Một đêm này Thẩm Tây Lăng cũng không ngủ ngon, lăn qua lộn lại không ngủ được, cũng không hề suy nghĩ về cái gì, thậm chí còn cố gắng suy nghĩ gì đó để đầu óc không trống rỗng, nhưng không có gì cả. Tương lai cái gì, hiện tại, gì cũng không ra. Cô hỏi bây giờ mình có cái gì? Câu trả lời chỉ có thể là con gái, không khỏi cười khổ, con cái. Giờ phút này cô rất cảm kích, An An tồn tại, chứng minh cô không phải hai bàn tay trắng.

Bởi vì buối tối ngủ không được ngon giấc, ngày hôm sau sắc mặt cũng không tốt lắm.

Bữa ăn sáng rất đơn giản, là Triển Dịch Minh làm, trứng gà, cháo, dưa muối. Con gái nhìn món ăn rất vui, có lẽ là vì ngại cháo không có mùi vị, ột chút dưa muối vào trong cháo, trộn lại, sau đó dùng cái thìa để ăn. Cô bé thấy mẹ nhìn mình, cứ chuyển bát vòng vo, không để cho nhìn cái gì trong bát, thật giống như mình phạm sai lầm, không dám cho người lớn phát hiện.

Chưa nói tới mùi vị thật là chán, nhưng cảm giác ăn vào cũng không tệ lắm.

Ăn sáng xong, cô chủ động đi rửa bát. Khi thu 3 bát vào, cô mới phát hiện ra, mình bắt đầu tiến vào vai trò một chút rồi. Đúng vậy, cô là một người mẹ, còn là vợ một người đàn ông, mấy ngày qua, người khác ở bên tai cô dặn dò như vậy, cô cũng sống với loại nhân vật này ở bên trong, từ từ đã tiếp thu rồi, thậm chí không cần xảy ra chuyện gì tới bước biến chuyển lớn.

Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không tin mình sẽ làm chuyện nhu vậy.

Thu lại xong, cô lại bị con gái chê.

“Mẹ, mẹ thật chậm, con với bố đang đợi mẹ rồi.” 2 bố con kia đã sớm ngồi trong xe rồi.

Bị con gái kêu như vậy, cô cũng có chút lửa, “Mẹ không chậm, chẳng nhẽ bát của con có thể tự mình rửa sao?”

Con gái không để ý tới, nhìn Triển Dịch Minh, “Bố rửa, con là người bạn nhỏ.”

Thẩm Tây Lăng nhìn Triển Hiểu An đắc chí, thực sự muốn đi véo vào mặt cô bé.

Ngồi vào trong xe, Thẩm Tây Lăng không ngừng quan sát vẻ mặt của Triển Dịch Minh. Hôm qua cô ngủ không được, cũng quyết định một chuyện, nếu bây giờ An An cần sự chăm sóc, chính cô cũng cảm thấy nhiều năm như vậy cũng có lỗi với An An, liền quyết định bỏ việc chăm sóc An An. Coi như nếu muốn làm việc, cũng chờ An An học tiểu học, lớn hơn một chút rồi mới nói. Cô muốn cùng người đàn ông trước mắt này nói chuyện tử tế một chút, nhưng nhìn bộ dạng kia của anh, mình cũng mất đi tâm tình nói với anh.

Trước anh cũng khuyên cô như vậy, vào lúc này chủ động nói với anh, như chính mình ở trước mặt anh thỏa hiệp vậy, cảm giác quái dị này lại có điểm không thoải mái.

Công việc có thể không có, nhưng con cái không thể không chăm sóc.

Quyết định xong, trong lòng cũng không rối loạn, rất tốt.

-----------

Thẩm Tây Lăng có một ưu điểm là nói tương đối không quá rối, một khi đã quyết định xong, cũng không dễ dàng đổi ý. Ví như trước kia bạn học của cô vào trang Taobao* để mua cái gì đó, thường xuyên thấy rối không biết mua gì, chọn mua màu gì. Cô cũng thấy rối, nhưng chỉ có mấy giây, liền lập tức xác định muốn mua cái gì, sau liền trả tiền rõ ràng. Lúc cô quyết định từ chức, cũng quyết đoán hợp lý thế này, trực tiếp đi tìm Đàm Khắc Hoa, nói rõ là cô muốn từ chức, đơn tư chức cũng in rồi, còn chuẩn bị hai đơn, một đơn giấy, và một đơn trong máy gửi sang email.

*: trang web mua sắm nổi tiếng ở TQ

Đàm Khắc Hoa lập tức kinh ngạc, nhưng vẫn khuyên can cô, trước bận rộn như vậy cũng kiên trì nổi rồi, những ngày này phía sau sẽ thoải mái hơn, lúc này từ chức cũng quá…..

Thẩm Tây Lăng vẫn kiên trì, bất động.

Thái độ của cô như vậy làm cho Đàm Khắc Hoa cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là xin phép với cấp trên. Thẩm Tây Lăng vốn không có cảm tình tốt với quản lý kia, nhưng lần này lại khiến cô thay đổi cái nhìn. Đối phương không chỉ khuyên cô rất lâu, còn tương đối khích lệ biểu hiện của cô, để cho cô cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh.*

*: được sủng mà lo sợ.

Nhưng cô đã muốn từ chức, ai cũng không dao động được.

Mặc dù nói cũng định từ chức, nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi vài ngày mới được, nhưng ít ra cô tan việc sớm, coi như không đồng ý, cô cũng sẽ đi.

Bởi vì sắp từ chức, công việc cô làm cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, như vậy cũng tốt.

Nhàn nhã đi xuống, cô lấy điện thoại di động ra. Cảm giác mình thật là thất bại cực độ, muốn bản thân có chuyện gì lớn xuất hiện, nhưng người nói chuyện cùng không có, kể khổ cũng không có ai.

Số ở tên “Chị” thì dừng lại.

Suy nghĩ một chút vẫn bấm nút gọi.

Cô buộc toàn bộ tóc mình ra sau gáy, nghĩ tới trước vô ý thấy tin trên báo, hình như chị và anh rể có vấn đề, mặc dù không phải là tin người đàn ông đi chơi buổi đêm, nhưng làm phụ nữ, nói không thèm để ý cũng không đúng.

Quá khứ, luôn cảm giác mình khó chịu, cực kì khó chịu, vì vậy dùng kính viễn vọng đến xem chính mình, để ọi người phụ trách vì sự uất ức của mình. Tốt nhất toàn thế giới cũng nên vây quanh mình, tất cả mọi người quan tâm mình. Nhưng quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, cũng có người khó chịu, không có người nào cả đời che chở cho bạn.

Quan tâm, cũng nên hỗ trợ lẫn nhau.

Thẩm Đông Lăng một lúc lâu mới nghe điện thoại, thấy em gái mình gọi điện thoại tới có chút kinh ngạc, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong giọng nói có chút gấp gáp.

Thẩm Tây Lăng lập tức thấy đau, lời mình nói còn chưa ra khỏi miệng, chị đã lo lắng như vậy…. Cô cắn cắn môi, “Không có gặp chuyện không may, chỉ muốn gọi điện thoại tới hỏi chị dạo này thế nào, sao vậy, không cho phép em gọi điện thoại sao?”

Cô cố ý làm bộ giọng nũng nịu, tựa như lúc còn bé. Lớp học của cô luôn có mấy bạn nam nhỏ, muốn tranh nhau đưa cô về nhà, không ngừng khen cô đáng yêu. Khi đó Thẩm Đông Lăng đứng ở cửa phòng học lớp cô, nhìn thấy mấy nam sinh nhỏ kia rồi quát lên: Dám đi theo em gái tôi, xem tôi xử lý các cậu thế nào.

Khi đó, lần đầu tiên cô cảm thấy có chị thật tốt. Trước kia vẫn còn rất sầu não, vì sao lại có chị, không phải là anh trai, nếu là anh trai thì tốt biết bao nhiêu, có thể bảo vệ mình, chờ đợi mình.

Người ích kỉ, luôn luôn không biết thỏa mãn.

Thẩm Đông Lăng xác định cô không có chuyện gì, cũng yên tâm, “Hiếm thấy, lại có lúc em nhớ tới chị.”

Cô xin lỗi cười cười, “Ai, trong khoảng thời gian có không vội gì không?”

“Cũng được, sao vậy?”

“Không có, tự dưng nhớ tới một mình chị quản lý công ty, thật lợi hại.”

“Tôn thờ chị rồi hả?”

“Đúng vậy, cực kì tôn thờ.”

……

Thẩm Tây lăng vẫn không nói chuyện anh rể ra, người chị kiên cường thế này, coi như trong lòng khó chịu, đại khái cũng không nguyện ý biểu hiện ra, sẽ chỉ làm cả hai lúng túng cùng khó chịu.

Trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng vẫn cùng Thẩm Đông Lăng cười nói chút chuyện nhỏ, kể những hành vi ác liệt của Triển Hiểu An cho Thẩm Đông Lăng. Con gái cô, nhiều lần trở lại nói đã làm xong bài tập, muốn xem tivi, kết quả về phòng thì lén lén lút lút lấy giấy và bút ra làm bài tập, bị bắt được thì bảo đó là làm, bây giờ đang làm bài tập ngày mai…..

Thẩm Tây Lăng thấy thời gian không khác lắm, lúc này mới cầm túi đi, cũng không quan tâm thái độ người khác thế nào, bây giờ cô cảm thấy chỉ cần có An An là được, cái gì cũng không quan trọng. Ít nhất bây giờ là như vậy, cô không muốn đi nghĩ tới những thứ không thiết thực nữa.

Triển Hiểu An vẫn như bình thường, nhào tới cô. Bởi vì chuyện ngày hôm qua, Thẩm Tây Lăng có chút áy náy, nói cám ơn liên tục với cô giáo, ngược lại cô giáo thấy cô cảm ơn mà ngại ngùng.

Thẩm Tây Lăng ôm lấy Triển Hiểu An, nhìn mặt con, trong lòng có chút cam chịu số phận, có lẽ cứ như vậy, cứ như vậy đi.

Nghĩ đồng thời như vậy, liền hung hăng hôn vào mặt Triển Hiểu An một cái.

---------

Triển Dịch Minh quay về cũng không hỏi cô hôm nay sao lại đón con thế nào, khiến Thẩm Tây Lăng thấy có chút mất mát, tâm tình này lại để cô cảm thấy buồn cười, tựa như mình vừa làm một chuyện tốt, rất muốn người khác khen.

Triển Hiểu An chưa bao giờ thiếu những thứ giải trí, nhìn con kiến di chuyển có thể nhìn mất vài tiếng.

Thẩm Tây lăng cũng chỉ có một thứ giải trí, xem tin tức. Kết quả những tin tức này cũng không làm cho người ta dễ chịu hơn, hoặc là gặp gỡ mấy năm rồi chia tay, hoặc là học sinh tiểu học bị hành hạ, ngẫm lại thấy mình cũng không trò chuyện.

Anh lại uống rượu, nhìn mặt anh là biết.

Thật ra thì cũng không coi là chuyện, nhưng hôm nay cô có chút muốn đáp ứng anh, không nhịn được mở miệng, “Trước kia anh như vậy sao?”

Mỗi ngày trở về lại say khướt trước mặt con mình, cũng không biết bớt phóng túng đi.

Triển Dịch Minh đại khái không thể hiểu hàm nghĩ trong lời nói của cô, chỉ nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, chuẩn bị đi vào phòng tắm. Thẩm Tây Lăng thở dài, ép buộc tự mình đứng lên, đi tới hướng phòng anh.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi!”

Cô đứng sau lưng Triển Dịch Minh.

Hình như anh muốn tiến thẳng vào phòng tắm, vào lúc này xoay người, cũng không thèm để ý, ở trước mặt cô cởi cúc áo ra, “Nói đi.”

Không phải không nhịn được, nhưng vẫn khiến cô nhăn lông mày, “Anh có thể đừng mang cả người đầy mùi rượu về nhà được không?”

“A…..” Anh theo bản năng trả lời, vừa lúc cởi cúc áo cuối cùng, “Ý của em là muốn tôi tắm ở ngoài xong mới về nhà à?”

Anh lại cười, hoàn toàn không coi lời của cô vào trong mắt vậy.

Cô thở dài, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

“Vậy nhìn xem chỗ nào của anh mà không tiếp thu đây?”

Thẩm Tây Lăng không muốn cùng anh dây dưa nhiều, “Anh cũng nói rồi, nên suy nghĩ vì An An, về sau đừng ở trong nhà uống rượu hút thuốc, cũng không cần mang cả người đầy mùi rượu trở về.”

Cô nhìn khó chịu.

Triển Dịch Minh vẫn nhìn cô chằm chằm, để cho toàn thân tóc gáy của cô cũng dựng đứng lên. Cô cũng nói là nói thôi, anh không làm như vậy, cô cũng chỉ có thể đứng nhìn. Nghĩ tới lại cảm thấy không có gì vui, vì vậy chuẩn bị tránh ra.

Triển Dịch Minh lại đúng lúc bước chân cô vừa động được một giây, tiến mấy bước lên, đẩy cô vào vách tường, dùng tay vây cô, “Anh đã nhắc nhở với em rồi, lúc yêu cầu với người khác, đầu tiên cũng phải có cái gì trả giá tương xứng chứ?”

Anh cười, cũng không âm u tàn bạo, nhưng lại khiến cô căng thẳng.

Cô muốn tránh khỏi anh, nhưng hơi sức không đủ. Đá chân của anh, anh cũng không có chút phản ứng nào.

Cuối cùng cũng như thỏa hiệp xong nhìn anh, “Vậy cũng là yêu cầu sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh thu hồi một cái tay, ngược lại đi bóp cằm cô, “Nếu không, tại sao anh phải nghe lời em?”

Bờ môi anh nửa cười, không giộng bộ dạng tức giận, nhưng tràn đầy sắc thái quỷ dị.

Từ lúc anh ra đời tới bây giờ, thật đúng là chưa từng nghe qua lời nói của mấy người, những chuyện bằng mặt không bằng lòng cũng làm không ít. Cho dù là lúc đang học đại học, anh không lộ thông tin về gia đình mình, cũng không theo sự sắp đặt của người khác như thường. Trong trường học thì giáo sư trong trường muốn anh thi nghiên cứu, anh không nói lời nào thì cho là cự tuyệt.

Để cho anh làm cái gì, dĩ nhiên phải đưa ra được nguyện vọng rồi.

Mặt của cô cách cô càng ngày càng gần, tay không hề bóp cằm cô nữa, mà lại vuốt ve chỗ anh bóp qua. Toàn thân cô như bị định trụ (cố định) rồi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh đến gần.

Cho đến khi bờ môi của anh dán vào cô thì cô vẫn duy trì tư thái cứng ngắc.

Đây là hình ảnh cô chưa bao giờ tưởng tượng qua, không kích động, cũng không tức giận, chỉ là cả người trống rỗng. Người ở trước mặt này, giống như rất quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ.

Anh nhẹ nhàng hôn cô, động tác rất nhẹ rất nhẹ.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình ở một không gian khác, tất cả không gian kia đều ngừng lại, thậm chí máu chảy cũng ngưng lại.

Một lúc sau, anh dừng lại, nhìn cô mấy giây, sờ sờ mặt cô, sau đó đi vào phòng tắm.

Cô đứng như vậy một giây, cái không gian ngừng đã trở lại. Không thể tin được, vuốt môi của mình, nơi nào đó lưu lại nhiệt độ của một người khác, toàn thân không còn chút sức lực nào, trượt xuống dưới.

Chán nản ngồi xuống đất.

Mỗi lần đi qua, cô đều có thể tự nói với mình, đó là bị ép buộc, đó không phải chính cô nguyện ý, cùng người đàn ông này thân mật, cùng người đàn ông này sinh con ra, tất cả cô đều có thể tự nói với mình, không phải do chính cô làm chủ.

Nhưng bây giờ, cô làm sao có thể thuyết phục mình, lần này, cũng là bị ép buộc hay sao?

Trên mặt có thứ gì lướt qua, cô lấy tay đi lau, tất cả đều là nước.

“Anh nhất định không thể phản bội em, nhất định không thể, nếu không em nhất định sẽ rất khổ sở.”

“Em còn chưa nghĩ tới, có lẽ có một ngày là em sẽ phản bội anh đấy?”

“Tuyệt đối không thể nào.”

Cô đột nhiên đau xót, tim như bị cái gì đâm mạnh vào.