Sau khi Thẩm Tây Lăng trở lại, Triển Hiểu An một tấc cũng không rời khỏi cô, dù là cô muốn đi vệ sinh, cũng ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài, thực sự không chịu đi. Nhìn thấy tình trạng này, Triển Dịch Minh cũng lấy tay đỡ trán, ôm lấy con gái mình, liền đi ra ngoài, anh phải cùng con gái mình nói chuyện một chút.

Thẩm Tây Lăng đang tắm, nếu không cô bé cũng không chịu đi theo bố mình.

Triển Dịch Minh bóp 1 cái vào của con gái mình, “Tại sao lại quấn mẹ như vậy?”

Cô bé lén lút nhìn anh, “Con yêu mẹ nha, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ.”

Triển Dịch Minh thở dài, “Con xem đi, mua con gấu Pooh mà con rất thích, ngày ngày đều ôm nó chơi, nhưng qua vài ngày, con lại không thích nữa.”

Cô bé hoàn toàn không quan tâm tới ý của bố mình, chỉ nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

Triển Dịch Minh đành phải tiếp tục nói, “Con cứ quấn mẹ như vậy, sẽ khiến mẹ không thể đi làm được, mẹ sẽ cảm thấy quấy nhiễu, không làm việc được sẽ rất khó chịu, sẽ oán giận với con.”

Cô bé trợn to hai mắt, cô bé không thể khiến mẹ ghét mình, bé uất ức nhìn Triển Dịch Minh, “Nếu không đi theo mẹ, con sợ mẹ đi, con sợ con ngủ một giấc thì đã không thấy mẹ đâu cả.”

Triển Dịch minh giống như bị những lời này của bé mà cảm giác như bị đâm vào mãnh liệt, không ngừng an ủi cô bé, cũng không nói gì khác. Vẫn là một đứa trẻ, lại lo lắng như thế. Bọn họ cho cô bé sinh mạng, nhưng lại không thể cho cô bé ngôi nhà đầy đủ nhất. Nghĩ tới đây, cảm giác áy náy trong lòng anh lại bùng phát ra ngoài.

Thẩm Tây Lăng tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy cặp bố và con gái đang ngồi cùng nhau chơi trò chơi. Triển Dịch Minh cố ý để cho cô bé chơi, cũng không quan tâm bị cô bé giày vò thành cái dạng gì. Triển Hiểu An chơi một lát, nhìn thấy Thẩm Tây Lăng, không thèm chơi với bố nữa, chạy tới hướng của Thẩm Tây Lăng.

“Mẹ.”

Thẩm Tây Lăng nhìn xuống, quần áo hơi ướt, tóc vẫn đang nhỏ nước, không ôm cô bé, “Mẹ tắm cho An An nhé.”

Cô bé gật đầu một cái, hết sức mừng rỡ chạy tới căn phòng của mình cầm quần áo, cô bé muốn mình thật xinh đẹp, đứng ở trước mặt mẹ.

“Chạy chậm một chút.” Thẩm Tây Lăng ở sau lưng bé dặn dò, phát hiện Triển Dịch Minh đang nhìn mình, cùng anh ở cùng một nơi, hơi khó thở, vì vậy đi theo Triển Hiểu An.

Tiểu nha đầu hay là đại tiểu quỷ lấy ra nhiều bộ đồ ngủ của mình, để Thẩm Tây Lăng xử lý, chọn cho cô bé mặc bộ gì. Thẩm Tây Lăng nhìn cách làm của cô bé, cảm thấy giống hệt mình năm đó,đặt tất cả quần áo lên trên giường, thử khoa tay múa chân lên người mình, cuối cùng mới xác định mặc bộ nào. Thật ra thì mặc tất cả quần áo lên thì khác biệt không lớn, nhưng chỉ muốn lựa ra cái “nhất”, còn có đam mê làm những chuyện mất thời gian này, thật đáng giá để nhớ lại.

Thẩm Tây Lăng chỉ vào bộ áo ngủ in hình con gấu nhỏ, “Mặc bộ đó nhé.” Thật ra thì con gái mình, nên mặc cái gì dễ nhìn, áo ngủ này không đẹp mắt nhưng lại mặc thoải mái.

Cô bé hớn hở tiếp nhận.

Trong phòng tắm có một bồn tắm thiết kế cho cô bé, vô cùng thoải mái. Đổ đầy nước xong, Thẩm Tây Lăng liền dắt cô bé vào. Thẩm Tây Lăng cảm thấy con gái mình có chút lười, bởi vì cô bé không muốn cởi quần áo ra, trực tiếp giơ tay lên, muốn Thẩm Tây lăng kéo quần áo của bé từ dưới lên trên để cởi ra.

Thẩm Tây Lăng nhìn hành động này của cô bé, vỗ vỗ tay bé, “Con biết động tác này tên là gì không?”

Cô bé nghi ngờ nhìn cô, chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Đây chính là động tác đầu hàng trong ti vi a.”

Cô bé không hiểu, Thẩm Tây Lăng đỡ trán, thôi, đành cởi quần áo cho con gái. Cô bé bò vào trong bồn tắm, Thẩm Tây Lăng nhìn dây chuyên trên cổ bé, nhìn qua không có gì đặc biệt, “Cái này không bỏ ra sao?”

“Không ạ.” Kiên định lắc đầu, bây giờ có nước, cô bé không thể tháo ra, “Mỗi lần con muốn nhìn mẹ, con liền nhìn mặt dây chuyền này.” Cô bé chỉ chỉ dây chuyền của mình, “Bên trong có hình của bố mẹ.”

Thẩm Tây Lăng dừng lại, “Người nào cho vào vậy?”

“Bố mua, bà ngoại để, bà ngoại bảo không được quên hình dáng của mẹ, cho nên ngày nào con cũng nhìn, như vậy có một ngày con thấy được mẹ, liền nhận ra được luôn.”

Thẩm Tây Lăng lại cảm thấy chua xót, nụ cười cũng mang theo khổ sở.

Cô thận trọng tắm cho cô bé, không dám dùng quá sức, hỏi liên tục là có thấy đau hay không, cường độ có mạnh không, cô bé trả lời xong mới dám tiếp tục.

“Bình thường là ai tắm cho An An?” Thẩm Tây Lăng vội vàng hỏi sang chuyện khác, không muốn trong lòng có những cảm xúc khác thường lan tràn ra.

“Bố ạ.” Cô bé mở miệng trả lời.

“Nếu như bố không có thời gian thì làm thế nào?”

“Tại sao bố lại không có thời gian?”. Triển Hiểu An quay đầu nhìn mẹ, “Con rất bẩn sao? Tắm không mất nhiều thời gian lắm.”

“An An không bẩn, mẹ thuận miệng hỏi mà thôi.”

Cô muốn hỏi là người đàn ông kia đêm không về ngủ hay là ở bên ngoài chơi hăng say dồi dào, có thể quên mất trong nhà còn có con gái, khiến cô bé đáng thương ngồi chờ không?

Cô không muốn nói cho cô bé những điều này, cũng không sẵn lòng tìm hiểu những điều này, đây chẳng qua là khiến mình không thoải mái. Cô nhìn mặt của An An, cô biết, thấy cô bé này, tại sao mình không hạ được quyết tâm. Sẽ nghĩ tới cô bé có ngủ ngon hay không, có biếng ăn không, có phải rất gầy hay không, đi học có nghiêm túc nghe giảng không, tính tình có trở nên hết sức xảo quyệt hay không.

Nếu như không nhìn thấy cô bé, cô còn có thể đè nén, nhưng một khi nhìn thấy, thì khó có thể kiềm chế những suy nghĩ này.

Tắm xong, Thẩm Tây Lăng lại mặc quần áo cho An An, lúc này mới cùng nhau ra khỏi phòng tắm. Tóc của bé dùng khăn lau, nhưng vẫn rất ướt. Triển Dịch Minh thấy thế, tự nhiên lấy ra máy sấy tóc, chuẩn bị giống như thường ngày sấy tóc cho An An, nhưng nhìn tháy nét mặt kì lạ của Thẩm Tây Lăng, lại đưa máy sấy cho cô.

Thẩm Tây Lăng nhận lấy máy sấy, phát hiện Triển Hiểu An đang cười một cách tự nhiên, có lẽ cô bé cũng quen được sấy tóc rồi. Lần này khiến Thẩm Tây Lăng cảm thấy rất chua xót, bất kể người đàn ông này ở bên ngoài như thế nào, ít nhất trên phương diện chăm sóc con, anh ta làm rất tốt, anh ta chăm sóc con bé cũng lâu rồi, cũng không có câu oán hận, thậm chí giáo dục bé rất tốt.

Nhưng cô trở lại, hình như đoạt đi điểm “Lệ thuộc vào” của anh. Cô lắc đầu một cái, không suy nghĩ nhiều, đưa Triển Hiểu An lên ngồi phía trước, cô bật máy sấy lên, sức gió tương đối nhỏ, động tác cũng rất êm ái.

Sau khi làm xong tất cả, thời gian đã bắt đầu muộn, nhưng cô bé không có chút buồn ngủ, vẫn quấn lấy Thẩm Tây Lăng, hỏi cô từng loại vấn đề nhỏ, nghe không có chút kỹ thuật nào, nhưng không đành lòng để con gái thất vọng.

“Mẹ, vậy mẹ có nhớ con không?” Triển Hiểu An ngẩng mặt lên, cũng mang theo chút hi vọng, cố chấp chờ đợi đáp án của Thẩm Tây Lăng.

Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, “Có, mẹ cũng rất nhớ An An.”

Triển Hiểu An cười, lấy tay kéo chặt tay của Thẩm Tây Lăng, ngọt ngào nhắm mặt lại, chuẩn bị ngủ.

Thẩm Tây Lăng không dám nhúc nhích, sợ kéo tay lại sẽ đánh thức bé. Cô nhìn mặt con gái, không khỏi cười thầm, đây là con gái của cô, máu mủ của cô.

Sau một thời gian ngắn, Triển Dịch Minh mới lên trước, nhỏ giọng, bảo Thẩm Tây Lăng giao cô bé cho anh, anh ôm An An đi ngủ. Nhưng Thẩm Tây Lăng cũng không giao cô bé vào tay Triển Dịch Minh,mà tự mình ôm cô bé lên tầng hai phòng của Triển Hiểu An.

Cô để cô bé xuống giường, dùng chăn đắp lên, lúc này mới thỏa mãn nhìn cô bé, giống như thế nào cũng không nhìn đủ.

Thẩm Tây Lăng ngồi ở bên giường, nhìn Triển Hiểu An rất lâu, thậm chí muốn lấy tay sờ mặt cô bé, nhưng đưa ra một nửa, rồi lại vòng vo, nhẹ nhàng kéo ra dây chuyền trên cổ của cô bé, mở ra hình trái tim. Vật này không thấm nước, vì thế mà sau khi mở ra, tấm hình nho nhỏ bên trong vẫn mới tinh, đó là hình đám cưới của cô và Triển Dịch Minh. Bởi vì cô không thích trang điểm đậm, lúc này bàn bạc với thợ trang điểm một hồi, vì vậy dung nhan không có gì sai lệch.

Cô nhớ, thật ra ngày đó bọn họ cãi nhau, vì cái gì không nhớ rõ, có lẽ là do anh đi làm về muộn. Có lẽ chuyện khiến người ta cãi nhau không phải là làm chuyện mà người ta không thể nhịn được, chẳng qua là tự viện cớ ra để bộc phát mà thôi.

Nhưng cho dù cãi nhau, từ tấm hình trông được nhưng cũng chỉ là một màn cặp vợ chồng hạnh phúc, nụ cười che giấu cảm xúc trong lòng, sẽ không ai quan tâm, cũng không ai đi suy nghĩ nhiều. Cuộc sống đại khái là như thế này đi, chỉ cần bạn nguyện ý, cho người khác thấy mặt cười của mình, người khác sẽ cho là bạn rất vui vẻ. Chỉ cần bạn không khóc, người khác sẽ cho là bạn cực kì kiên cường, cho nên người kiên cường mới dễ dàng thua thiệt như vậy, bởi vì tất cả mọi người cho rằng loại người như thế không cần bất kì ai an ủi, giữ lại vết thương ình.

Nhưng chỉ cần cười, hình như có thể cho người ta thấy cuộc sống mỹ mãn,thảo nào nhiều người càng ngày càng cố gắng nở nụ cười tốt nhất trước mặt người khác.

Để lại sợi dây chuyền của bé, lại kiểm tra một lần nữa chăn đã đắp kín hay chưa, lúc này mới tắt đèn, đi ra khỏi phòng.

Cô đi ra, nhìn thấy Triển Dịch Minh đứng ở một chỗ khác. Bởi vì không bật đèn, chỉ có đèn ở tầng dưới là bật, đầu ngón tay của anh hồng lên có vẻ cực kì hấp dẫn. Anh đang hút thuốc, thấy được việc này, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nhận thấy ánh mắt của cô, anh nhìn cô một hồi, sau đó mới dập tắt điếu thuốc trong tay.

Thẩm Tây Lăng nhìn thấy động tác của anh, còn đi về phía anh.

Triển Dịch Minh đổi thế đứng, liếc nhìn cô. Lúc anh tùy ý, trên người luôn mang theo tà khí, giống như ai cũng không có cách nào với anh, anh nghĩ thế nào là như thế. Mặc dù anh có tư cách này, nhưng khí chất này của anh vẫn khiến người ta khó chịu.

Anh thấy cô đi tới, đem điếu thuốc từ bên người cô lướt qua, ném vào thùng rác cách cô không xa.

Cô đương nhiên coi động tác này là anh cố ý, anh không cần giải thích, anh thật sự cố ý. Cô ghét người hút thuốc, rất ghét, cực kì ghét. Chỉ là cảm giác ghét đó từ trước đến nay đều bày tỏ trong lòng.

“Chúng ta nói chuyện một chút.” Triển Dịch Minh trịnh trọng nói, giống như người diễn trò, tùy lúc vẻ mặt có thể biến đổi, bất kẻ vẻ mặt trước kịch tính hay là đang đùa giỡn hay là sắc bén, anh đều có thể nhanh chóng biến đổi nhưng khi đến vẻ nghiêm túc, không cần bất kì hòa hoãn.

Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, không muốn mở miệng. Cái này không nên cảm giác xa lạ, cô lại nhìn người đàn ông xa lạ, lại không biết nên nói gì với anh. Nếu nhu cô tìm người ôn lại chuyện xưa, thì người đàn ông này cũng không được, bởi vì giữa bọn họ không có cái gì tốt đẹp cả, một cũng không có.

Đi sau lưng Triển Dịch minh, theo anh xuống lầu. Giờ phút này cô thấy bình tĩnh, dù là biết rõ từ lúc bắt đầu đi vào “Tây Minh Cư”, cô cảm giác sự tự do của cô lại cách xa dần.

Bọn họ cũng cố ý giảm bớt tiếng bước chân, cũng không biết là sợ quấy rầy ai.

Hôm nay thời tiết không tốt, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời đen như mực, vài khối li ti, giống như trời quang cũng bị mây che đi, cũng chỉ có một điểm sáng nhỏ, trăng sáng cũng không biết trốn đâu, cũng không lộ ra.

Biệt thự không lớn, nhưng trồng không ít hoa cỏ, 1 năm 4 mùa đều có thể nhìn thấy hoa nở, làm cho người ta không phân biệt được mùa.

Triển Dịch Minh đứng ở phía trước, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, không gian yên tĩnh này khiến người ta hốt hoảng, “Nói chuyện gì?”

“Thẩm Tây Lăng, chuyện đã qua anh không hỏi nữa, nhưng hiện tại, em đã trở về, vậy thì nên suy nghĩ đến con bé một chút.”

“Nói cụ thể một chút.”

Anh xoay người về phía cô, “Anh hi vọng em lấy ra nhiều thời gian hơn để chăm sóc An An.”

Thẩm Tây Lăng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh muốn tôi từ chức?”

Anh trầm mặc, coi như là chấp nhận.

Thẩm Tây Lăng muốn mở miệng phản bác, điện thoại di động của anh lại vang lên, anh nghe điện thoại trong nháy mắt, cô có thể nghe rõ là giọng nữ. Qúa mức yên tĩnh quả nhiên không được, ngay cả những thứ bí ẩn cũng không che lấp được. Cô vốn có điểm do dự thì nhanh chóng tan biến đi.