chước nói, thuận tiện trấn an bọn họ: "Các ngươi không cần lo lắng,
.