Editor: ChieuNinh

Đoàn người có mục đích đi tới trung tâm đảo Thiên Diệp.

Trên đường khi nhìn đến linh thảo phẩm chất cao, bọn họ cũng sẽ dừng lại đào, nhưng mà người đào là Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Mạnh Thiên Thạch. Hai người này là luyện đan sư, vô cùng rõ ràng đối với thuộc tính linh thảo linh dược, do bọn họ đến đào thì sẽ không tổn thương dược tính linh thảo.

Bốn người khác theo quy tắc là cảnh giới ở bên cạnh, cùng nhau cảnh giác đối phương.

Khi đào linh thảo, tuân theo nguyên tắc phụ cận, ai cách được gần gốc linh thảo đó thì chính là của người đó, trừ phi đối phương không cần. Nếu hai người cùng nhau coi trọng một gốc linh thảo, như vậy Mặc Sĩ Thiên Kỳ sẽ hiển lộ ra một mặt tính công kích, cái gì là tình sư huynh thân thiết đều đã quăng sang một bên, bá đạo quả quyết quyết định gốc linh thảo đó là của hắn.

Sở Chước và Bích Tầm Châu đều vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn hắn, không nghĩ tới ngốc bạch ngọt vào loại thời điểm này tuyệt đối không ngọt, ngược lại phá lệ nam nhân.

Đương nhiên, loại thời điểm này, Mạnh Thiên Thạch sẽ nhượng bộ, vẻ mặt thành khẩn nói: "Sư đệ thích, để cho đệ đi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lộ ra tươi cười, vui thích nói: "Đa tạ sư huynh, sư huynh quả nhiên là người tốt."

Mạnh Thiên Thạch bị bắt nhận thẻ bài người tốt yên lặng nuốt xuống một búng máu.

Thấy một màn như vậy, Sở Chước và Bích Tầm Châu dường như có chút hiểu rõ ràng, vì sao Mạnh Thiên Thạch muốn giết Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Thấy loại thoái nhượng không tự giác này của Mạnh Thiên Thạch, là có thể đoán được bình thường Mặc Sĩ Thiên Kỳ hẳn là không ít lần tranh giành linh thảo từ sư huynh đệ trong tông môn. Hơn nữa mỗi lần đều có thể cướp thành công, mới có thể khiến cho khi Mạnh Thiên Thạch và hắn chống lại nhau, cho dù là ở bên ngoài, cũng sẽ không tự giác làm ra cử chỉ thoái nhượng, đã biến thành một loại bản năng.

Quả nhiên một người muốn giết một người khác, cho tới bây giờ cũng không phải là không có nguyên nhân.

Chờ khi bọn hắn gặp được một gốc cây linh thảo Thiên Anh cấp mười, ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Mạnh Thiên Thạch tỏa sáng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tranh bước đi qua, chậm hơn Mạnh Thiên Thạch nửa bước, vì thế hắn không chút do dự gạt bỏ Mạnh Thiên Thạch, cũng nói với hắn: "Sư huynh, đây là linh thảo luyện chế Hư Hoàng Đan, cho đệ đi."

Mạnh Thiên Thạch: "... Được, cho đệ."

Mạnh Thiên Thạch yên lặng thối lui đến bên cạnh Tiễn Đông Lai và Phàn Bình, hai nam nhân đều nhịn không được nhìn hắn, cảm thấy loại thời điểm này, thế nhưng hắn còn có thể nhường nhịn, quả thực không phải là nam nhân.

Phải biết rằng, Hư Hoàng Đan cũng là linh đan đột phá Nhân Hoàng cảnh, xem như linh đan cấp mười, bao nhiêu người tu luyện đình trệ ở Nhân Vương cảnh nghĩ muốn có được một viên Hư Hoàng Đan đột phá, lại bởi vì tài liệu khó tìm, luyện chế khó khăn mà dừng lại. Hiện tại hiếm khi phát hiện chủ dược luyện chế Hư Hoàng Đan —— cỏ Thiên Anh, không nói luyện đan sư, cho dù là người tu luyện đều quen mắt.

Mạnh Thiên Thạch cười khổ nói: "Thói quen nhường nhịn Mặc Sĩ sư đệ ở trong sư môn, nói chung sẽ không tự giác mà nhượng bộ."

Tiễn Đông Lai và Phàn Bình nhìn hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiện lên mấy phần sát khí.

Giết người đoạt bảo là chuyện thông thường, vốn Mặc Sĩ Thiên Kỳ này chính là người đáng chết, bị hắn may mắn tránh được một kiếp, hiện tại lại chạy đến gặp gỡ bọn họ trên đảo Thiên Diệp, có lẽ là ông trời cũng muốn để cho bọn họ sau đó giết hắn một trận. Đợi giết hắn rồi, đồ của hắn còn không phải của bọn họ sao?

Nghĩ như vậy, đoàn người Tiễn Đông Lai mới thư thái một ít, nếu không thật sự muốn nghẹn mà chết.

Sở Chước và Bích Tầm Châu nghe được lời nói của Mạnh Thiên Thạch, quả thực không nói gì. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể bình an sống đến bây giờ thật không dễ dàng, dựa theo loại hành vi hung tàn cướp đoạt linh thảo với sư huynh đệ của hắn, những đệ tử Đan Hà Tông đó không có cùng nhau oán giận chết hắn, coi như là hắn may mắn.

Bởi vì bộ rễ linh thảo Thiên Anh cực vì phát triển, Sở Chước liền kéo ra một cái xẻng ngọc giúp hắn cùng nhau đào đất.

"Mặc Sĩ công tử, khi huynh ở sư môn, cũng là như thế này sao? Các sư huynh đệ đều đã nhường nhịn huynh?" Sở Chước lơ đãng hỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ì à ì ạch cố gắng đào đất, thuận miệng nói: "Đúng vậy, đây là sư phụ quyết định. Sư phụ nói ta có phẩm chất luyện linh đan, tương lai nhất định có ảnh hưởng lớn, nhiệm vụ phát triển Đan Hà Tông liền rơi xuống trên người ta, cho ta rèn luyện nhiều hơn. Ta chính là người thân có trọng trách, có linh thảo gì tốt đương nhiên phải tăng cường ta trước, cho nên nhóm sư huynh sư đệ cũng vẫn luôn nhường cho ta, bọn họ đều là người tốt đó."

Sở Chước liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng giọng điệu ngốc bạch ngọt như vậy nói loại này lời, ngươi xác định sư huynh ngươi nghe xong sẽ không muốn làm một trận chém chết ngươi?

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ngốc bạch ngọt có thể lớn thành như vậy, sau lưng có một sư phụ bất công không phân tốt xấu.

Rốt cuộc sau khi đào Thiên Anh thảo ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật cẩn thận trồng nó đến trong chậu hoa, đặt vào bên trong hai khối linh thạch.

Anh linh thảo khó được, đây là Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ muốn gieo trồng nó, nếu như có thể vun trồng phân ra cây con, vậy thì rất tốt rồi.

Được một gốc cây Anh linh thảo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cực kỳ vui vẻ, nhưng mà kế tiếp khi bọn họ phát hiện linh thảo tốt, hắn vẫn là nhanh chóng từng bước giành trước chiếm lấy, Mạnh Thiên Thạch tiếp tục thoái nhượng.

Phàn Bình là người tính tình nóng nảy, vài lần thì muốn nhảy dựng lên chém người, lại không quen nhìn loại hành vi này của Mạnh Thiên Thạch.

"Mạnh huynh, huynh không thể như vậy, rõ ràng là mọi người cùng nhau phát hiện, vì sao huynh phải thoái nhượng? Huynh muốn đi đào, chúng ta giúp huynh."

Bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ có hai võ giả, bên cạnh Mạnh Thiên Thạch cũng có hai người, xem như ngang bằng. Hơn nữa Pàn Bình tin tưởng, thực lực của hắn và Tiễn Đông Lai nhất định lợi hại hơn Sở Chước và Bích Tầm Châu, hai người này vừa thấy chính là cái loại người xinh đẹp không có vũ lực gì, còn sợ đánh không lại bọn họ sao?

Tiễn Đông Lai cũng cực kì nghẹn khuất, vài lần kìm nén không được muốn ra tay, đều bị Mạnh Thiên Thạch ngăn lại.

"Hai vị huynh đệ, bây giờ còn không phải lúc..." Mạnh Thiên Thạch nháy mắt cho bọn hắn.

Hai người hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, vì kế hoạch kế tiếp, bọn họ phải tạm thời nhẫn nại. Nhưng thế này cũng đặc biệt nghẹn khuất, giống như nhân vật chính khổ bức ở trước khi thành công, phải trải qua các loại nghẹn khuất bất đắc dĩ, vì sao bọn họ lại không thể trực tiếp mở ra giết chóc sảng khoái một phen đây?

Bích Tầm Châu như có như không liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, trong lòng hừ lạnh.

Thật sự là nhân loại ngu xuẩn!

Lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một khi gặp được linh thảo thì sức chiến đấu hung mãnh tàn bạo, Bích Tầm Châu cảm thấy xem ra là mình nhìn nhầm. Ngốc bạch ngọt này làm sao ngốc được, thời điểm mấu chốt cũng khôn khéo, nhất định là biết phản ứng sư huynh đệ sư môn này, mới có thể đúng lý hợp tình chiếm lấy linh thảo hợp mắt hắn như vậy.

Lại đi ở trên đảo hai ngày, khi dần dần xâm nhập, rốt cuộc bọn họ gặp được người khác.

"Trần huynh, Thẩm huynh, là các huynh?" Mạnh Thiên Thạch vẻ mặt vui sướng nói.

Người tới hiển nhiên là người Mạnh Thiên Thạch nhận biết, có chừng mười mấy người, ăn mặc không đồng nhất, là đệ tử từ mấy tông môn tạo thành, bọn họ cũng giống như Mạnh Thiên Thạch đến đảo Thiên Diệp tìm bảo vật.

Khi nhóm người này nhìn thấy một người Mạnh Thiên Thạch, thì vô cùng cao hứng, nhưng mà khi nhìn đến Bích Tầm Châu mặc tuyết y lụa mỏng, theo bản năng hỏi: "Vị này là sư huynh Tuyết Y lâu?"

Bích Tầm Châu lạnh như băng nói: "Không phải."

Tuy rằng hắn nói không phải, nhưng một đám người vẫn nhịn không được hoài nghi, chủ yếu là do đệ tử Tuyết Y lâu đều thích mặc lụa mỏng do băng tằm phun tơ dệt thành. Áo trắng phiêu phiêu, vô cùng thánh khiết, đi ra ngoài làm cho người ta vừa thấy thì biết ngay là người Tuyết Y lâu, cái này cũng thành dấu hiệu của đám đệ tử Tuyết Y, người đại lục Thiên Thượng Hải sẽ theo bản năng tránh ăn mặc va chạm với người Tuyết Y lâu.

Mà trên người Bích Tầm Châu đang mặc là lụa mỏng tuyết y, từ băng tơ dệt thành, tính chất trong suốt vô song, hiển nhiên cao cấp hơn lụa mỏng của Tuyết Y lâu rất nhiều, nhưng rất nhiều người mắt vụng về không phân biệt được, chỉ dựa vào màu sắc mà phán đoán. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Thẩm huynh thăm dò chính là người mắt vụng về.

Mạnh Thiên Thạch đi theo nói: "Vị Bích công tử này quả thật không phải người Tuyết Y lâu, các huynh yên tâm đi."

Người Tuyết Y lâu làm sao có thể cùng sư đệ đó của hắn trộn cùng một chỗ, ngẫm lại lại không có khả năng.

Nghe xong, đám người kia liền không hề chú ý Bích Tầm Châu nữa, nói chuyện với đám người Mạnh Thiên Thạch, hơn nữa trao đổi một ít tin tức.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở bên cạnh đào linh thảo, cũng vừa vặn nghe ——nhóm người này cho rằng bọn họ và Mạnh Thiên Thạch là người một nhà, cho nên khi trao đổi tin tức, cũng không tránh bọn họ.

"Người Tuyết Y lâu hẳn là đã đến trung tâm đảo này, nhưng mà chung quanh còn có rất nhiều đệ tử Tuyết Y lâu, bọn họ đề phòng những người khác tiến lên đảo, cho dù tiến lên đảo, cũng phải chịu giám thị của bọn họ."

"Thật sự là buồn cười! Đảo Thiên Diệp này là đảo vô chủ, trời sinh trời dưỡng, Tuyết Y lâu dựa vào cái gì chiếm lấy?"

"Chỉ bằng Tuyết Y lâu là thế lực đệ nhất đại lục Thiên Thượng Hải, bọn họ nói Thiên Thượng Hải là của bọn hắn, chúng ta lại có thể như thế nào?"

Trong lúc nhất thời, không khí có chút ngưng trệ, cảm xúc của những người tu luyện có chút không tốt.

"Đúng rồi, lúc trước chúng ta gặp được người Tuyết Y lâu, nghe nói Tuyết Y lâu đang tìm kiếm một nữ tử sử dụng trọng kiếm."

"Tìm kiếm nữ tử sử dụng trọng kiếm? Vì sao?"

"Có nghe là vì nữ nhi của chủ lầu Tật Phong lầu của Tuyết Y lâu—— Phong Hành Tuyết vào vài ngày trước bị người đánh ngất bỏ lại trên đảo, thiếu chút nữa đã bị yêu thú trên đảo tổn thương đến, vì thế Tật Phong lầu cực kì tức giận, muốn tìm ra người tổn thương nàng."

Mạnh Thiên Thạch lắp bắp kinh hãi:"Có người dám đả thương ái nữ chủ lầu Tật Phong? Ai lớn mật như vậy?"

Tiễn Đông Lai cũng nói theo: "Có phải có hiểu lầm gì hay không? Nghe nói bên người Phong Hành Tuyết đó có một con Song Lân Xà đi theo, đây chính là yêu thú hộ thân do chủ lầu Tật Phong lầu đưa cho ái nữ, chỉ cần nhìn đến yêu thú đó, thì biết thân phận của nàng, hẳn là không có ai mắt mù tìm nàng gây phiền toái mới đúng."

"Đúng vậy, hiện tại người Tuyết Y lâu vì việc này mà cực tức giận, muốn báo thù cho Phong Hành Tuyết."

"......"

Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhìn về phía người "mắt mù" nào đó.

Sở Chước chớp chớp mắt, bộ dạng vô tội thuần khiết, thanh thuần tốt đẹp đến nỗi làm cho người ta cảm thấy quả thực là mất trí mới hoài nghi nàng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt tim nhỏ, người này quả nhiên không chọc được, những người đó có lẽ sẽ không hoài nghi đến trên người Sở Chước.

Bên người Phong Hành Tuyết có Song Lân Xà cấp bảy che chở, ai sẽ hoài nghi một cô nương mới Vũ Hóa cảnh tầng chín, thoạt nhìn nhu nhược?

Đám người Mạnh Thiên Thạch quả thật không có hoài nghi, bọn họ thảo luận trong chốc lát, thì dừng đề tài lại.

Đối với chuyện Phong Hành Tuyết bị người đánh ngất, coi như là đề tài câu chuyện, không tận mắt nhìn thấy, rung động không lớn, nói không chừng còn cho rằng là Tuyết Y lâu cố ý thả ra tin tức giả hư không. Lấy đức hạnh của Phong Hành Tuyết đó, cho tới bây giờ bọn họ chỉ nghe nói nàng ta ăn hiếp người khác, làm sao có người dám đến bắt nạt trên người nàng?

Đã là quen biết, tự nhiên là đi cùng nhau, vì thế đội ngũ lại khuếch đại.

Sở Chước và Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ xen lẫn trong nhóm người này, càng không để mắt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Sau khi biết được Mặc Sĩ Thiên Kỳ là sư đệ Mạnh Thiên Thạch, những người đó không có hoài nghi tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng với Sở Chước và Bích Tầm Châu, nhiều nhất bởi vì bộ dạng bọn họ quá mức mỹ mạo mà nhìn thêm hai mắt, tiếp theo thì bắt đầu có mục đích mà đi tới trung tâm đảo.

Lúc này bọn họ đã dần dần đi sâu vào trong, gặp được người cũng càng nhiều, còn có người Tuyết Y lâu.

Người Tuyết Y lâu rất dễ nhận biết, mặc kệ nam nữ, đều là một thân áo lụa trắng noãn, xuyên qua ở trong non xanh nước biếc, mang đến một làn gió thơm, vô cùng có phong cách.

Nhưng mà làm việc lại vô cùng bá đạo, gặp được người tu luyện bọn họ, mặc kệ là thân phận gì, đều theo bản năng né tránh.

"Các ngươi có nhìn thấy một nữ tử sử dụng trọng kiếm không?" Một đệ tử Tuyết Y lâu cao ngạo hỏi.

Một đám người tu luyện liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, sau đó lắc đầu.

Đệ tử Tuyết Y lâu đó nhìn qua đám người bọn họ một lượt, khi nhìn đến Sở Chước và Bích Tầm Châu, ánh mắt dừng lại.

Bích Tầm Châu lại một lần nữa bị nhận thức lầm thành nữ nhân nữ phẫn nam trang, sắc mặt hắn có chút không tốt, nhưng tạm thời không phát tác.

Đệ tử Tuyết Y lâu xem xét xong, phát hiện nhóm người bọn họ không có nữ nhân đeo trọng kiếm. Còn Sở Chước và Bích Tầm Châu bị bọn họ đặc biệt chú ý, một người ôn nhu yếu ớt, bộ dạng không giống sử dụng trọng kiếm; một người bên hông quấn một sợi băng tơ dệt thành trường tiên màu tuyết, nhìn là sử dụng roi, cho nên vẫn chưa hoài nghi bọn họ.

Sau khi đệ tử Tuyết Y lâu xem xét xong, nói với bọn họ: "Phía trước là nơi Tuyết Y lâu chúng ta đóng quân, nếu chư vị đi qua, cần phải cẩn thận, đừng đi vào thân cận quá, để tránh quấy rầy đến chúng ta."

Một đám người vội lên tiếng trả lời được.

Đệ tử Tuyết Y lâu đó lập tức liền rời khỏi, tiếp tục kiểm tra người tu luyện khác ở chung quanh.

Trong lòng một đám người không phải tư vị, người Tuyết Y lâu này ngoài miệng nói đến tốt đẹp, kỳ thực hết sức bá đạo, nghiễm nhiên đã coi đảo Thiên Diệp này trở thành của bọn họ, lại tình thế bắt buộc đối với bảo vật đảo Thiên Diệp, đề phòng những người khác cướp đi.

Một nam võ giả nhỏ giọng phun một tiếng: "Cũng không biết đảo Thiên Diệp này có bảo vật gì đâu, lại đề phòng chặt như vậy."

Người bên cạnh nghe xong, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Lưu huynh, chẳng lẽ huynh có biết?"

"Nếu như ta biết, sẽ không lại luống cuống ở chỗ này, đã sớm ngầm đi qua đến trước rồi lại nói."

"Được rồi, chúng ta cũng không biết."

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều vô cùng tò mò đối với bảo vật Tuyết Y nhất định phải có.

Rốt cuộc là bảo vật gì, để cho Tuyết Y lâu đã sớm nhìn chăm chú đảo Thiên Diệp, khi biết được đảo Thiên Diệp xuất hiện ở vùng hải vực này, thì vội vàng phái người tới đây.

Tuy nói Tuyết Y lâu giấu diếm kỹ càng, nhưng trên thế giới này nào có bí mật gì che kín được, sau khi những người khác có được tin tức, cũng đi theo đến đây.

Còn có một vài người đánh bậy đánh bạ mà tới đây, thấy hành tung Tuyết Y lâu bí ẩn, lòng hiếu kỳ nổi lên, cũng đi theo hỏi thăm.

Vì thế đồn đại lại đồn đại, rất nhanh bí mật đã không là bí mật. Chỉ là vì miệng truyền miệng, bọn họ chỉ biết là Tuyết Y lâu đến đảo Thiên Diệp muốn tìm bảo vật gì đó, lại không biết là cái bảo vật gì.

Nhưng mà như vậy cũng không gây trở ngại bọn họ cảm thấy hứng thú đối với cái này, vạn nhất bảo vật đó và bọn họ có duyên thì sao?

Mang theo loại tâm lý may mắn này, đám người tu luyện đâu chịu buông tha cho, người Tuyết Y lâu có bá đạo đi nữa, cũng không có khả năng đều đuổi tất cả người tu luyện đi hết, để tránh đắc tội thế lực khác.

Như thế lại đi được hơn nửa ngày, lúc trời tối, một đám người tìm một chỗ ăn ngủ.

Bởi vì nhiều người, ở cái ăn cũng không lại coi trọng, tùy tiện ăn chút lương khô.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo dõi sư huynh hắn và những người khác, trong lòng có chút u oán. Từ sau khi nhìn thấy sư huynh, Bích Tầm Châu sẽ không tiếp tục nấu cơm, ba bữa tùy tiện giải quyết, không muốn giải quyết thì ăn Ích Cốc đan, quả thực ăn vào chỉ muốn phun ra.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sinh ra ý tưởng tách ra với sư huynh.

Khi hắn thử đề xuất với Sở Chước, không nghĩ tới Sở Chước đáp ứng rất sảng khoái. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Sở Chước giải thích nói: "Mục đích chúng ta lên đảo là thu thập linh thảo, nhiều người cùng nhau hành động như vậy, quả thật không thuận tiện."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói: "Đúng vậy, hai ngày nay đều cứ đi gấp, gặp được linh thảo ta cũng không có biện pháp nào mà lấy."

Tuy nói biết rõ đảo Thiên Diệp có khả năng có bảo vật, nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật đúng không có hứng thú với nó, chỉ có linh thảo mới có thể làm cho hắn toàn tâm toàn ý đối đãi.

Vì thế ngày hôm sau, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đề xuất rời khỏi với Mạnh Thiên Thạch.

Mạnh Thiên Thạch kinh ngạc hỏi: "Mặc Sĩ sư đệ, các ngươi phải rời khỏi?"

"Cũng không phải rời khỏi, mà là đi địa phương khác tìm linh thảo." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hớ hớ nói: "Ta đến đảo Thiên Diệp chính là tìm linh thảo, nhìn đến linh thảo mà không thể hái thì rất khó chịu, cho nên sẽ không đi cùng nhóm sư huynh."

Mạnh Thiên Thạch nghe được cực độ không nói gì, thật ra hắn cũng không nghi ngờ lời Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, tuy rằng có dự tính khác, nhưng nhìn đến đám người Trần huynh cách đó không xa thì tạm thời kiềm chế xuống.

Dù sao chỉ cần sư đệ này ở trên đảo, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Sau khi cáo biệt với đám người Mạnh Thiên Thạch, Sở Chước, Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tùy tiện tìm một phương hướng rời khỏi.

Bọn họ vừa đi vừa tìm linh thảo, ở trong mắt đám người Mạnh Thiên Thạch, thật đúng là chuyện như vậy, đó Trần huynh còn cảm khái nói: "Mạnh huynh, sư đệ này của huynh quả nhiên như trong truyền thuyết, là một đan si, chỉ có hứng thú với linh thảo."

Trên mặt Mạnh Thiên Thạch cười cười, trong lòng lại ha ha một tiếng.

Sau khi bọn họ tách khỏi Mạnh Thiên Thạch, mấy người Sở Chước hành động quả nhiên tùy ý rất nhiều, ngay cả Huyền Uyên cũng từ trong túi linh thú chạy ra chơi, không còn ở lại trong túi linh thú nữa.

Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi hái linh thảo, Bích Tầm Châu hỏi: "Chủ nhân, cô không nghĩ muốn bảo vật trên đảo này?"

Sở Chước liếc nhìn hắn một cái: "Người Tuyết Y lâu đến nhiều như vậy, chúng ta cũng không tranh nổi với bọn họ, không bằng nhân cơ hội tìm thêm chút linh thảo."

Bích Tầm Châu nghe xong, cảm thấy lời này rất đích thực, lại giống như không đúng chỗ nào.

Đột nhiên cảm giác được hơi thở xuất hiện cách đó không xa, Bích Tầm Châu nâng tay, trong tay một sợi băng tơ nhanh chóng bắn đi, xuyên qua cỏ cây dầy đặc, trói người núp ở chỗ bí mật gần đó túm tới trước mặt.

"Ôi, đau chết ta, mau thả ta ra... Là ngươi!"

Khi người bị băng tơ trói ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Sở Chước, hai mắt lộ ra lửa giận hừng hực.

Sở Chước đang lấy trọng kiếm ra chuẩn bị đào đất, thấy thế trực tiếp đập một kiếm qua.

Phong Hành Tuyết lại xui xẻo ngất xỉu!

Trước khi mất đi ý thức, Phong Hành Tuyết cực kì bi phẫn, không chơi tàn nhẫn như vậy!

Hết chương 49.