Editor: ChieuNinh

Sau khi Sở Chước suy nghĩ chuyện này cẩn thận, nhìn về phía Phong Hành Tuyết, thấy nàng ta một đôi mắt quay tròn chuyển động không ngừng, thì biết nàng ta lại không an phận. 

Sở Chước mỉm cười với nàng ta.

Phong Hành Tuyết sợ tới mức run rẩy cả người, lập tức nhìn nàng cười đến cực kì ngọt ngào, dáng vẻ nhu thuận.

"Hành Tuyết, ngươi có biết những người đó khi nào thì sẽ đến không?"

Phong Hành Tuyết chuyển chuyển chuyển ánh mắt, thấy Sở Chước vẻ mặt ý cười như cũ, vội vàng nói: "Cái này ta cũng không biết, mẫu thân ta chưa nói, có lẽ bọn họ cũng không biết."

Sợ Sở Chước không tin, nàng ta gần như là thề thốt.

Sở Chước chưa nói tin cũng chưa nói không tin, lại hỏi vài câu, Phong Hành Tuyết đều trả lời, nhưng không có tin tức gì thực tế tính hữu dụng.

"Sở tỷ tỷ, ta biết được đều nói cho tỷ, tuyệt đối không có lừa tỷ, tỷ phải tin tưởng ta." Phong Hành Tuyết lôi kéo ống tay áo nàng, làm nũng nói, sợ nàng không tin, lại muốn ép buộc mình.

Đừng nhìn nữ nhân này thoạt nhìn ấm áp dịu dàng, giống đóa tiểu bạch hoa thuần khiết, kì thực lòng dạ độc ác. Gần đây Phong Hành Tuyết ăn không ít đau khổ ở chỗ Sở Chước, cũng sinh ra ý sợ hãi, không dám lừa gạt nàng.

Sở Chước sờ sờ đầu nàng ta, cười nói: "Ta tất nhiên là tin ngươi. Hành Tuyết, gần đây ngươi có tính toán gì không?"

Phong Hành Tuyết lập tức nói: "Khi ta từ Tuyết Bình Châu tới đây, thì nói với mẫu thân, ta đi ra ngoài rèn luyện một đoạn thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này đi theo tỷ đi."

Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được, không bằng chúng ta cùng đi Nhân Gian phường bờ Vụ Trạch."

Phong Hành Tuyết: "......"

Phong Hành Tuyết lập tức sửa lời nói: "Quên đi, Sở tỷ tỷ, ta vẫn nên đi chung quanh một chút."

Tuyết Y lâu và Nhân Gian phường xưa nay không hợp nhau, nếu để cho người Nhân Gian phường phát hiện nàng chạy ở bờ Vụ Trạch, tuy nói bên ngoài Nhân Gian phường sẽ không làm cái gì, nhưng khó bảo đảm người nàng ta đắc tội trước kia sẽ không tìm tới trả thù.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy nàng ta như thế, nhịn không được bật cười một tiếng.

Phong Hành Tuyết nghe tiếng cười nhạo này, có chút căm tức, hung hăng trừng qua, nàng ta đánh không lại Bích Tầm Châu và Sở Chước, chẳng lẽ còn đánh không lại một luyện đan sư gà còi sao?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không cam lòng yếu thế trừng trở về, nếu như là trước kia, hắn tự nhiên không dám trắng trợn không kiêng nể gì mà chọc Tuyết Y lâu, để tránh rước lấy phiền toái cho tông môn. Nhưng mà hiện tại, thấy tiểu quỷ Phong Hành Tuyết này bị Sở Chước giáo huấn đến phục phục thiếp thiếp, tự nhiên Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng sẽ không còn sợ hoặc nhường nhịn nàng ta nữa.

Nếu nàng ta tính xấu không đổi, hắn cũng có biện pháp chiêu đãi nàng ta.

Sở Chước không để ý tới hai người đấu khí giống như tiểu hài tử, nói khẽ với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, huynh có tra được cái gì ở Tuyết Y lâu không?"

Bên cạnh, Phong Hành Tuyết và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đấu khí đều vểnh tai.

"Trong Tuyết Bình Châu chỉ có một chủ lầu Nhân Vương cảnh tọa trấn, chủ lầu khác cũng không ở đó, có lẽ không phải ở Thiên Thượng Hải, thì chính là ở địa phương khác. Còn những người tu luyện Tuyết Y lâu mang về, bởi vì thời gian quá ngắn, trong lúc nhất thời ta cũng tra không được bị giam giữ ở nơi nào."

Cho nên nếu thứ gì đó có thể phát hiệnMộc Linh chi tâm, hắn cũng không phát hiện. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Nghe nói như thế, trong lòng Phong Hành Tuyết có chút tự đắc.

Tuyết Y lâu ở đại lục Thiên Thượng Hải kinh doanh nhiều năm, tưởng muốn biết rõ ràng bí mật của nó cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho dù cái người nam nhân kêu Bích Tầm Châu này thực lực sâu không lường được, cũng đừng tưởng ở khi không kinh động Tuyết Y lâu thì làm được cái gì.

Đối với cái này, Sở Chước cũng không thất vọng, suy tư một lát, đột nhiên nói: "Chúng ta đi Thiên Thượng Hải đi."

Một đám người kinh ngạc nhìn nàng.

"Được được, đi Thiên Thượng Hải." Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người đầu tiên phụ họa.

Phong Hành Tuyết thoạt nhìn có chút không quá tình nguyện, nói: "Không tốt đâu, nghe nói gần đây thời tiết Thiên Thượng Hải rất khác thường, ở trong biển rất dễ dàng bị lạc phương hướng, rất nguy hiểm."

"Không sao cả, chúng ta không sợ nguy hiểm, nếu như không cẩn thận gặp chuyện không may, đó cũng là chúng ta đáng đời." Sở Chước vẻ mặt cười tủm tỉm, lôi kéo tay nàng ta nói: "Hành Tuyết, chúng ta cùng đi đi."

Phong Hành Tuyết: "......" Đệch bà, thật muốn cự tuyệt.

Cuối cùng, đoàn người vẫn đi phương hướng Thiên Thượng Hải.

Cho dù Phong Hành Tuyết có không tình nguyện cỡ nào, nhưng dưới sự e sợ dâm uy của Sở Chước, đành phải đảm đương người dẫn đường.

Dọc theo đường đi này, chỉ cần gặp đệ tử Tuyết Y lâu, Phong Hành Tuyết vừa đứng lên phía trước, những đệ tử Tuyết Y lâu đó tuyệt đối sẽ không ngăn bọn họ.

Đi đến tận cùng đại lục Thiên Thượng Hải, phát hiện chung quanh nơi này đều là đệ tử Tuyết Y lâu, canh giữ ở các cửa khẩu, người tu luyện lui tới đều bị bọn họ cẩn thận kiểm tra, đặc biệt là người tu luyện tiến vào Thiên Thượng Hải, kiểm tra được càng thêm nghiêm ngặt.

Thậm chí Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy đệ tử Tuyết Y lâu bắt vài người tu luyện có tình nghi đi, người tu luyện khác tuy rằng khó chịu, nhưng cũng không dám hé răng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Bởi vì có Phong Hành Tuyết đồng hành, đoàn người Sở Chước vô cùng thuận lợi đến cảng.

Phong Hành Tuyết mới xuất hiện tại bến cảng, đã được người Tuyết Y lâu nhận ra được.

"Hành Tuyết tiểu thư?" Một gã quản sự Tuyết Y lâu phụ trách sự vụ ở cảng giật mình nhìn Phong Hành Tuyết, hỏi: "Sao ngài ở đây?"

"Ta muốn đi Thiên Thượng Hải, ngươi chuẩn bị cho chúng ta một chiếc thuyền." Phong Hành Tuyết vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh.

Vẻ mặt quản sự Tuyết Y lâu không đồng ý, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Phong Hành Tuyết, cuối cùng đành phải chuẩn bị cho nàng ta một chiếc thuyền, hơn nữa còn an bài người bảo hộ đi theo, vừa nói: "Hành Tuyết tiểu thư nhất định phải cẩn thận, nếu như gặp được chuyện gì, có thể tìm đệ tử Tuyết Y lâu ở Thiên Thượng Hải..."

Phong Hành Tuyết vẻ mặt không kiên nhẫn: "Được rồi, ta đã biết."

Lại liếc mắt nhìn quản sự đó một cái, trong lòng Phong Hành Tuyết càng phiền. Nàng ta cũng không muốn đi, nhưng ai biểu nàng ta tài nghệ không bằng người, bị người khống chế, trừ bỏ nghe lời thì còn có thể như thế nào? Nàng ta cũng không muốn lại bị dị thủy trong thức hải khống chế đến hôn mê bất tỉnh, ăn hết đau khổ.

Ngày khác nếu có cơ hội, nàng ta tự nhiên muốn trả lại cho Sở Chước gấp mười gấp trăm lần.

Còn hiện tại, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

Thuyền liền rời bến rất nhanh.

Trên thuyền, lồng phòng ngự dâng lên không lâu, thuyền vọt vào kết giới tương liên giữa đại lục và Thiên Thượng Hải, phiêu đãng ở trong kết giới.

Vài canh giờ sau, mới lao ra khỏi vòng xoáy, trồi lên mặt biển.

Xa xa trời xanh biển xanh, vừa nhìn vô tận, mặt biển bốn bề sóng dậy, đã đến Thiên Thượng Hải.

Đoàn người Sở Chước làm bạn của Phong Hành Tuyết, tự nhiên có được an bài tốt nhất. Bởi vì thái độ của Phong Hành Tuyết còn bày ra ở đó, cho nên cũng không có người hoài nghi bọn họ.

Sau khi đi đến Thiên Thượng Hải, Phong Hành Tuyết liền hỏi bọn họ: "Sở tỷ tỷ, chúng ta muốn đi đâu?"

"Đương nhiên phải đi tìm linh thảo, ngươi xem xem làm sao có hải đảo khổng lồ, để cho thuyền đi qua." Sở Chước cười tủm tỉm nói.

Ánh mắt Phong Hành Tuyết híp lại, rồi lập tức cười nói: "Thì ra Sở tỷ tỷ thích linh thảo, tỷ nên nói với ta, linh thảo trong khố phòng Tuyết Y lâu cũng không ít, các loại cấp bậc chủng loại đều có, so với trong Nhân Gian phường bán cũng không kém cỏi đâu, ta có thể đưa một đám linh thảo cho Sở tỷ tỷ."

Sở Chước chỉ là cười cười, không quan tâm lời này, làm cho Phong Hành Tuyết có chút ngượng ngùng.

Sau khi vào đêm, Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều tập trung đến trong khoang thuyền của Sở Chước.

Phong Hành Tuyết rón ra rón rén nhích tới cửa, muốn nghe trộm bọn họ đang nói cái gì, ai ngờ im ắng, cái gì cũng chưa nghe được.

Nhất định là dùng trận pháp gì rồi.

Phong Hành Tuyết tức giận đến dậm chân, lại không dám trực tiếp gõ cửa mà vào, đành phải rầu rĩ không vui rời khỏi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Trong phòng, linh thức của Bích Tầm Châu nhìn chằm chằm vào, thẳng đến khi Phong Hành Tuyết rời khỏi, mới nói với Sở Chước: "Nàng ta đã rời khỏi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hừ một tiếng: "Quả nhiên là người không an phận, trách không được thanh danh của nàng ta ở trên đại lục không tốt như vậy, vừa thấy chính là người đa tâm." Sau đó lại hỏi Sở Chước: "Nàng ta muốn đưa linh thảo cho cô, cho không mà làm sao không cần hả?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng chán ghét loại đa tâm giống như Phong Hành Tuyết, nữ hài tử coi mạng người như cỏ rác. Không phải nói cô nương gia khi hành tẩu ở bên ngoài phải thiện lương, nhưng mà cũng không cần hở ra thì giết người, chỉ dựa vào yêu thích của mình mà làm việc, không biết bao nhiêu người vô tội chết ở trong tay nàng ta. Nếu không có một mẫu thân Nhân Vương cảnh, chỉ sợ Phong Hành Tuyết đã sớm bị người trả thù giết không biết bao nhiêu lần.

Nếu không phải Sở Chước chế phục nàng ta, chỉ sợ đã đến phiên bọn họ trở thành mục tiêu phát tiết của Phong Hành Tuyết.

Sở Chước lắc đầu, thấy hắn vẻ mặt không hiểu, phân tích nói: "Tuyết Y lâu nhiều linh thảo, nhưng không phải dễ lấy như vậy. Nếu nàng ta thật sự đưa cho ta linh thảo, nàng nhất định sẽ chọn linh thảo trân quý cao cấp trong Tuyết Y lâu. Hơn nữa số lượng nhất định sẽ rất nhiều, sẽ khiến cho cao tầng Tuyết Y lâu chú ý. Càng không cần phải nói chủ lầu Tật Phong cực kì yêu thương nữ nhi, nhất định sẽ tra thật rõ ràng. Đến lúc đó Phong Hành Tuyết cái gì cũng không cần làm, đã bại lộ chúng ta, mượn tay vài vị Nhân Vương cảnh Tuyết Y lâu tới thu thập ta..."

Thức hải của Phong Hành Tuyết bị gieo xuống dị thủy, bị Sở Chước khống chế, chỉ cần nàng ta dám có suy nghĩ gian dối, dị thủy sẽ lập tức làm nàng ta chịu đau khổ ngay.

Lúc này đây Phong Hành Tuyết đã ăn qua đau khổ, không dám lấy tính mạng của mình vui đùa, cho dù trong lòng hận Sở Chước hận đến muốn chết, cũng không dám có dị động gì, ngay cả nói ra với trưởng bối trong nhà cũng không dám.

Nếu nàng ta không thể diệt Sở Chước, nhưng nàng ta có thể mượn tay người khác, chỉ xem Sở Chước có thể dại dột mắc mưu hay không.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được sửng sốt một hồi, còn có thể như vậy?

Sau đó có chút nhụt chí, nói: "Tiểu quỷ đó quả nhiên đầy người đều là tâm nhãn, chẳng trách rất nhiều thân nhân người tu luyện chết ở trên tay nàng ta đều không có biện pháp tìm nàng báo thù."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy tam quan của mình lại đã bị đánh sâu vào.

Huyền Uyên đang ngậm một viên linh đan gặm nhấm thấy hắn uể oải, hiếm khi an ủi nói:【Không sợ, đến lúc đó chủ nhân thu thập nàng ta.】

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy bé rùa dùng móng vuốt chạm vào tay hắn, thì biết nó đang an ủi mình, nâng nó lên đến sờ sờ mai rùa, lại nhét cho nó một viên linh đan, nhìn bộ dạng nó vô ưu vô lự ăn linh đan, rốt cuộc tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Vẫn là tiểu động vật tạo niềm vui, cái loại tiểu quỷ đầy người tâm nhãn thật đáng sợ.

Sở Chước và A Chiếu, Bích Tầm Châu nhìn hắn không ngừng nhét linh đan cho bé rùa, phát hiện hắn vẫn rất là đơn thuần.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có được bé rùa đến an ủi thì lập tức phấn khởi lên, tiếp tục hỏi: "Sở lão đại, chừng nào thì chúng ta đi Lôi Trạch tìm Nguyệt Thụ?"

"Trước tới một hòn đảo rồi lại nói." Sở Chước tự có cân nhắc.

Qua vài ngày, thuyền đứng ở trước một hòn đảo nhỏ chỉ bằng một phần mười đảo Thiên Diệp.

Tuy rằng đảo này so ra thì kém đảo Thiên Diệp, nhưng coi như là đảo lớn hiếm có, chẳng qua lúc này trên đảo đã có tung tích người tu luyện khác.

Bọn họ tới có vẻ trễ, linh thảo trên đảo đã bị người ta đào được gần như chẳng còn gì, còn lại đều là một ít linh thảo cấp thấp, tuổi cũng không cao.

Sở Chước chia tay với Phong Hành Tuyết ở đây.

"Sở tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Không mang ta đi sao?" Phong Hành Tuyết kéo tay áo nàng hỏi.

Sở Chước cười ôn hòa nói: "Chúng ta muốn đi tìm đảo khác, ngự kiếm phi hành tương đối nhanh, ngươi thì chờ ở trên thuyền, chờ khi ta trở lại, ta sẽ tìm ngươi."

Tuy rằng Phong Hành Tuyết muốn biết rõ ràng bọn họ đến Thiên Thượng Hải rốt cuộc muốn làm cái gì, hiển nhiên Sở Chước không dẫn nàng ta theo, cũng không dám nháo đòi đi theo.

Đoàn người Sở Chước lập tức ngự kiếm rời khỏi.

Phong Hành Tuyết nhìn theo bọn họ rời khỏi, quay đầu phân phó một đệ tử: "Ngươi phái một con yêu sủng thuộc tính thủy cùng đi qua nhìn xem một chút bọn họ đi đâu, nhớ kỹ, đừng để bọn họ phát hiện."

Đệ tử đó đáp ứng một tiếng, lập tức đã thả vào trong biển một Thủy Luyện Xà cấp năm, để cho nó đuổi kịp.

Hơn nửa ngày sau, con Thủy Luyện Xà kia trở về, nhắn tin tức cho chủ nhân.

"Bọn họ đi là phía Đông, nơi đó nghe nói là hải vực vô cùng nguy hiểm, tới gần chỗ không gian bạc nhược một chút, uy lực nước biển đều lớn hơn địa phương khác."

Phong Hành Tuyết nghe nói như thế, không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ bọn họ là muốn tìm điểm không gian bạc nhược đi thế giới khác?

Nhưng trong không gian giống như cũng không ổn định, hơn nữa khi có không gian loạn lưu, cũng không phải là thông đạo không gian an toàn, căn bản là không người nào dám đi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Phong Hành Tuyết suy nghĩ hồi lâu, vẫn làm không rõ rốt cuộc Sở Chước bọn họ đến Thiên Thượng Hải làm cái gì.

***

Bờ Vụ Trạch, đảo Thái Khê.

Khi Sở Chước và Phong Hành Tuyết cùng nhau tiến vào Thiên Thượng Hải, Nhân Gian phường cũng nhận được tin tức.

Mấy ngày này, sắc mặt La Phong Vũ vẫn luôn ngưng trọng nghe tin tức như thế, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói Sở Chước và Phong Hành Tuyết Tuyết Y lâu cùng đi Thiên Thượng Hải?"

"Đúng vậy, nghe nói Phong Hành Tuyết còn để cho Tuyết Y lâu chuẩn bị thuyền, bởi vì nàng ta muốn đi Thiên Thượng Hải, người Tuyết Y lâu không dám ngăn cản."

La Phong Vũ nhịn không được phốc cười ra tiếng, sau đó càng cười càng bừa bãi, cuối cùng nhịn không được ôm bụng lăn lộn ở trên giường.

Quản sự bẩm báo thấy nàng cười thành như vậy, quả thực không hiểu ra sao.

La Phong Vũ cười đến nước mắt đều chảy ra, cuối cùng lau lau khóe mắt, phân phó quản sự đó: "Ngươi phái người tiếp tục đi nhìn chằm chằm, nếu như bọn họ từ Thiên Thượng Hải trở về, nhớ rõ cho ta biết."

"Dạ." Quản sự lập tức đi an bài chuyện này, có chút khó hiểu hỏi: "Phường chủ, vì sao ngài chú ý Sở Chước như thế? Là muốn thu nàng làm đồ đệ sao?"

La Phong Vũ lắc đầu, khóe miệng ngậm cười: "Ta cũng thu không nổi."

Quản sự kinh ngạc, La Phong Vũ chính là người Linh Quang cảnh bậc nhất, vô số người tu luyện cũng muốn được nàng thu vào cửa, như thế nào lại thu không nổi?

"Thu không nổi, chỉ sợ mình vừa thu về một đồ đệ, chẳng qua thời gian chỉ vài năm, tu vi đồ đệ cũng còn cao hơn cả sư phụ, chẳng phải là vô cùng rất mất mặt sao? Loại chuyện rất mất mặt này ta mới không thèm." La Phong Vũ nhìn rất thấu đáo, cho nên nàng căn bản sẽ không nghĩ tới muốn thu Sở Chước làm đồ đệ.

Quản sự đó nghe được càng kinh ngạc: "Phường chủ, có phải ngài đánh giá nàng quá cao hay không?"

"Đánh giá cao? Ta sợ vẫn nhìn thấp đó. Ngươi cũng biết ba tháng trước, nàng là tu vi gì sao?"

"Nghe nói là Vũ Hóa cảnh tầng chín."

"Đúng! Vũ Hóa cảnh tầng chín, muốn tu luyện đến Không Minh cảnh thì phải tích lũy cũng không ít, nhưng nàng chỉ tốn thời gian ba tháng, từ Vũ Hóa cảnh tấn bậc đến Không Minh cảnh tầng bảy, tốc độ này quả thực là muốn nghịch thiên, đệ tử tư chất như vậy ta cũng thu không nổi."

Quản sự đó nghe được vẻ mặt kinh ngạc: "Điều đó không có khả năng! Nào có người tu luyện ngắn ngủn ba tháng thời gian, không chỉ có tấn bậc một cảnh giới lớn, còn liên tục tấn bậc bảy cảnh giới nhỏ chứ, trừ phi nàng là mạnh mẽ thăng cấp."

"Nhưng sự thật là như thế, ta vẫn còn tin tưởng vào hai mắt của mình. Nàng vẫn chưa mạnh mẽ thăng cấp, mà là tự mình kiên kiên định định tu luyện đi lên. Mặc dù không biết vì sao nàng tiến bộ nhanh như vậy, nhưng ta có thể cảm giác được, nàng vẫn chưa đi con đường bàng môn tà đạo gì, dựa vào cố gắng của mình, ổn định đánh ổn định buộc." La Phong Vũ nói xong, ánh mắt hơi hơi nheo lại: "Hơn nữa, nàng và Phong Hành Tuyết đó, cũng không phải là cái bằng hữu gì."

Quản sự vẫn là khó hiểu, La Phong Vũ vung tay áo, không muốn lại nói chuyện này, hỏi: "Bên phường chủ liệu có tin tức gì không?"

Có thể làm cho La Phong Vũ kêu một tiếng "Phường chủ", chỉ có chủ nhân chân chính của Nhân Gian phường—— Cung Ngọa Vân.

"Chưa từng nghe được tin tức gì, Cung phường chủ hẳn là còn đang bế quan tu luyện."

Nghe nói như thế, La Phong Vũ lại nhăn mày lại, thoạt nhìn rất lo lắng.

"Phường chủ, ngài yên tâm, Cung phường chủ là người lợi hại, nhất định có thể thành công thăng cấp, nhất định sẽ làm đám chuột nhắt Tuyết Y lâu kia hết đắc ý." Quản sự vội an ủi.

La Phong Vũ cũng là cười khổ nói: "Cho dù phường chủ chúng ta có thể thành công thăng cấp, trở thành Nhân Hoàng cảnh duy nhất đại lục Thiên Thượng Hải, nhưng mà cũng chỉ có một người, còn không đủ để chống đỡ tai nạn lần này cho Thiên Thượng Hải."

Quản sự nghe xong, vẻ mặt cũng ảm đạm.

La Phong Vũ than thở một tiếng, sau khi để cho quản sự rời khỏi đây, nàng cũng rời khỏi thành Thái Khê.

Hết chương 76.