Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh lại tan rã trong không vui, hai người như một loại kì tích không coi chuyện này là quan trọng, đại khái đã thành thói quen cùng nhìn lại mà cùng chán ghét phương thức chung sống này. Một lời bất hòa, thì liền lập tức cãi vã lớn, nói những lời làm đối phương bị thương tổn, cho đến khi bản thân giữ nguyên tư thế người chiến thắng.

Lần này Triển Dịch Minh đi, mấy ngày cũng không trở về. Thẩm Tây Lăng đối với lần này cũng không quan tâm gì, chỉ chăm sóc An An thật tốt. An An có bài kiểm tra cuối kì, nhưng cũng không hẳn tính là một bài kiểm tra. Nhưng bộ dạng của cô bé rất nghiêm trọng, không cho Thẩm Tây Lăng quấy rầy bé, bé muốn học tập thật tốt, có thành tích tốt.

Ở cùng con gái lâu như vậy, Thẩm Tây Lăng cũng có thể hiểu con gái đang nghĩ gì rồi. Thành tích tốt, có thể khoe trước mặt ông bà nội và ông bà ngoại, có thể đòi đồ chơi làm quà tặng.

Nhưng Triển Hiểu An cứ động một chút là sẽ ở trước mặt Thẩm Tây Lăng hỏi là bố đi đâu rồi, Thẩm Tây Lăng chỉ nói Triển Dịch Minh đi công tác, phải mấy ngày nữa mới trở về, Triển Hiểu An thấy mẹ có vẻ sốt ruột nên cũng không hỏi nữa.

Thi xong, Thẩm Tây Lăng đi đón An An về. Cô giáo đưa một tờ đơn cho cô, trên đó viết thời gian khai giảng học kì sau, học phí, cùng với thời gian báo danh. Cô cầm tờ thông báo, liền đưa Triển Hiểu An đi tới nhà họ Thẩm.

Triển Hiểu An cũng không hỏi mẹ tại sao lại đưa mình tới nhà bà ngoại, bộ dạng yên tâm.

Hạ Ngôn nhìn thấy Thẩm Tây Lăng, có chút kinh ngạc, “Trước khi đến sao lại không gọi thông báo trước?”

Thấy nét mặt của Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn có phần kì lạ, Thẩm Tây Lăng cũng cảm thấy kì quái, “An An vừa tan học thuận đường thì tới thôi, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Hạ Ngôn cùng Thẩm Sơ Văn liếc nhau một cái, không nói gì, hiển nhiên cũng không muốn Thẩm Tây Lăng biết.

Ngày đó, Thẩm Tây Lăng và An An cùng nhau ở nơi này, tâm tư của Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn cũng không ở đây, lại không hỏi chuyện của cô và Triển Dịch Minh, khiến cô an lòng không ít. Nhưng cô vẫn biết nguyên nhân bố mẹ lo lắng, nghe nói chị và anh rể lại cãi nhau, lần này rất ầm ĩ, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm, bất kể hỏi như thế nào chị đều không nói, còn bảo bọn họ đừng động vào.

Bọn họ không hi vọng Thẩm Tây Lăng biết, cô cũng giả vờ như không biết.

Lúc học cấp 3, Thẩm Sơ Văn bị tai nạn xe một lần, chân bị thương, tất cả mọi người đều biết, nhưng mọi người không nói cho cô biết, sợ cô lo lắng, ảnh hưởng tới việc học tập.

Trước kia là như vậy, bây giờ vẫn thế, giống như cô vẫn luôn không thay đổi, mà cách thức bọn họ đối xử với cô cũng không đổi.

Thẩm Tây Lăng tự lo không xong, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Đông Lăng. Cũng giống như những gì cô tưởng tượng, hỏi không được nguyên nhân, nhưng nghe giọng nói của chị thì cảm thấy cảm xúc có chút thay đổi, điều này làm cho cô bắt đầu suy nghĩ về phương diện tốt.

Đột nhiên có ý nghĩ này, Thẩm Tây Lăng để An An ở chỗ này, để An An cùng với bố mẹ mình. Tâm tình của hai người họ giờ không tốt, An An có thể khiến bọn họ vui vẻ hơn.

Thẩm Tây Lăng nói với bố mẹ rằng là cô muốn ra ngoài du lịch, lại để Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn lo lắng một trận, cô mới nói rằng là hẹn đi cùng với một người bạn, không chỉ có một mình cô, lúc này bọn họ mới yên tâm.

Trên thực tế, dù lúc bắt đầu học trung học, cô đã có một ý tưởng, muốn đi ra ngoài du lịch. Nhưng vẫn chưa thực hiện được, luôn có chuyện gì đó liền trì hoãn, nếu không phải là một mình cô căn bản không dám đi ra ngoài.

Nhất là cô có một lần bị viện thẩm mỹ lừa, không dám đi ra ngoài, hoàn toàn tin rằng trên đời thật sự có người xấu.

Mà bây giờ, ý nghĩa trong đầu lại có, cô cũng chỉ chuẩn bị mấy bộ quần áo rồi ra cửa. Nghĩ là muốn chứng minh thứ gì đó, cô nhanh chóng muốn chứng minh mình có thể làm được nhiều việc, cũng có thể độc lập, hoặc là cô muốn dùng cách nào thông báo ình, thật ra thì cô vẫn có sự thay đổi.

Quá trình du lịch không tốt cũng không tính là dở, không có kinh nghiệm, cô nghĩ rằng cô đã mua phải không ít vé xe giá cao, nhưng cô cũng không quan tâm những thú này, vì vậy không ảnh hưởng tới tâm tình của cô. Còn không dám đi chỗ rất xa, vì vậy lựa chọn chỗ di tích thắng cảnh nổi tiếng, quảng thời gian người trái ngược khá nhiều, nơi nào đều có người, ngắm phong cảnh không bằng nói là nhìn người, với tưởng tượng cũng khác biệt.

Sau cô cũng không nhìn thấy khung cảnh sơn núi kia, gặp phải mấy người có tính tốt, nói cho cô biết thật ra có thể đi xem ngõ hẻm cổ, cực kì có không khí văn hóa, hơn nữa đi vào trong đó có thể cảm nhận được hơi thở của thời đại cũ, cô cũng đi dạo mấy vòng.

------------------

Triển Dịch Minh vẫn chưa về, công ty có việc gấp nên cần anh xử lý. Nhưng hình như mọi người cũng rất ăn ý, ngàn vạn lần đừng ở chỗ mấu chốt này đắc tội với tổng giám đốc, nếu không chịu nổi, vì vậy mọi người cũng rất cẩn thận. Kết quả là Triển Dịch Minh không tìm được quá nhiều lý do làm khó cấp dưới như bọn họ, mà trong lòng anh tích tụ cái phương thức giải quyết không đủ sức.

Trước kia anh cũng không liên quan tới sòng bạc, bây giờ lại có vài phần hứng thụ, ở chỗ đó chơi mấy ngày, số lần thắng không coi là nhiều, nhưng cũng không phải là nhỏ, người chơi lớn đem cả gia nghiệp ra đánh cũng không phải không có. Anh nhìn thấy vị giám đốc khá quen kia, cũng coi là cấp trên của Đỗ Diên Hằng, lần này đi công tác còn có vị quản lí Ngô này đi cùng Đỗ Diên Hằng.

Triển Dịch Minh đổ mấy cục, ý định đặt trên người lão tổng kia. Anh có một loại kích động, cũng biết nếu như anh nói lên, đối phương cũng sẽ đòng ý, cũng gây trở ngại cho người kia. Nhưng anh do dự lâu như vậy, cuối cùng cũng bứt ra mà đi, không có đoạn sau.

Anh không muốn khiến mình trở nên xấu xad như vậy, dùng cách này đi đối phó với người khác, hoàn toàn hướng tới người khác mà bày ra, anh chỉ là có địa vị mà thôi, chỉ có thể dựa vào đó làm chuyện mình coi thường.

Không muốn về nhà, hơn nữa mấy ngay qua, người phụ nữ kia cũng không gọi điện thoại, sự hiện hữu của anh là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cuối cùng bây giờ có thể xác định như thế.

Đám người của Viên Trác Nhiên, luôn không thiếu niềm vui. Nơi này tham gia vũ hội, nơi đó tham gia tiệc rượu, thỉnh thoảng còn có thể biết vài người phụ nữ độc thân giàu có, có hứng thú liền hẹn ra ngoài, không có hứng thú tự nhiên sẽ không có đoạn sau rồi.

Triển Dịch Minh đối với chuyện như vậy không quá thích thú, nhưng mấy lần gặp gỡ bí mật này cũng là mấy lần chắc chắn tham gia. Điều này làm cho đám người đó không hiểu.

Triển Dịch Minh không hăng hái lắm, cũng không yếu, người sáng suốt vừa nhìn thì biết rõ trong lòng anh có chuyện.

Viên Trác Nhiên thuận tiện làm người tốt, gọi Hàn Vũ Sắt tới.

Triển Dịch Minh nhìn thấy Hàn Vũ Sắt, cũng không có phản ứng lớn. Hàn Vũ Sắt chủ động ngồi bên cạnh anh, cũng không hỏi anh sao khoảng thời gian này không tìm mình, vẫn như cũ làm bông hoa thấu hiểu lòng người. Nhưng Viên Trác Nhiên đã lén lút nói cho Hàn Vũ Sắt biết, trong khoảng thời gian này Triển Dịch Minh cùng với vị kia ầm ĩ, Hàn Vũ Sắt ít nhiều cũng biết một chút, cộng thêm biểu hiện lần trước của Triển Dịch Minh, rõ ràng Triển Dịch Minh cùng người vợ kia cãi nhau.

Trong lòng Hàn Vũ Sắt có chút hưng phấn mơ hồ, cái cảm giác cô không có cách nào khống chế.

Triển Dịch Minh uống rượu, cô cũng không khuyên, mà vẫn ở cạnh. Mà mỗi lần anh nghiêng người, nhất định có thể thấy cô. Cô nghĩ, cũng chỉ cô có thể hầu ở bên cạnh anh như vậy.

Viên Trác Nhiên vẫn nhìn tình hình bên này, có chút không rõ chân tướng.

Triển Dịch Minh uống rượu, Hàn Vũ Sắt cũng không khuyên. Viên Trác Nhiên không nhìn nổi nữa, chạy tới hỏi Hàn Vũ Sắt có chuyện gì xảy ra, cho cô tới đây ngồi không phải chuyện đùa.

Hàn Vũ Sắt cũng nhìn chằm chòng chọc Triển Dịch Minh một cái, nhướng mày, “Thời điểm tâm tình anh ấy không tốt thì có nghe lời khuyên của người khác không?”

Cô nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh dưới vành mắt đen, cảm xúc đau lòng thật lau không tan biến, tay cũng nắm chặt, nếu như là cô, nhất định sẽ đối tốt với người đàn ông này, nhất định sẽ bằng bất cứ giá nào để cho anh sống tốt hơn.

Có lúc, cảm xúc ghen tị, tới rất nhanh, một giây cũng đủ để có.

Sau khi Thẩm Tây Lăng trở về, về nhà trước. Cô mở cửa ra, phát hiện giống như lúc mình đi. Trên bàn còn có mấy món đồ chơi của An An, lúc đấy cô nghĩ rằng đi về sẽ dọn,cũng đã qua nhiều ngày như vậy. Phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe được tiếng bước chân của riêng cô.

Cô đi tới phòng bếp, hình dáng phòng bếp cũng không thay đổi, nồi vẫn đặt ở chỗ cũ, tư thế để đũa cũng không thay đổi. Cô đi lên tầng 2, vào phòng, trên giường vẫn còn một cái váy cô để trước khi đi, lúc đấy cô còn do dự có nên mang theo hay không, cuối cùng lại bỏ qua.

Tất cả đây cũng chứng minh, cô đi nhiều ngày như vậy, trong nhà cũng không có ai về.

Cô nặng nề ngồi lên giường, nở nụ cười châm chọc, mình lại đang nghĩ vớ vẩn rồi.

Cô vẫn ngồi như vậy, không biết nên làm gì, đã thành đêm đen, cô mới giật giật, vừa ngẩng đầu, sợ hết hồn. Chỗ đối diện cô có một chiếc gương, vừa ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy mình trong gương, giật mình, vào giờ phút này, lóe ra thần sắc quỷ dị.

Cô cảm thấy lá gan của mình lớn như vậy, còn đi tới trước gương, sờ sờ, giống như bên trong có thể chui ra một người giống mình như đúc vậy.

Cô không gọi điện thoại về nhà nói cho Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn là mình dã về, dù có do dự mấy giây.

Cô cảm thấy cảm xúc bây giờ của mình là rất tuyệt vời, rõ ràng trước kia có nhiều phần không ổn định, nhưng hiện tại lại bình tĩnh như vậy.

Hôm nay thật sự là ngoài ý muốn, nếu không cô sẽ không có tâm tình tốt như vậy đi tới nơi này.

Cô còn nhớ rõ, ở tại nơi này, Triển Dịch Minh bắt cô nói xin lỗi với Hàn Vũ Sắt. Chuyên xưa như vậy, lại nhớ tới, thật giống như nó mới xảy ra ngày hôm qua.

Nếu như vận khí cô tốt, đại khái có thể thấy Triển Dịch Minh, nơi này là chỗ bọn họ thường đi, chỉ mong bọn họ không đi phòng VIP. Nhưng, cô cảm thấy vận khí của mình không tệ lắm, tối nay ở đây có biểu diễn.

Mời những người gay(chuyển giới) thái lan tới, từng vóc người khiến người ta phun ra, gương mặt nữ so với người thường càng tinh xảo hơn gió tình êm dịu. Bọn họ ở trên sân khấu hát hoặc múa, hoàn toàn chia không ra giới tính.

Thẩm Tây Lăng có ý định của mình, nhìn một lát, quả thật rất có sức cuốn hút. Nghe nói rất nhiều người gay lúc nhỏ dùng thuốc đặc biệt thì lúc trưởng thành mới có thân hình thế này. Hầu hết mọi người uống thuốc này đều có điều kiện gia đình kém, mới có thể đi con đường này, bởi vì tuổi thọ của bọn họ cũng không dài lắm.

Người ở dưới sân khâu bắt đầu điên cuồng kêu lên, Thẩm Tây Lăng đứng xa một chút, đứng vào chỗ bóng tối, ánh mắt của cô thỉnh thoảng quan sát người.

Lúc này có vài người từ bên kia đi tới, hẳn là trước ở trong phòng VIP, bây giờ có biểu diễn, liền ra ngoài xem một chút. Nơi này qua mấy ngày sẽ có màn biểu diễn đặc biệt này, cũng không quy định thời gian, xem vận số của người tới, nhưng quy mô màn biểu diễn này lớn, vì vậy dễ bán hàng.

Thẩm Tây Lăng híp mắt, Triển Dịch Minh đi ở phía sau, cô nhìn lần đầu tiên không thấy anh. Đám người bọn họ rất nhanh có được chỗ có ưu thế tuyệt đối, có thể thấy rất rõ sân khấu, biểu lộ rõ ràng thân phận và địa vị đặc biệt.

Triển Dịch Minh rất nhanh ngồi xuống, không đến bao lâu, từ phía sau có một người phụ nữ đi tới, ngồi bên cạnh Triển Dịch Minh. Cô nhìn thấy, người phụ nữ đó lấy ra một chiếc khăn tay, rất cẩn thận lau mồ hôi trên trán Triển Dịch Minh.

Lúc học đại học, đi thư viện đọc sách, vừa vặn có một nam một nữ cách cô một bàn. Bạn học của cô nói đây là một đôi tình nhân, Thẩm Tây Lăng lại không cảm thấy vậy, nam sinh đó đi phía trước, lấy điện thoại di động ra chơi, nữ sinh đi phía sau, cũng lấy điện thoại ra nhìn, hai người không có bất kì sự trao đổi nào.

Bạn học nói, một đôi nam nữ có phải là người yêu của nhau hay không, là có cảm giác, từ một động tác nhỏ là có thể phát hiện ra. Lúc đấy cô thật sự không hiểu rõ lắm, nhưng giây phút này, cô có thể hiểu được lời của bạn học nói rồi.

Cô có thể đi tới, sau đó cho cặp đôi kia cái tát, sau đó mắng chửi vào bọn họ, thậm chí còn đánh bọn họ. Sau đó…. Cũng không có sau đó.

Đại khái nơi này sẽ trở thành cái để mọi người nói chuyện, sau đó có vô số người giúp cô mắng cặp đôi nam nữ này,sau đó tiếp tục cuộc sống, ngươi nào lại biết thật vì mình làm chút gì đó.

Cô nhìn một lát, lựa chọn rời đi.

Trước kia Hướng Tri Dao nói, muốn chứng minh một người đàn ông có quan tâm tới cậu hay không có một phương pháp rất mạo hiểm. Ở trước mặt bạn bè anh ta làm anh ta mất mặt, bình thường đàn ông đều coi mặt mũi mình là quan trọng nhất, nếu như người đàn ông này có thể coi cậu quan trọng hơn mặt mũi anh ta, vì vậy nhất định anh ta rất quan tâm cậu.

Mà cô. Thử nghiệm cũng không muốn.

--------------

Bọn họ đánh cược cho một đôi tình nhân, lưng đối lưng chia ra đi về phía trước, đánh cược xem ai sẽ kêu đối phương quay đầu lại trước, về sau phát hiện ra khoảng cách càng ngày càng xa, lúc quay đầu lại, cũng không thấy bóng dáng của đối phương nữa.

----------------

Thẩm Tây Lăng đứng ở bên cái, vốn là chuẩn bị gọi xe, cũng nhìn thấy một chiếc xe taxi trống đi tới đây, sau lại do dự hai giây, lại bảo lái xe đi đi.

Cô vẫn muốn đi bộ, lúc đi bộ có thể nhớ tới rất nhiều chuyện. Lúc học tiểu học, được mua một máy laptop, rất nhiều lới bài hát được sao chép dính ở phía trên. Bây giờ chiếc laptop này đã sớm không tìm thấy nữa. Cô học được bài hát đầu tiên là nhạc phim chủ đề của phim truyền hình nào đó, sau đó hát liên tục, nhất là lúc chia tay với Đỗ Diên Hằng, lại hát bài hát đó cho mình nghe, mặc dù hát sai nhạc.

Bây giờ, cô lần nữa hát lên bài hát này, lại khóc.

< Yêu không thừa nhận là đã thua>*: Yêu có nhiều khổ, nói không ra, cho đến khi hai mắt em mơ hồ, đêm đen gió rét, không thấy con đường em muốn đi…..

*( tên bài hát là tớ dịch ra thế, còn k tìm thấy link đâu, tên gốc là 爱不认输, bạn nào tìm ra thì tốt quá ^^)

Cũng không biết mình đi bao lâu rồi, ở dưới bóng đèn đường màu vàng, một bóng người một cái bóng, chính là một thế giới nhỏ. Nhưng mà, bóng này lại nhiều hơn một cái bóng.

Thẩm Tây Lăng xoay người, thấy Đỗ Diên Hằng đứng ở phía sau mình.

Đi một đường như vậy, cô thế lại không phát hiện ra anh, không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Cô nắm chặt túi trong tay, có vẻ không kịp ứng phó. Cô cảm thấy mình bây giờ cực kì nhếch nhác, thế nhưng anh lại cứ xuất hiện vào lúc cô nhếch nhác nhất, cô không thích cách này lắm, cô hi vọng mình có thể ăn mặc thật đẹp xuất hiện trước mặt anh.

Quả nhiên cô trở nên dối trá không ít.

Đỗ Diên Hằng nhìn cô một hồi, “Tìm chỗ nào ngồi một chút đi!”

Anh chú ý tới, cô đang đi giầy cao gót.

Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, đi về phía trước, “Làm sao anh biết chỗ này?”

“Ngẫu nhiên.” Đỗ Diên Hằng trả lời qua loa.

Ngồi trên chiếc ghế dài thì Thẩm Tây Lăng cũng thấy bối rối tầm hai giây, cuối cùng chọn cách ngồi xuống, không suy nghĩ nhiều.

Thẩm Tây Lăng quan sát anh, mặc quần áo chỉnh tề, chắc hẳn vừa tan việc xong liền đi ra ngoài……

“Anh bây giờ rất bận sao?”. Cô suy nghĩ một chút.

“Tới đám phàn, gần xong rồi, sắp quay về.” Đây là mục đích chính của anh tới thành phố này,anh cũng nhìn cô, “Hình như em đen đi chút.”

Vì để biểu lộ cái một chút mà anh nói, anh dùng ngón trỏ và ngón cái nhỏ biểu lộ khoảng cách xíu xíu.

“Trước kia không phải anh luôn nói trông em không được khỏe mạnh lắm sao?”. Cô lập tức liền theo bản năng phản kích.

Đỗ Diên Hằng “Ừ” một tiếng, “Bây giờ cũng không khỏe mạnh lắm. Ăn uống hẳn không theo quy luật.”

“Nếu mà anh đã nhìn thấy như vậy, liệu anh có đổi sang học y không?” Cô nói qua rồi lại cười.

Khi đó cô cả ngày ở trước mặt anh nói, học y tốt, nhìn liền thấy đẹp trai, hơn nữa khó thế kia, một người vừa học tốt vừa đẹp trai a…….

Có một lần khiến Đỗ Diên Hằng tức giận, “Không thích, anh chuyển sang học y thôi.”

Khi đó Thẩm Tây Lăng vừa thấy Đỗ Diên Hằng tức như thế mà lại cảm thấy vui vẻ không thôi, khiến mặt anh càng ngày càng tồi tệ.

Đỗ Diên Hằng nghe thấy vậy thì chỉ cười không nói, lúc ấy không có chuyển sang học y thật, cũng đi nghe thử mấy tiết.

“Đã muộn thế này,anh đưa em về.” Đỗ Diên Hằng cởi áo khoác cầm trong tay.

Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm anh mấy giây, “Bây giờ em không muốn về.” Cô tiếp tục nhìn anh, “Hôm nay anh thế nào mà không hỏi em tốt hay không tốt nhỉ?”

Ánh mắt của cô rất mạnh mẽ, gia tăng sức mạnh.

Đỗ Diên Hằng lại hơi nhếch môi.

Nhìn dáng vẻ của anh,cô cũng biết rõ. Hình ảnh cô thấy vừa rồi, Đỗ Diên Hằng cũng nhìn thấy, lúc này anh mới đi cùng cô tới đây.

Cô muốn mình không chỉ có sự nhếch nhác nữa.

------------

Đỗ Diên Hằng vẫn đưa Thẩm Tây Lăng về, sau đó xuống xe Thẩm Tây Lăng cùng Đỗ Diên Hằng nói mấy câu rồi Đỗ Diên Hằng mới lái xe đi. Nhưng cô vẫn đứng tại chỗ, vừa rồi ở trong xe thì cô cũng đã cảm thấy đằng sau có xe bám theo mình.

Nếu có thể theo tới nhà cô, thì hơn nửa là có chuyện rồi.

Cô đứng tại chỗ, một giây sau, một chiếc xe dừng ở trước mặt cô. Hạ cửa sổ xe xuống, Hàn Vũ Sắt quan sát người phụ nữ trước mặt, sau đó xuống xe.

Thẩm Tây Lăng liếc mắt nhìn xe kia, cô không quen với chuyện xe lắm, nhưng nhìn xe này cũng biết, chắc chẳn giá trị không cao, không biết là khiêm tốn hay là cái gì…..

Hàn Vũ Sắt ăn mặc không bao giờ quá lộ liễu, cũng không theo xu hướng sexy, tương đối mà nói, vẫn còn rất bảo thủ, phong cách ăn mặc theo xu hướng thục nữ.

Cô quan sát Hàn Vũ Sắt từ đầu đến chân, “Có gì muốn nói?”

Hàn Vũ Sắt cũng chỉ có ý nghĩ muốn đuổi theo cô, giờ phút này cũng dựa vào việc có dũng khí mà nhìn thẳng vào mắt cô, “Mời tôi ngồi một chút chứ?”

Cô lắc đầu một cái, “không mời.” Cô không thích có người xa lạ trong nhà, nhất là cô không thích người xa lạ.

Hàn Vũ Sắt nhìn bộ dạng của cô, cũng không làm khó, “Cô nên biết tôi là ai chứ?”

Thẩm Tây Lăng không gật đầu, cũng không lắc đầu, “Có việc đã nói.”

Cô không phối hợp, khiến Hàn Vũ Sắt có chút không thoải mái, “Vừa rồi tôi đi theo cô, chẳng qua cảm thấy tò mò, bây giờ con gái cô đang sốt cao, cô lại có tâm tình vụng trộm với người đàn ông khác, cô làm mẹ như vậy sao?”

Nghe được Triển Hiểu An sinh bệnh, Thẩm Tây Lăng lập tức có chút sốt ruột, nhưng sau đó lại nghĩ, vì sao cô ta lại biết An An bị ốm?

Thẩm Tây Lăng mấp máy môi, “Tôi làm mẹ thế nào không liên quan gì tới cô, chờ tới ngày nào đó cô làm mẹ xem, có lẽ tôi cũng học tập được chút ít.”

Từ nhỏ đến lớn, điều không thay đổi là không thích người khác dạy dỗ mình, nhất là người mình ghét.

Hàn Vũ Sắt thay đổi sắc mặt, vốn mọi người đang chơi vui, Triển Dịch Minh nghe điện thoại, Triển Hiểu An bị ốm, Triển Dịch Minh không nói gì liền đứng dậy mà rời đi.

Triển Dịch Minh cưng chiều con mình như thế, Hàn Vũ Sắt biết rõ.

“Tôi chỉ tới nhắc nhở cô một chút, có chồng tốt và con như vậy mà không quý trọng, cô đúng là hết thuốc chữa.”

Thẩm Tây Lăng lúc này tức giận rồi, “Cô ở đây nói chuyện cười sao, bây giờ cô xuất hiện ở đây, còn bảo tôi là có người chồng tốt?”

Hàn Vũ Sắt cứng lại, “Có người vợ như cô, người đàn ông tốt hơn cũng bị cô ép tới mức điên.”

“Đúng vậy, tôi không ép anh ta điên lên, tại sao các người có cơ hội chứ? Cô nên cảm kích tôi mới đúng chứ, còn tới dạy dỗ tôi có phải là sai không?”Tay của Thẩm Tây Lăng ôm ngực, cũng không e ngại.

Hàn Vũ Sắt quan sát Thẩm Tây Lăng một hồi, sau đó cười, “Đúng vậy, quả thật nên cám ơn cô.” Nói xong cô sờ bụng mình, “Nếu như cô có thể giải thoát cho anh ấy, tôi càng thêm cảm kích hơn.”

Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm động tác của Hàn Vũ Sắt, lại nghĩ thêm. Hàn Vũ Sắt ở bên cạnh Triển Dịch Minh nói ra cũng là nhiều năm rồi, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mình, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là……

Suy đoán này khiến sắc mặt cô trắng bệch.

Thấy Thẩm Tây Lăng không nói lời nào, Hàn Vũ Sắt có chút không nắm chắc được, “Ở bên cạnh cô anh ấy rất khổ sở, cũng không vui vẻ, có lẽ cô không đau lòng, nhưng tôi thấy vậy lại đau. Cô không coi anh ấy là chồng cô, đi liền mấy năm, cái gì cũng ném cho anh ấy làm. Xin cô không khiến anh ấy bị tổn thương nữa, không có cô thì anh ấy sống rất tốt, cô trở lại, anh ấy càng ngày càng khổ sở. Tôi biết rõ tôi không có tư cách yêu cầu cô cái gì, nhưng nếu cô không quan tâm tới anh ấy, vậy thì xin cô bỏ qua cho anh ấy…….”

Thẩm Tây Lăng cũng không nghe lời này của cô.

Rất sớm trước kia, Thẩm Tây Lăng cảm thấy cùng một người phụ nữ khác cãi vã vì một người đàn ông là một chuyện rất ngu xuẩn. Chính là bởi vì chính người phụ nữ cũng không biết quý trọng bản thân mình, vẫn thích đấu tranh nội bộ, mới có thể để cho đàn ông có cơ hội làm mình bị tổn thương.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, lý luận đó đưa vào thực tế, hoàn toàn là lời nói suống.

“Tại sao bây giờ lại nói những điều này với tôi?”. Ánh mắt của Thẩm Tây Lăng nhìn về phía bụng Hàn Vũ Sắt.

Hàn Vũ Sắt vừa rồi chỉ giật nhẹ váy, nhưng không muốn làm hành động lớn, giờ phút này thấy Thẩm Tây Lăng có chút hiểu lầm, cũng không dừng lại, “Đúng, tôi mang thai, cho nên hi vọng 2 người ly hôn…..”

Thẩm Tây Lăng trừng mắt liếc bụng của cô, “Cô ở trước mặt tôi nói những lời này, không sợ dùng một cước đá lên đây sao?” Âm thanh của cô có chút tàn nhẫn, thậm chí chuẩn bị làm cả động tác đá chân lên.

Hàn Vũ Sắt có chút sợ, lúc này mới lập tức chạy lên xe mà đi.

Thẩm Tây Lăng vẫn đứng ở nơi đó, thật lâu vẫn không nhúc nhích.