Thẩm Tây Lăng mơ màng ngủ, trong đầu dần dần hiện ra một nhân vật kì quái. Cô mơ thấy hồi cô học năm thứ 2 đại học thì cô học bơi một mình, ở những chỗ nước sâu thì không dám hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm thật chặt vào rìa thành bể. Mà bạn bên cạnh cô, rối rít tập nín thở, động động cánh tay. Mà cô không dám động, dù là người nổi, nhưng phải nắm vào trụ. Ông thầy đứng thẳng cạnh bể bơi thì cầm một cây gậy trúc, thỉnh thoảng hướng dẫn mấy bạn học. Cô vẫn không dám động, sau đó ông thầy khiển trách cô, bảo buông tay ra, thử một mình bơi, cô không dám, thì ông thầy đó trực tiếp sử dụng cây gậy trúc đánh vào tay cô, lúc này cô mới vội vã buông tay ra, lúc đó cả người càng ngày càng nặng.

Cô thấy mình chìm đến một chỗ nào đó, nơi đó có sông có núi, có người kêu chết đuối rồi. Cô lập tức giật mình, liền cố bơi, thậm chí rất dũng cảm nhảy vào trong nước, đi cứu người chết chìm kia. Cô bơi rất nhanh, nhưng cô nhớ rõ là mình không biết bơi, khi cô bơi tới cô gái đang chết chìm kia, dễ dàng cứu người đó lên.

Lên bờ, cô xem người chết đuối này, phát hiện ------ đó là chính cô.

Cô hoảng sợ tới mức lập tức tỉnh lại, miệng to thở hổn hển. Giống như trước mắt cô còn hiện lên hình ảnh đó, mình nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Đêm quá mức an tĩnh, phóng đại tiếng thở dốc của cô. Không dùng tay sờ, cô cũng có thể cảm thấy, mặt mình đổ đầy mồ hôi, có chút từ từ đang tuột xuống, như có con kiến bò chậm rãi trên mặt.

Mắt từ từ thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy không ít hình dáng đồ vật. Trong phòng có một cái TV kiểu cũ, lúc đấy thương hiệu đó nổi tiếng trong nước, nhưng bây giờ lại ít người chọn, thậm chí công ty kia cũng bắt đầu bán điện thoại di động, nhưng cũng không trở về được thời huy hoàng ban đầu. Cô vẫn không bật cái TV này, có chút tò mò rốt cuộc nó có hỏng hay không.

Cách TV không xa chính là cửa sổ, rèm cửa sổ đong đưa trái phải, giống như có một bàn tay vô hình động vào nó.

Cô cảm thấy trong lòng mình bây giờ chính là khi còn bé nghe thấy câu chuyện kinh dị, một người nằm, làm thế nào cũng không ngủ được, rất sợ. Chỉ là khi còn bé, có thể chạy đi ngủ cùng chị, hoặc là bật đèn ngủ lên, sắp sửa nói ẹ, chờ mình ngủ thiếp đi nhất định phải tắt đèn ình.

Cô không muốn động, vừa rồi sợ hãi trong lòng từ từ tiêu tán, cô đang chuẩn bị ngủ tiếp. Đột nhiên vang lên tiếng vang ken két, tim cô chợt nhảy dựng lên, mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Cửa, vào giờ phút này, chậm rãi di động.

Từng chút từng chút mở ra, âm thanh kèn kẹt phóng đại ở đầu, khiến trong đầu cô ngừng suy nghĩ. Nhưng cô quên mất bật đèn lên, ngược lại chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm.

Rất buồn cười, cô lại nghĩ tới, nếu như có quỷ, cô nên làm như thế nào.

Trong bóng tối có một bóng sáng nhạt, Triển Dịch Minh ngẩng đầu lên, phát hiện người phụ nữ ngồi trên giường, “Còn chưa ngủ sao?”

Cô chu chu mỏ, muốn nói, nếu đã ngủ rồi thì tại sao có thể “hưởng thụ” một màn dọa người tuyệt vời này, lại cũng không nói gì.

Triển Dịch Minh đi tới, bật đèn lên, lúc này mới nhìn về phía cô, sắc mặt trắng bệch, trên mặt có mồ hôi hột bất thường, cuồn cuộn đi xuống phía dưới. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của anh lại trầm xuống, “Anh đáng sợ như vậy?”. Có thể khiến cô sợ đến vậy sao?

Ánh mắt Thẩm Tây Lăng nhìn về anh, động động khóe miệng, mở miệng bình thường, “Mơ thấy ác mộng mà thôi.”

“Anh cũng chạy vào trong giấc mơ của em đúng không?”

Cô thu hồi ánh mắt, hối hận vừa rồi sao lại trả lời anh. Cô xuống giường, đi tìm áo ngủ khác, toàn thân như vừa ngâm mình trong nước. Triển Dịch Minh liền đứng ở một bên, canh chừng động tác của cô, không nói một lời.

Từ trong phòng tắm đi ra,cô thấy anh đứng ở bên cửa sổ, tầm mắt nhìn chằm chằm ra ngoài. Cũng không đem sự chú ý lên người anh, lại bò lên trên giường, bây giờ nói xong cũng không muốn nhiều lời.

Tay Triển Dịch Minh cầm một điếu thuốc, lực anh cầm hơi lớn, bây giờ khói từ giữa lại bị bẻ gãy. Lúc này anh mới xoay người, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường.

--------------

Ngày hôm sau là chủ nhật, Triển Hiểu An không cần đi học. Thẩm Tây Lăng cũng hiếm có giấc ngủ tốt vào ban đêm, mặc quần áo xong xuống lầu, liền nhìn thấy Triển Hiểu An và Triển Dịch Minh chơi vỗ tay ở trong phòng khách, cùng nhau đếm một chút, đếm tới con số chắc chắn liền tới tay đập đúng nhịp. Trò chơi rất đơn giản, lúc bé đi học cũng thích cùng bạn chơi, Triển Hiểu An rất vui vẻ.

Thẩm Tây Lăng đứng bất động, cô có chút muốn làm mình trong suốt. Bố con nhà này đã ở với nhau rất tốt, trong những năm cô không có ở đây, hình như bọn họ sống với nhau rất tốt. Chính cô lại giống như một kẻ xâm nhập, đế ình tiếp nhận cuộc sống như thế đồng thời cũng làm cho bọn họ đón nhận cuộc sống như thế. Cuối cùng có nên hay không, cuối cùng lại nên làm gì. Cô chưa bao giờ hối hận, nếu như cô không trở về nữa, bản thân hẳn sẽ không có tinh thần cao độ khẩn trương thế này, mà bọn họ đại khái cũng không giống như bây giờ. Ánh mắt An An nhìn cô, luôn có thể khiến cô đau lòng, khó có thể chịu được.

Nhưng nói những thứ này, một điểm có lợi cũng không có.

Cô từ từ đi xuống, An An cười nhìn mẹ, nói cho cô biết bọn họ đã ăn sáng xong, ai bảo mẹ yêu ngủ nướng.

Thẩm Tây Lăng căn bản cái gì cũng không muốn ăn, nhưng rõ ràng An An muốn cô tự làm đồ sáng, cô do dự một lát, đi xuống phòng bếp làm chút.

Mắt nhìn qua rất ngon miệng, ngửi cũng thấy mùi hương. Triển Hiểu An cũng không chơi cùng bố nữa, chạy tới trước mặt Thẩm Tây Lăng, cười hắc hắc một tiếng, “Mẹ, con lại đói bụng.” Nói xong vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, mặt tham.

Đáy lòng Thẩm Tây Lăng sầu lo về những thứ kia bởi vì vẻ này của An An giống như xem đám mây đen, cô đi lấy ra một bát nhỏ, lấy ít mì trong bát mình cho vào bát nhỏ đó, nếm mùi vị, cảm thấy không khác biệt lắm sau mới cho Triển Hiểu An.

Triển Hiểu An ngồi bên cạnh mẹ, cầm chiếc đũa khuấy lung tung, dường như có vẻ bị thu hút, thèm ăn.

Thẩm Tây Lăng ăn vài miếng, liền lấy giấy ăn cho Triển Hiểu An lau miệng, Triển Hiểu An ăn luôn luôn khiến quần áo dính dầu mỡ, hất đi mỗi góc trên người.

“Bố, mì sợi ăn rất ngon, bố muốn ăn không?”. Triển Hiểu An ăn cái ngon vẫn không quên bố mình.

Triển Dịch Minh quay lại nhìn, không để lại dấu vết nhìn Thẩm Tây Lăng một cái, “Bố không đói.”

“Bố không có lộc ăn rồi.” Triển Hiểu An uống cả nước dùng.

Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh hình như có vẻ ăn ý, cũng ở bên cạnh An An, nhưng chỉ nhìn, hai người cũng không nói chuyện. Đại khái cũng không có đề tài nói chuyện, đồng thời lại lo lắng đề tài lại khiến đối phương không vui. Lập tức có thể ầm ĩ lên, sau đó không thể khống chế. Nhưng bỗng dựng chạm vào ánh mắt của nhau thì lại chứa điểm thâm ý như vậy.

Cô không biết mình muốn làm cái gì, không muốn làm anh vui lòng, cũng không nguyện ý làm một kẻ ngu tự nói với mình không có gì xảy ra. Dù chính cô hỏi bản thân mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không trả lời được.

Mà Triển Dịch Minh cũng trầm mặc, hướng về phía Triển Hiểu An có thể có nói có cười, dời đi chỗ khác thì lập tức đổi sắc mặt.

Trên một điểm này, Thẩm Tây Lăng cảm thấy cô và Triển Dịch Minh căn bản là một dạng dối trá. Bọn họ đều ở đây giả vờ ôn hòa trước Triển Hiểu An, không biết một ngày kia, sự ôn hòa này cũng sẽ bị đánh vỡ. Có lẽ là một giây kế tiếp, có lẽ là dưới một giây sau.

Triển Hiểu An ở trong sân chơi xích đu, Triển Dịch Minh đẩy phía sau, hai bố con chơi rất vui. Triển Dịch Minh sợ dùng lực quá lớn, An An sẽ ngã, nhưng An An hưng phấn muốn đẩy cao hơn.

Thẩm Tây Lăng đứng ở cửa nhìn một lát, lập tức có tiếng điện thoại kêu.

Rất ít người gọi điện thoại cho cô, nhất là trong khoảng thời gian này. Số gọi tới là một chuỗi các con số, cô có chút tò mò, thì ra là một bạn học, gọi tới nói cho cô biết, bọn họ chuẩn bị cùng nhau trường học một lần, không ít bạn cũng tham gia. Tương đương với một hoạt động nhỏ đi, chủ yêu vẫn là gắn liền tình cảm.

Cô nhìn chằm chằm vào hai bố con, có chút do dự.

Triển Hiểu An lúc này chạy tới, “Mẹ, chúng ta cùng đi khu vui chơi nhé.”

Triển Dịch Minh đứng sau lưng Triển Hiểu An, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Ánh mắt của cô bé mong đợi như những ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, Thẩm Tây Lăng vốn có chút do dự, nhưng lúc này lại không có nữa,vuốt đầu An An, “Được.”

Triển Hiểu An vui mừng, một tay cầm tay mẹ, một tay cầm tay bố.

----------------

Ở trong khu vui chơi, Triển Hiểu An muốn chơi cái gì, bọn họ cũng sẽ đồng ý. Có mấy trò, người lớn đi theo không tốt, bọn họ cùng nhau chờ ở bên ngoài. Triển Hiểu An ở bên kia kêu to, gọi bố mẹ, giọng của cô bé lớn, thu hút không ít ánh mắt khác.

Một cặp vợ chồng liền đứng ở cửa bên cạnh, cười nói con của bọn họ cũng ở bên trong chơi, tùy tiện hỏi về An An bắt chuyện. Có lẽ là giữa bọn họ quá mức yên tĩnh, Thẩm Tây Lăng sẽ đáp lại từng cái, giảm sức ép ở chỗ này.

Bọn họ vẫn giống như lúc ở biệt thự, không nói chuyện, cả hai cũng không có bất kì đề tài nào.

Sau khi về đến nhà, Triển Hiểu An sung sướng lại thoải mái, vui mừng đi xem TV.

Thẩm Tây Lăng ở giữa hoàn cảnh này, cảm thấy một thứ gì đó ở dưới đất sắp chui lên rồi, cô muốn đi bắt lấy xem rốt cuộc là cái gì, nhưng thế nào cũng không bắt được.

Triển Dịch Minh nhìn hai mẹ con, nhận điện thoại. Anh cũng rất đè nén, nhất là thấy Thẩm Tây Lăng phối hợp nghĩ một đằng làm một nẻo, anh không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng bọn họ liền cãi vả không ngừng nghỉ, cuộc sống này, nhìn qua mệt mỏi quá.

Anh biết phương thức sống bây giờ là cực kì sai lầm, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Nhận được cú điện thoại trong nháy mắt đó, anh rất vui vẻ, rốt cuộc không cần phải viện cớ nghĩ một đằng nói một nẻo. Anh không cần không có vẻ mặt gì ngồi ở chỗ đó, sau đó lại tiếp tục với khuôn mặt đó.

Triển Dịch Minh đi tới bên cạnh Triển Hiểu An, vuốt đầu con gái, “Bố đi ra ngoài chút.”

Triển Hiểu An gật đầu một cái, không coi là quan trọng, chơi hơi mệt, muốn ngủ. Triển Dịch Minh thấy bộ dạng con gái, ôm cô bé lên phòng, để cô bé yên tâm ngủ một giấc.

Anh từ tầng 2 đi xuống, đã nhìn thấy Thẩm Tây Lăng ngồi trên ghế xoay, nhìn thấy anh, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống đây. Không khỏi dừng lại tốc độ, chờ đợi cô nói cái gì.

Thẩm Tây Lăng nhếch miệng, cô không đi ra ngoài, ở lại trong nhà, là chính cô nguyện ý, bản thân nguyện ý. Lúc anh nhận điện thoại, lập tức thấy anh đi ra ngoài, bất bình trong lòng bốc lên.

Cô biết mình thừa nhận không sai, giống như lúc ở trong phòng ngủ ở kí túc xá đại học, nhìn thấy mặt đất bẩn, cô chủ động đi quét một lần. Sau đó bạn cùng phòng mỗi lần đều dùng ánh mắt cậu đi quét đi nhìn cô. Mà nguyên nhân cô quét sàn, chỉ là hi vọng tất cả mọi người có thể làm như vậy mà thôi, không phải là cô nên đi làm.

“Đi đâu?”. Cô không chú ý tới nét mặt giờ phút này của cô mang theo 3 phần tức giận, 3 phần bất bình.

Triển Dịch Minh đứng lại, nhìn cô chằm chằm, cũng giải thích không ra cái gì, lạnh giọng nói, “Có chuyện.”

Mỗi lần đều là như vậy, cô nắm chặt việc của riêng mình.

“Anh xem đi, ngày ngày đều có chuyện, người khác thì không quan trọng, cũng nên ở nhà chăm con đi chứ?”. Cô không có biểu cảm gì, thậm chí không muốn nhìn anh.

Ở nhà, hơn nửa là cô không nhìn anh, nhưng nhìn anh thong dong ra cửa như vậy, cả người cô không sảng khoái.

Thậm chí cô có suy nghĩ ác độc rằng tại sao một mình cô lại không thoải mái, An An có thể rất vui vẻ, anh cũng rất sảng khoái, vì sao chỉ có mình cô khó chịu như vậy?

Triển Dịch Minh nhìn cô, ánh mắt từ từ thay đổi, biết cô chỉ muốn bới móc, không muốn nói gì với cô.

Anh không quan tâm, trực tiếp đi ra cửa.

Thẩm Tây Lăng nhìn bóng lưng của anh. Bóng dáng màu đen, hiện ra mấy phần màu sắc trang nhã, đưa lưng về phía cô, giống như cố ý lạnh lùng.

Mà cô là đối tượng bị cố ý lạnh lùng.

“Chuyện của anh rất nhiều, nếu không nói một chút xem, phim đi nhìn múa thoát ý còn phải nói chuyện phiếm uống rượu cùng các em trẻ đẹp, hoặc là đi tới nơi nào đấy khác tính bất động……” Cô cố ý dừng một chút, “A, tôi cũng nghĩ là muốn hơn, nhất định là anh gặp khách hàng, nhưng tôi lại hiểu sai công sức anh hy sinh thời gian làm việc cá nhân của mình, thật là không biết điều.”

Bước chân của Triển Dịch Minh dừng ở chỗ đó, nghe được lời của cô xong xoay người, ngón tay anh giơ lên chỉ vào cô, “Cô đúng là không biết điều!”

Ngay cả lông mày anh cũng vươn thẳng.

Cô lại cười, “Xin hỏi, tài gì gọi là không biết điều vậy? Tôi rửa tai lắng nghe.”

Triển Dịch Minh nhìn chằm chằm cô một hồi, “Em tìm mọi cách muốn chọc giận tôi, rốt cuộc em muốn làm cái gì.”

Nét mặt của cô xen lẫn vẻ bất đắc dĩ, “Tính toán mọi cách, anh quá coi trong tôi rồi.”

Triển Dịch Minh từ từ đi tới phía cô, “Chớ bác bỏ nhanh như vậy, nếu như làm, cũng đừng sợ thừa nhận.”

“Thần kinh.”

“Tôi mà không thần kinh, sẽ lấy em sao?”. Không phải anh cũng điên sao, người trên đời khuyên anh cách xa người phụ nữ này một chút, là chính anh không tin.

Cô và anh nhìn thẳng vào mắt nhau. “Đúng vậy, con mẹ nó,anh là một người thần kinh, bây giờ còn muốn khiến người khác cũng bị bệnh giống anh.” Tâm tình của cô vào giờ phút này, cuối cùng tìm được điểm bùng phát.

Triển Dịch Minh trừng mắt, nhìn cô, “Cô cũng không có việc gì bới móc, chúng ta rốt cuộc là người nào đang ép ai vậy?”. Ánh mắt hơi mù bùng lên, “Thẩm Tây Lăng, chớ coi tôi là kẻ ngu. Nhiều ngày như vậy, bất kể tôi làm gì nói gì, cô vẫn cho tôi cái mặt lạnh, vẫn không hài lòng. Tôi làm gì cô cũng không hài lòng, thật ra thì cô không hài lòng con người tôi đúng không?”

Cô nghiêng đầu qua, giống như khinh thường lời nói này của anh.

Nhưng anh không có ý định dừng tại đây, “Sau khi Đỗ Diên Hằng xuất hiện, cô liền đối với tôi kì quái, cảm thấy áo mới không tốt bằng áo ngày xưa đúng không? Vậy tôi nói cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, cô đừng nói ngày ngày la lối om sòm như vậy, dù ngày ngày khóc rống lên, tôi cũng có bản lĩnh nhốt cô ở chỗ này, cô xem tôi có dám hay không.”

Thẩm Tây Lăng giờ mới nhìn anh, lạnh lùng, “Anh điều tra tôi?”

Anh kéo kéo áo mình, lộ ra vẻ mặt dễ dàng, “Nếu không tại sao có thể thấy hình ảnh các người tình cảm với nhau đây? Không nhìn thấy thật là đáng tiếc.”

Thẩm Tây Lăng tiến lên dùng chân đi đá anh, anh bắt được tay cô, dừng động tác của cô lại, “Cô cho rằng tôi sẽ cam tâm đội nón xanh như vậy ư? Không muốn tôi làm ra chuyện gì, thì có ý thức một chút cho tôi.”