"Lệnh bà, chúng ta mau đi thôi." Giờ, an nguy của nữ hoàng là quan trọng nhất. Varu dắt ngựa của Tịnh Hề, định đẩy lên phía trước...

"Bình tĩnh nào." Nở nụ cười ngọt ngất ngây con gà tây, mắt hạnh nàng cong cong lại như vành trăng non vậy. Tịnh Hề khẽ cất giọng trấn áp mọi người: "Chúng ta sẽ không thua đâu."

Chết dẫm! Xích Hồng đi đâu rồi chứ??

Bảo bảo triệu hồi nó hơn chục phút, thế mà đến cả cái bóng cũng không thấy đâu!

Hổng lẽ lại đi đú đởn chơi bời?

Không có gì khó nói hết. Ai Cập cổ đại tinh khí dồi dào, tươi mát, thơm ngon, Xích Hồng nhịn đói đã lâu, bèn nhảy ra ngoài. Nằng nặc đòi chủ nhân cho phép nó đi bay để hấp thụ năng lượng thăng cấp.

Tịnh Hề đương nhiên rất vui lòng phất tay đồng ý...

Đi, đi, đi chơi đi.

Cơ mà khi ta gọi có việc gấp, ngươi phải bay về đây cho ta.

Kiếm đen hứng chí dào dạt, run run thân kiếm vâng vâng dạ dạ. Sau đó lắc mình dời đi...


Đi một lần là hơn mấy năm...

Giờ gọi nó còn chẳng thấy về...

Varu trông nữ hoàng tự tin đến vậy. Ngoảnh đầu nhìn sang nhóm vệ binh đang trong cơn yếu thế, cảm thấy thật bất lực...

Lão thị vệ trưởng thấy nữ hoàng vẫn đạm nhiên đứng đó, bộ dạng kiên quyết không muốn bỏ rơi chúng binh sĩ bọn họ. Tâm trạng không khỏi cuống quýt lên...

Lệnh bà...

Ngài không nhất thiết vì chúng thần mà làm như thế đâu...

Một giây lơ đãng trong chiến trận, cái giá phải trả có thể là chính mạng sống của ngươi. Do quá lo lắng cho nữ hoàng, kẻ địch đã nắm bắt được điểm yếu của thị vệ trưởng. Lưỡi đao lao đến...

Đã quá muộn để né tránh...

Nhắm mắt nghênh đón nhát dao lạnh lẽo nhưng...

Tại sao lão ta không cảm giác được đau đớn...

Ngay trong khoảnh khắc sinh tử của lão thị vệ trưởng, Tịnh Hề đã nhanh tay móc ra một tấm phù, phi mạnh vào thanh đao của kẻ tặc nhân kia. Giấy phù mỏng đập mạnh vào lưỡi đao sắc bén, dán chặt lên đó. Tên mũ trùm nhíu mày thật sâu, thanh đao của gã ta...

Không di chuyển được nữa...

Gồng cơ bắp mạnh mẽ, kéo chuôi đao trở về. Song cây đao đó cứ như trúng tà thuật vậy, cố định tại một vị trí giữa không trung...

Gã tặc nhân khó hiểu, nhẹ buông hai tay ra. Diễn biến xảy ra tiếp theo doạ cho gã ta sợ hãi đến mức nhũn cả hai chân...

Thanh đao...thanh đao này....

Thế mà dám quay lại đâm gã...

Chu choa cha mạ ơi! Cứu con với!!!!

Chật vật lê cái thân xác đầy thịt dậy, gã tặc nhân nghiêng người sang một bên, né đòn khỏi cây đao điên cuồng khát máu. Thanh đao không chém được miếng thịt nào trên người mục tiêu, run run thân đao sắc bén, lao tới đòi cắt khúc người.

Trông quả thực có chút doạ người...


Thanh đao ác độc đeo bám gã tặc nhân, sống chết bằng được phải cắt rớt miếng thịt trên người gã ta. Đang sung sướng chuẩn bị giết được người, tấm phù dán giữa lưỡi đao đột nhiên rách làm hai nửa, lả tả rơi xuống nền cát. Người đàn ông khí phách hạ kiếm bạc, ngẩng mặt nhìn chòng chọc thiếu nữ tươi cười ngồi trên yên ngựa. Bàn tay to siết chặt chuôi kiếm, sâu trong đôi đồng tử màu hổ phách là một mảng âm trầm...

Nữ hoàng Cleopatra...

Thật không thể không bất ngờ...

Người khác có thể không nhìn được, nhưng chàng đặc biệt thấy rõ ràng. Lá phù màu vàng quỷ dị này...

Là do người phụ nữ này ném ra...

Có chút kích thích à nha...

Cleopatra...

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của tên lão đại dán lên người mình, da gà da vịt của Tịnh Hề thi nhau nổi lên...

Lạnh cả sống lưng...

Gì gì chứ!!!

Nhà ngươi nhìn trúng bổn bảo bảo ư!!!

Sợ quá...

Phải đánh chết tên đó cho đỡ sợ mới được.

Tịnh Hề mắt đối mắt với tên đàn ông đó, sự ngọt ngào trên gương mặt càng thêm nồng đậm. Nháy mắt nhí nhảnh với chàng ta, nàng mở tay nhỏ ra, giơ sang ngang...

Có câu gì nhể...

Đợi chờ là hạnh phúc...

Người đàn ông liền ngây người bởi hành vi tinh nghịch kia của nàng nữ hoàng. Vừa rồi...

Là nàng ấy đang đùa cợt chàng sao...

\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 30%.\] Thanh âm thanh đo báo độ hảo cảm chợt vang lên trong đầu. Điều này, khiến Tịnh Hề phải kinh ngạc trợn mắt nhìn lại người đàn ông này thêm lần nữa...


Hả hả hả...

Chàng ấy chính là nam phụ đại nhân sao???

Cái tên mà gan to tày trời, kẻ cầm đầu của lũ tặc nhân này???

Lại còn dám chặn đường bắt cóc bổn bảo bảo?

Kệ đi.

Đánh người trước đã.

Ai cho chàng ta nhìn bảo bảo với ánh mắt thần kinh vậy.

Tịnh Hề hạ tay xuống, nhảy mình khỏi yên ngựa. Xích Hồng sau lưng nàng lấy khí thế sét đánh lao tới, bắt đầu uýnh nhau với Feyrld...

Thân là nam phụ trong kịch bản, bản lĩnh của người đàn ông này cũng thực đáng khen. Ít nhất, phản xạ của chàng ta còn nhanh nhẹn vô cùng.

Xích Hồng mới thăng lên một bậc level mới. Bế quan tu luyện đã lâu rồi, giờ là thời khắc mà bổn kiếm thể hiện cho chủ nhân coi.

Chủ nhân, chủ nhân, ngài xem bảo bối của ngài giỏi chưa nè.

Khen ta đi, khen ta đi.

Sự vui mừng của Xích Hồng không có tồn tại được lâu, bởi vì nó phát hiện...

Nó không thể đánh vào chỗ hiểm của tên đàn ông này được...

Chuyện gì thế trời???