Editor: ChieuNinh

Khi nước biển hoàn toàn nuốt hết đảo Thiên Diệp, thì Sở Chước đã chuẩn bị sẵn sàng. 

Ngay khi bị sóng to cuốn vào trong biển, nàng vẫn chưa kích động, mà là bình tĩnh nín thở, kéo theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ liều mạng bơi lên trên, ở dưới sự trợ giúp của âm cát dị thủy, cố gắng tránh đi mạch nước ngầm nguy hiểm dưới đáy biển.

Lúc này bởi vì đảo Thiên Diệp chìm xuống, mang theo vô số mạch nước ngầm trong biển, càng tới gần trung tâm đảo Thiên Diệp, mạch nước ngầm đó càng thêm đáng sợ, rất nhiều người tu luyện trên Không Minh cảnh đều không thể kháng cự mạch nước ngầm như vậy, càng không cần phải nói người tu luyện cấp thấp.

Đảo Thiên Diệp chìm xuống khiến cho sóng biển ngàn trượng và mạch nước ngầm, giống như mang theo một cỗ lực lượng kỳ lạ, cho dù người tu luyện Ngự sử pháp bảo bay lên cao cao, vẫn sẽ bị sóng to gió lớn đó đánh tới cuốn vào, áp chế người không thể động đậy được.

Vị trí ban đầu của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cách trung tâm đảo Thiên Diệp khá xa, hấp lực nước biển cũng cũng không tính là quá lớn.

Cố gắng như thế gần nửa canh giờ, rốt cuộc Sở Chước kéo theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ giãy dụa trồi lên mặt biển, vội vàng quăng cái thuyền nhỏ đơn sơ lúc trước làm ra, hai người ướt chèm nhẹp bò lên thuyền.

Không chỉ có bọn họ, chung quanh rất nhiều người tu luyện cũng chật vật trồi lên từ trong biển.

Có thuyền thì bò lên thuyền, không có thuyền đành phải bò lên một ít thứ có thể bập bềnh ở trên mặt biển, theo sóng biển nhấp nhô phập phồng lên xuống như cũ.

Trên mặt biển, người hoặc thuyền càng ngày càng nhiều, mọi người ngơ ngác nhìn lại hải dương vô tận, vẫn không thể phản ứng kịp phát sinh chuyện gì như cũ.

Vì sao đảo Thiên Diệp lại chìm rồi hả?

Nó chìm đi đâu? Còn có thể trồi lên hay không? Hoặc là đã bị người Tuyết Y lâu hủy hoại, rốt cuộc đảo Thiên Diệp còn không?

Nghĩ đến đảo Thiên Diệp cứ như vậy mà không còn, những người tu luyện ở đây đều thập phần buồn bực.

Người tu luyện giống như bọn họ thường xuyên tới Thiên Thượng Hải tìm kiếm linh thảo, linh thảo Thiên Thượng Hải là một trong những nguồn gốc thu nhập của bọn họ, nếu cứ như vậy mà mất đi, về sau bọn họ lại thiếu một cái đảo có thể tìm linh thảo, thu nhập giảm mạnh, về sau thời kì tu luyện cũng không dễ chịu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng ngơ ngác, sau đó nhỏ giọng hỏi Sở Chước: "Sở cô nương, đảo Thiên Diệp thật sự chìm rồi sao?"

Nguyệt Thụ nói muốn mang theo đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm xuống biển, ý nghĩa đồng quy vu tận, nay đảo này thật sự chìm vào biển, Mặc Sĩ Thiên Kỳ trực giác có khả năng Nguyệt Thụ gặp chuyện không may. Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy, vẫn là vô cùng khó chịu.

Sở Chước lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Dù sao A Chiếu và Bích Tầm Châu đều không có trở về, nàng cũng không rõ ràng lắm tình huống là thế nào.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thập phần lo lắng, hắn vừa lau đi bọt nước trên mặt, nhìn lại chung quanh, phát hiện trên mặt biển càng ngày càng nhiều người, trong đó còn có người Tuyết Y lâu mặc lụa mỏng tuyết trắng. Cách đó không xa còn có thể nhìn thấy một chiếc thuyền lớn của Tuyết Y lâu, Phong Hành Tuyết đang được đệ tử Tuyết Y lâu bảo vệ bò lên thuyền.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn những người Tuyết Y lâu đó, trong lòng sinh ra chán ghét không thể tránh né. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nếu không phải người Tuyết Y lâu mơ ước Mộc Linh chi tâm, thậm chí tàn nhẫn giết hại Nguyệt Nữ tộc, Nguyệt Thụ sẽ kiên quyết mang theo toàn bộ đảo cùng nhau chìm vào biển sao? Mộc Linh chi tâm quả thật là bảo vật thế gian hiếm có, nhưng Tuyết Y lâu đã giết hại nhiều Nguyệt Nữ tộc như vậy, có được không ít Mộc Linh chi tâm, vì sao bọn họ còn muốn tiếp tục giết hại?

Tuyết Y lâu hành động, giống như muốn diệt tộc Nguyệt Nữ tộc, loại hành vi này, ở trong mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, quả thực là mất trí!

Hôm nay nhân loại giết hại tộc hắn, chẳng lẽ bọn họ không có lo lắng ngày khác nhân tộc cũng sẽ gặp phải tộc của họ giết hại?

"Sở tỷ tỷ, các ngươi vẫn khỏe chứ?"

Nghe nói như thế, trên thuyền Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhìn qua, phát hiện thuyền Tuyết Y lâu đã đến gần, chỉ dừng ở cách đó không xa, Phong Hành Tuyết đứng ở trên boong tàu, trên cao nhìn xuống bọn họ, trên mặt sáng sủa, biểu tình có chút mờ ám mơ hồ.

Thấy bọn họ nhìn qua đây, tươi cười trên mặt Phong Hành Tuyết ngọt ngào như cũ, nếu như người nào không biết nàng ta, chắc chắn tưởng đây là một cô nương vô cùng khả ái.

"Sở tỷ tỷ, các ngươi muốn lên thuyền hay không?" Phong Hành Tuyết vẻ mặt nhiệt tình đề xuất mời.

Lúc này trên mặt biển không ít người, cũng vừa thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi tránh, nhịn không được nhìn qua chỗ hai người Sở Chước, có thể được ái nữ chủ lầu Tật Phong Tuyết Y lâu tự mình mời lên thuyền, chẳng lẽ là bạn của Tuyết Y lâu?

Chẳng qua đến khi thấy rõ ràng Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện là hai gương mặt xa lạ.

Tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người đại lục Thiên Thượng Hải, nhưng hắn vẫn luôn ở trong sư môn luyện đan, sẽ cực ít xuất hiện trước mặt người khác, người nhận thức hắn cũng không nhiều.

Đám người Mạnh Thiên Thạch mới từ trong biển bò ra thấy một màn như vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Biến cố đảo Thiên Diệp phát sinh được quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp điều tra rõ ràng bảo vật đảo Thiên Diệp là cái gì, càng không cần phải nói nhân cơ hội giết chết Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Thế nhưng để cho hắn lại may mắn tránh được một kiếp!

Sở Chước không nhìn tầm mắt chung quanh, cười với Phong Hành Tuyết trên thuyền nói: "Không cần, thuyền của chúng ta coi như rắn chắc."

Phong Hành Tuyết thấy thế, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, Bích ca ca đâu?"

Trên mặt Sở Chước lộ ra thần sắc lo lắng: "Vừa rồi khi đảo Thiên Diệp chìm xuống biển, chúng ta bị rơi vào trong biển, vị trí của hắn đang đứng rất không đúng dịp, bị mạch nước ngầm trong biển cuốn đi, hiện tại không biết ở đâu."

Nghe nói như thế, trên mặt người tu luyện chung quanh lộ ra vẻ đồng tình, cảm thấy "Bích ca ca" đó tám phần là kẹt ở trong biển.

Vừa rồi khi gặp chuyện không may, trong biển xuất hiện vô số mạch nước ngầm, có vài người tu luyện khi rơi xuống nước, đúng lúc đã bị mạch nước ngầm gần đó cuốn đi, làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Loại thời điểm này thì phải xem vận khí cá nhân, vận khí không tốt mà nói, có lẽ thi thể đã chìm xuống đáy biển. Xem số lượng người tu luyện trồi lên chung quanh, thì có thể đoán hẳn là có rất nhiều quỷ xui xẻo đã phát sinh bất hạnh.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp, Thiên Thượng Hải thật sự rất thần bí, nơi này cũng không ít nguy hiểm, đại đa số nguy hiểm là đến từ trong biển, nếu gặp được một ít mạch nước ngầm đáng sợ trong biển, thì cả người lẫn thuyền cùng nhau bị cuốn vào, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Trên mặt Phong Hành Tuyết lộ ra thần sắc giật mình, nghĩ đến gương mặt mỹ lệ của Bích Tầm Châu, trong lòng đáng tiếc một trận.

"Có lẽ Bích ca ca người hiền có trời phù hộ, không có việc gì." Phong Hành Tuyết an ủi nói.

Ảnh đế biểu diễn - Sở Chước cảm xúc thoạt nhìn không cao như cũ, miễn cưỡng nói: "Hy vọng như thế thôi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, ánh mắt mọi người tiếp tục nhìn về phía địa phương vốn là đảo Thiên Diệp.

Theo thời gian trôi qua, sóng gió trên mặt biển càng ngày càng nhỏ, người chậm rãi trồi lên từ trong biển cũng càng ngày càng ít.

Lúc ấy khi đảo Thiên Diệp chìm xuống, khu vực trung tâm đảo không hề thiếu người tu luyện vây xem, người tu luyện này thực lực đều ở phía trên Linh Quang cảnh, đã tính là không thấp, nhưng lúc này xem ra, có thể bình an giãy dụa từ mạch nước ngầm di động trong biển bước ra vẫn không nhiều lắm.

Chẳng qua tổn thất lớn nhất vẫn là Tuyết Y lâu.

Nửa tháng trước, Tuyết Y lâu đi đến đảo Thiên Diệp trước tiên, dẫn theo rất nhiều người, phụ trách là một chủ lầu Nhân Vương cảnh, đệ tử Linh Quang cảnh và Không Minh cảnh cũng không thiếu. Nhưng hiện tại, không nói không thấy bóng dáng chủ lầu Lược Hỏa, mà Linh Quang cảnh và Không Minh cảnh cũng không thấy bao nhiêu. Hiện tại Tuyết Y lâu vô số chỉ còn có mười mấy người, hình thành đối lập mãnh liệt khi đến chừng trăm người.

Đệ tử Tuyết Y lâu còn sống cũng cực kì bất an.

Trên thuyền Tuyết Y lâu, một nữ tử trung niên Linh Quang cảnh đang thăm dò mấy đệ tử Tuyết Y lâu.

"Trước lúc các ngươi chìm xuống trong biển, có thấy được bóng dáng chủ lầu Lược Hỏa không?"

Đệ tử đó vẻ mặt áy náy: "Vân cô, chúng ta không gặp được..."

"Chẳng lẽ chủ lầu còn ở dưới biển?"

"......"

Thấy đệ tử đó không trả lời, tim Vân cô nháy mắt chìm đến đáy cốc.

Bà thở sâu, lại hỏi: "Khi các ngươi xuống biển, có nhìn thấy đảo Thiên Diệp? Có lẽ chủ lầu Lược Hỏa còn ở trên đảo."

"Mạch nước ngầm dưới biển cực kì hung hiểm, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy."

Vân cô lại hỏi vài câu, trong lòng đã khẳng định chủ lầu Lược Hỏa đã xảy ra chuyện.

Tu vi của chủ lầu Lược Hỏa là Nhân Vương cảnh tầng ba, ở đại lục Thiên Thượng Hải, người tu luyện Nhân Vương cảnh thuộc loại cao nhất, nếu như Tuyết Y lâu tổn thất một người, đối với Tuyết Y lâu là đả kích vô cùng lớn.

Rõ ràng nhiệm vụ vài lần trước đều rất thành công, làm sao có thể gãy ở đảo Thiên Diệp đây? Chủ lầu Lược Hỏa còn sống thì may ra, nếu thật sự đã chết...

Vân cô không thể tưởng tượng kết quả đó.

Có thể là thần sắc người Tuyết Y lâu quá mức ngưng trọng, nhóm người tu luyện chung quanh đang chờ đợi đảo Thiên Diệp nổi lên một lần nữa đại khái cũng đoán ra được chút gì đó.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chợt nghe được người tu luyện chung quanh nhỏ giọng thảo luận chuyện Tuyết Y lâu.

"Chủ lầu Lược Hỏa nhất định là gặp chuyện không may, bằng không sắc mặt người Tuyết Y lâu sẽ không khó coi như vậy."

"Không chỉ có là chủ lầu Lược Hỏa, bây giờ còn không thấy bóng dáng đệ tử Tuyết Y lâu ở chỗ trung tâm đảo." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Sẽ không phải đều bị mạch nước ngầm trong biển cuốn vào đi?"

"Khó nói!"

"Nhưng chủ lầu Lược Hỏa là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng ba, trói buộc của mạch nước ngầm trong biển đối với hắn cũng không lớn, lấy bản lĩnh của hắn, cũng không thể vây khốn hắn."

"Nếu hắn bị thương thì sao? Không phải nghe nói lúc trước có một con yêu thú cấp mười hai xuất hiện sao? Yêu thú cấp mười hai biến hóa thực lực có thể so với Nhân Vương cảnh, cùng so sánh yêu thú ngang bậc nhau với nhân loại, thì yêu thú có được thân thể cường hãn ngược lại lợi hại hơn. Nếu như chủ lầu Lược Hỏa bởi vậy mà suy yếu, cũng là tình thế có thể xảy ra."

Nghe được vị nhân huynh này phân tích, nhóm người tu luyện ở đây đều cảm thấy chuyện gần giống như vậy.

Sau đó, những người tu luyện này liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được âm thầm hưng phấn.

Rất nhiều người tu luyện nhìn Tuyết Y lâu không vừa mắt, tự nhiên đối với chuyện Tuyết Y lâu gặp xui xẻo thì âm thầm cao hứng, hận không thể bọn họ nhiều xui xẻo hơn một ít mới tốt. Đặc biệt hiện tại sau khi bọn họ đã biết Tuyết Y lâu đến đảo Thiên Diệp tìm bảo vật là Mộc Linh chi tâm, lại kích thích người tu luyện các loại hâm mộ ghen tị hận.

Tuy rằng bọn họ không biết Mộc Linh chi tâm là như thế nào, chỉ biết là chí bảo cực thích hợp cho người tu luyện đến luyện đan sư thuộc tính mộc, không có người nào không động tâm vì nó.

Tuyết Y lâu vì muốn có được thứ này, làm to chuyện như thế, thậm chí khiến cho một đảo chìm xuống biển, loại bạo tay này, đã kích thích bất mãn của mọi người.

Thiên Thượng Hải cũng không phải là của Tuyết Y lâu, tác phong Tuyết Y lâu làm như thế, làm sao mà không khiến người ta tức giận.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe những người này thảo luận, liếc nhau, không nói gì thêm.

Việc chủ lầu Lược Hỏa mất tích, hai người đồng thời nghĩ đến Bích Tầm Châu và A Chiếu.

Lúc ấy bọn họ cách trung tâm đảo quá xa, chỗ xảy ra chuyện bọn họ căn bản không cảm giác được, lúc này đây cũng không biết có phải Bích Tầm Châu bọn họ đánh nhau với chủ lầu Lược Hỏa hay không, mà vì sao cuối cùng đảo Thiên Diệp vẫn chìm xuống.

Bởi vì sao cũng không biết, cho nên không tốt suy đoán, hơn nữa chung quanh nhiều người mắt hỗn tạp, lại càng không nên bàn luận việc này, để tránh đưa tới nguy hiểm.

May mắn, ngay tại khi những người này bắt đầu đoán kết cục của chủ lầu Lược Hỏa, trong biển lại có động tĩnh.

"Mau nhìn, là Kinh Hồng các Trương Tu Viễn."

"Còn có Lôi Hỏa Môn Phó Đạt."

"A, đó là..."

Những người xuất hiện từ trong biển lập tức đã bị người tu luyện chung quanh chỉ ra và xác nhận thân phận, đều là đệ tử các thế lực đại lục Thiên Thượng Hải. Nhóm người này đúng là người tu luyện lúc trước đang xem cuộc chiến ở chỗ trung tâm đảo, bởi vì cách chỗ trung tâm quá gần, nên sau khi bị sóng biển cuốn vào trong biển, tiêu phí một phen công phu, rốt cuộc cho tới bây giờ mới thoát ra từ trong biển.

Người Tuyết Y lâu cũng đang khẩn trương quan sát, nhưng lập tức bọn hắn thất vọng rồi, bởi vì những người này đại đa số là đệ tử thế lực khác, không gặp được người Tuyết Y lâu.

Thẳng đến khi rốt cuộc nhìn thấy một người mặc áo lụa tuyết trắng xuất hiện từ trong biển, tinh thần người Tuyết Y lâu đại chấn.

Thậm chí Vân cô từ trên thuyền bay vút xuống, đi đến trước mặt người nọ, nắm lấy hắn, rồi xách trở lại trên thuyền.

"Hoàng Câu, chủ lầu Lược Hỏa đâu?"

Hoàng Câu là một người nam tu luyện Linh Quang cảnh tầng hai, hắn là đệ tử Lược Hỏa lầu, lần này đi theo chủ lầu Lược Hỏa tham gia nhiệm vụ cướp lấy Mộc Linh chi tâm, người này tính tình ổn định cẩn thận, cực được chủ lầu Lược Hỏa coi trọng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Lúc này sắc mặt Hoàng Câu trắng bệch, bộ dạng thất hồn lạc phách, nước biển từ tóc trên đầu, trên mặt của hắn nhỏ giọt lạch tạch rơi xuống, áo lụa trắng thấm nước dính ở trên người, hoàn toàn không có phong tư sạch sẽ xuất trần ngày thường của Tuyết Y lâu, cả người thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, có chút đáng thương.

Hoàng Câu cúi đầu, chua chát nói: "Chủ lầu... ngã xuống rồi."

Vân cô ngây ngẩn cả người, thất thanh nói: "Cái gì?"

Hoàng Câu thuật lại một lần, lúc này không chỉ có Vân cô nghe rõ, những đệ tử Tuyết Y lâu trên thuyền cũng nghe rõ ràng, nhất thời tất cả mọi người sửng sốt, tiếp theo là không dám tin.

Đại lục Thiên Thượng Hại người tu luyện cao nhất cấp chính là Nhân Vương cảnh, tổng cộng có mười bốn người tu luyện Nhân Vương cảnh, trong đó Tuyết Y lâu liền chiếm sáu người, tám người còn lại là thế lực khác. Tuy rằng nhìn tám thì nhiều hơn Tuyết Y lâu có sáu người, nhưng mà một nửa thế lực khác của đại lục Thiên Thượng Hải cộng lại mới đạt tới con số này, ở trên tổng thể thì vẫn là thực lực của Tuyết Y lâu cường hãn.

Cũng bởi vì Tuyết Y lâu có sáu cường giả Nhân Vương cảnh tọa trấn, mấy năm nay mới có thể vẫn luôn chiếm lấy địa vị cao nhất ở đại lục Thiên Thượng Hải, khiến cho những người khác không dám đối địch với Tuyết Y lâu.

Nhưng hiện tại, Tuyết Y lâu lại có một cường giả Nhân Vương cảnh ngã xuống.

"Làm sao có thể? Phát sinh chuyện gì?" Vân cô lạnh lùng nói, không thể chấp nhận chuyện này: "Là ai giết chủ lầu Lược Hỏa?"

"Là một Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, thuộc hạ hoài nghi yêu thú cấp mười hai này là yêu sủng của người tu luyện nào đó." Hoàng Câu lạnh lùng nói.

Trong lòng Vân cô hơi kinh hãi, theo bản năng mà nghĩ, có phải lần này kế hoạch Tuyết Y lâu cướp lấy Mộc Linh chi tâm đã bị lộ tin tức hay không trước tiên, khiến cho thế lực khác cũng muốn Mộc Linh chi tâm, mới sẽ làm ra một con yêu thú cấp mười hai quấy rối.

"Vậy Mộc Linh chi tâm đâu?"

"Không thấy Mộc Linh chi tâm! Chủ lầu chúng ta thật vất vả bức ra Nguyệt Nữ tộc trên đảo Thiên Diệp, vốn là muốn giết hắn lấy Mộc Linh chi tâm|, nhưng lập tức chủ lầu đã phát hiện trên người Nguyệt Nữ tộc đó căn bản không có Mộc Linh chi tâm. Chủ lầu hoài nghi hắn giấu Mộc Linh chi tâm ở địa phương khác, muốn buộc hắn giao ra, nào biết đâu..."

Đột nhiên thì xuất hiện một con yêu thú cấp mười hai, không chỉ có phá hỏng kế hoạch Tuyết Y lâu, lại làm hại chủ lầu Lược Hỏa ngã xuống.

Sắc mặt Vân cô cực kì khó coi.

Bên cạnh, Phong Hành Tuyết nghe lén cũng chấn động, Lược Hỏa thúc thúc đã chết?

Trong lòng nàng ta phẫn nộ đau lòng một trận, tiếp theo nghe được Mộc Linh chi tâm, không khỏi như có vẻ đăm chiêu.

Hết chương 56.