Không biết hút được bao nhiêu điếu thuốc, trong xe sương khói vấn vương, mùi thuốc lá tràn đầy trong không gian thu hẹp. Triển Dịch Minh nửa nằm xuống, híp mắt lại, nhìn một điểm ở ngoài cửa sổ.

Đã quên mất lái xe mất bao lâu đi tới nơi này, quên mất làm sao tìm được nơi này, cũng quên mất mình nên chuẩn bị lấy tinh thần để cư xử thế nào.

Anh chỉ có thể nhìn.

Nửa giờ trước đó, cô xách theo một túi đồ bỏ đi, đi xuống, vứt vào trong thùng rác bên ngoài chung cư. Ném xong đồ bỏ đi, cô đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn nhìn sang bên này. Anh lập tức tránh đi, khom người sang một bên, cô chỉ liếc mắt nhìn, liền đi về. Anh ngồi tiếp, lập tức cảm giác mình phạm vào sai lầm nào đấy, cửa sổ xe đóng kín, kể cả cô nhìn sang, cũng không nhìn thấy anh.

Cô cũng không lên tầng, mà tìm một chỗ ngồi yên lặng ở đó. Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô, không biết cô đang nhìn cái gì, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Ánh mặt trời bên ngoài vẫn nóng hừng hực như cũ, mặc dù chỗ cô ngồi có cây che bóng, anh vẫn nghĩ, chỗ ngồi kia hẳn sẽ rất nóng, thời tiết này bất kể bạn ngồi ở chỗ nào, vẫn sẽ nóng ran mà thôi.[fannie- D D L Q D]

Anh vẫn chỉ nhìn, không dám xuống xe, không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô.

Có lẽ giống như Hướng Tri Dao nói, nếu như cô trôi qua vui vẻ thật sự, sống hạnh phúc, vậy mình xuất hiện có thể cho cô cái gì? Từ từ, anh nghĩ tới hành động mấy năm này của mình, thế nhưng lại mang theo phần chua xót, anh không nghĩ ra, anh mang đến cho cô cái gì.

Có lẽ anh vĩnh viễn là một cá thể mâu thuẫn tổng hợp, có cơ hội cưới cô, rõ ràng trong lòng thỏa mãn lại vui vẻ, rồi ở bên kia lại nghĩ tới có phải phá hỏng tình yêu của cô hay không? Một bên anh phản đối nhỏ, rồi lại hưởng thụ việc phá hỏng tình yêu của cô với người khác. Cuối cùng thỏa mãn được mong muốn, anh lại có thể tự nói với mình, cũng không phải là mình phá hỏng tình cảm của cô, mà là người khác đẩy cô đến bên cạnh mình.

Nhưng vậy thì thế nào đây?

Anh vẫn có cảm giác, người trong lòng cô không phải anh, vì vậy khó chịu, bài xích, lại muốn lấy lòng cô, nhưng lại không muốn mình hèn mọn quá mức.

Có phải sau khi mất đi rồi, mới có thể suy nghĩ những hành động đã qua của mình, lại tự nói với mình, nếu như có một lần nữa, coi như hèn mọn cũng được, thậm chí hèn mọn nữa cũng không sao, chỉ cần cô đừng rời đi.

Bị coi thường nhiều…. nhưng không kiềm được suy nghĩ như thế.

Cô vẫn không động đậy gì, cho đến khi Đỗ Diên Hằng tan việc đi về nhà, đi tới bên cạnh cô.

Thì ra cô chỉ là đang chờ anh ta?

Triển Dịch Minh thở một hơi thật dài, không dám xen vào đôi đó, khởi động động cơ chuẩn bị lái xe rời đi. Anh hạ cửa sổ xe xuống, làn khói thuốc xông ra thì không khí khô nóng cũng chui vào, anh không cảm thấy nó nhiệt độ cao, chỉ lái xe, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Triển Dịch Minh quay lại Tích Xuyên, đầu tiên là đi xem An An thế nào, nhưng cũng không đưa An An về. Anh nghĩ mình còn có chuyện quan trọng hơn, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì, cho đến khi Hàn Vũ Sắt gọi điện thoại tới.

“Chúng ta chia tay đi!” Hàn Vũ Sắt mở miệng nói.

Triển Dịch Minh nghe nhu vậy, có chút muốn hỏi, cái gì gọi là chia tay? Căn bản không có gì bắt đầu, nhưng anh nghĩ mình quả thật rất cặn bã, có lẽ thực sự làm người ta mất đi mấy năm thanh xuân, hơn nữa một chút xấu hổ cũng không có, thậm chí bây giờ anh muốn giả bộ mấy phần ân hận xấu hổ, nhưng không có chính là không có, đối với người khác, một chút cảm giác anh cũng không có.

“Ồ!”. Anh nhàn nhạt mở miệng, sau đó nhét điện thoại di động vào bên kia.[dien dan le quy don. com]

Hàn Vũ Sắt ở bên kia vẫn không tin, cô vốn chỉ thử gọi điện thoại dò xét mà thôi, nghĩ anh sẽ an ủi mình, dỗ mình. Đáy lòng cũng muốn dùng phương thức này phản bác những lời Hướng Tri Dao nói ngày đó là mình hoàn toàn không quan trọng.

Đa số nữ sinh hi vọng mình đặc biệt, là độc nhất vô nhị, có thể gặp được người đàn ông có thể cưng chiều mình trong lòng bàn tay, lấy được người đàn ông coi mình là duy nhất.

Cô thử dò xét mà thôi, nhưng anh vẫn không nói gì, cô ngồi ngây ngốc, hoàn toàn không dám tin cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Cô nghĩ tới nguyen nhân, có lẽ tâm tình bây giờ của anh không tốt, mình vào lúc này còn quấy rầy anh, hoàn toàn khiến anh khổ não hơn, vì vậy cô lại thấy hối hận.

Triển Dịch Minh nằm trên giường lớn, làm thế nào cũng không ngủ được. Anh nhớ tới lúc học đại học, thấy Thẩm Tây Lăng và Đỗ Diên Hằng tình cảm với nhau, khi đó anh mệt mỏi bao nhiều, bọn họ thế nhưng lại không cãi nhau. Anh luôn hi vọng, tính của cô hư thêm một chút, hư thêm chút nữa, khiến Đỗ Diên Hằng không chịu nổi, cứ để người đàn ông đó không chịu nổi, mình như vậy sẽ có cơ hội, ai cũng không mang cô đi được.

Nhưng một đôi này, vĩnh viễn ở chung hài hòa như thế. Khi đó anh có chút tuyệt vọng, có lẽ mình nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, là ai cũng không quan trọng, chỉ cần người kia không phải là cô, tất cả đều chỉ mang tính biểu tượng mà thôi.

Nhiều năm như vậy, Hàn Vũ Sắt thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh, không phải là Hàn Vũ Sắt quan trọng, chỉ cần người bên cạnh không phải là cô, đổi lại là ai cũng thế thôi.

Anh càng nghĩ càng không ngủ được, từ trên giường bò dậy. Cầm chìa khóa xe ra cửa.

Anh nghĩ bây giờ anh đã hiểu thật sự mùi vị của nhớ nhung, tựa như vậy, lái xe, một mình đi tới phía dưới chung cư, giống như có thể hít thở trong bầu không khí cô đã từng hít thở qua.

Anh nhớ tới một năm kia, anh cũng đi tới chỗ thành phố cô du học nhìn cô. Đúng là như vậy, chỉ dám đứng xa nhìn cô. Sau anh lại không hề đi nữa, anh ghét thấy một màn kia, cô nguyện ý một mình ở đất nước xa lạ, cũng không chịu trở lại trong vòng ôm của anh. Sau đó anh một lần lại một lần tự nói với mình, anh không quan tâm nhiều tới người phụ nữ này, anh không quan tâm, không có cô anh có thể sống rất tốt, anh lừa gạt tất cả mọi người bên cạnh, chỉ không lừa gạt trái tim mình. Nếu như không quan tâm, làm sao sẽ chú ý tới cảm xúc của cô, làm sao sẽ vì cô nhất thời mặt lạnh mà lập tức phỏng đoán nguyên nhân. Anh thật sự không tự tin, đem toàn bộ những điều kia cho rằng cô không quan tâm, trong lòng cô có người khác.

Nhưng bây giờ lại có hi vọng nhỏ bé, chỉ cần cô ở lại là tốt rồi, cái gì anh cũng không muốn đi so đo nữa.

------------------

Đỗ Diên Hằng đi sau lưng Thẩm Tây Lăng, cô vẫn không phát hiện ra mình tới gần, mà chăm chú nhìn phía dưới chung cư.

“Thế nào mà lại chưa ngủ?” Lúc này Đỗ Diên Hằng mới mở miệng, theo tầm mắt của cô nhìn sang, lập tức thu hồi ánh mắt, “Ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, lúc này mới đi rời khỏi ban công, chỉ là cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Đỗ Diên Hằng, vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Tại sao muốn giữ em ở chỗ này?”

Lúc trước anh lấy lý do không có thời gian tìm phòng cho cô, cô cũng không hoài nghi gì, nhưng mấy ngày nay thấy rõ anh cố ý giữ mình ở lại chỗ này, suy nghĩ khiến cô hoài nghi không chắc, rồi cũng không lo lắng anh sẽ tổn thương mình, tại phương diện nào dấy cô vẫn tin tưởng anh như cũ.

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn em ra sông nhìn một chút, nơi đó có rất nhiều đá thủy tinh, em sẽ rất thích.” Anh cũng không trả lời vấn đề cô hỏi kia.

Cô nhìn anh đi vào nhà, chân mày nhíu lại, cuối cùng thở dài một tiếng, đành phải quay về phòng mình.[ dien dan le quy don. com]

-----------

Đêm sương mù, vừa lúc có ánh trăng.

Đỗ Diên Hằng thay quần áo, ra khỏi phòng, đi tới cửa chính, mở cửa, sau đó đi ra ngoài, anh bước rất nhẹ, không có đánh thức ai trong nhà.

Anh đi xuống dưới lầu, mục tiêu xác định, đi thẳng tắp về phía chiếc xe kia.

Triển Dịch Minh ngủ mơ màng, bị âm thanh gì đánh thức. Là âm thanh gõ cửa, anh vuốt mắt, lúc này mới hạ cửa sổ xe xuống, sau đó cũng bật đèn lên, sau đó nhìn Đỗ Diên Hằng đứng ở ngoài cửa xe.

Anh suy nghĩ xem lúc này Đỗ Diên Hằng đứng ở đây vì cái gì, là bảo mình rời đi đừng quấy rầy bọn họ, hay là tới đám phàn với mình…..

Không đưa ra kết luận.

“Nói chuyện một chút đi!” Đỗ Diên Hằng liếc anh một cái, đi tới một chỗ khác.

Triển Dịch Minh suy nghĩ một chút, lựa chọn xuống xe.

Giữa bọn họ, vốn là vì Thẩm Tây Lăng mà hôm nay mặt đối mặt, lại không biết mở miệng thế nào, phải là tình địch, cũng không oán giận đối phương, vì vậy cũng quan sát đối phương, ánh trăng tuy sáng, vẫn không thấy rõ, vì vậy thôi.

“Nói đi!” Triển Dịch Minh cảm giác tay trống không, muốn nắm cái gì đó để tay không trống, từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa, vì vậy lấy ra đặt trong tay nắm.

Đỗ Diên Hằng cũng không có chút sợ với nhút nhát nào, mấy năm trước anh đứng ở trước mắt người đàn ông này cũng không tự ti, huống chi bây giờ. Tất cả của anh đều dựa vào bản thân đánh liều, mặc dù vẫn kém hơn người đàn ông giàu có trước mắt này, nhưng ít ra làm đến nơi đến chốn, sẽ không giật mình.

“Anh tới đây rất nhiều lần đi!” Đỗ Diên Hằng cũng không hỏi, chính là nói thẳng ra sự thật này, nhưng vẫn chưa giễu cợt gì.

Triển Dịch Minh cau mày, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Nhưng mình nói không ra lời chúc phúc, thậm chí bảo người đàn ông này đối xử với Tây Lăng thật tốt, anh không làm được, vì vậy trầm mặc.

Đỗ Diên Hằng thở dài một tiếng, “Vậy anh đưa cô ấy đi thôi!”

Triển Dịch Minh ngơ ngẩn một chút, sau đó nhiều suy nghĩ vọt qua trong đầu anh, anh mở miệng, “Anh cố ý đưa cô ấy đi?”

Muốn mượn việc này cảnh cáo anh, nếu như anh không quý trọng Thẩm Tây Lăng, tự nhiên có người mang cô rời đi, đưa cô cách xa anh, thậm chí còn khiến anh có ý nghĩ không còn được gặp lại cô.

Đỗ Diên Hằng không có nói đúng, cũng không hủy bỏ.

Triển Dịch Minh càng thêm khẳng định, anh không hiểu lắm, lại không phản bác lời của anh,

Ngày hôm sau, Đỗ Diên Hằng xin nghỉ đưa Thẩm Tây Lăng ra ngoài, mặc dù bác Đỗ rất ý kiến, lại không chịu được Đỗ Diên Hằng cố chấp, cuối cùng không nói gì.

Sông Qúa( không biết là chỗ gì luôn…) là một chỗ rất nổi tiếng, có một lời đồn rằng, “Nếu đã ăn thịt nướng ở sông Qúa thì bạn sẽ không muốn ăn ở chỗ khác nữa.”, sống Qúa là chỗ có thịt nướng nổi tiếng, trời vừa tối, sau đó ở dọc bờ sông bày liên tục các vỉ nướng, mà mọi người cũng ngồi quanh một chỗ vừa uống bia vừa ăn thịt nướng.

Ban ngày, Đỗ Diên Hằng đưa Thẩm Tây Lăng đi tham quan các địa điểm nổi tiếng ở thành phố, sắc trời dần tối, lúc này mới đi tới chỗ này.

Sông Qúa cũng không thiếu trò chơi, nổi tiếng nhất là một chiếc xích đu rất lớn, có thể đu lên rất cao.

Đỗ Diên hằng thấy cô nhìn chằm chằm vào xích đu này không rời, “Ra ngồi đi, anh đẩy em.”

Cô vẫn do dự, xích đu này rất lớn, dây rất dài.

“Yên tâm, không đẩy em vào trong nước đâu.”

Thẩm Tây Lăng nghiêng đầu nhìn anh, “Đẩy đi đẩy đi, nhưng trước mua cho em bảo hiểm đã, người được hưởng thì viết tên của anh vào.”

“Đây không phải là gây án lưu lại chứng cớ sao?” Đỗ Diên Hằng suy nghĩ một chút, không vui sướng lắm.

Anh giả bộ quá giống, cũng khiến cô thấy thoải mái hơn, thử ngồi lên xích đu lớn. Cô có sợ hãi lo âu, anh cũng không dùng sức đẩy. Nhưng cô vẫn thấy căng thẳng, hai tay nắm hai bên dây thừng không thả, rất dùng sức, cuối cùng thích ứng được rồi, mới mở mắt nhìn cảnh tượng dưới chân.

Gió thổi qua, nhẹ nhàng vuốt ve mặt, cô không thể nín cười.

Cô từ trên xích đu đi xuống, sau đó chạy tới chỗ anh, “Em đẩy cho anh, để cho anh cảm nhận được gió.”

Giống như cố ý chỉnh anh vậy, cô dùng sức đẩy, đu lên rất cao, cô vừa đẩy vừa cười, còn hỏi anh, “Cảm giác như thế nào? Phát biểu cảm tưởng đi!”

“Cảm giác mà giết bản thân……”

“Cái này gọi là tự sát……”

Cô đã từng làm một chuyện đùa lớn, bây giờ cô cũng không biết chơi mạt chược, trước kia nhìn nam sinh chơi mạt chược, qua đó hỏi: Tự sát là như thế nào?

Có nam sinh cho rằng cô chỉ luyện thôi, bảo cầm một cây dao, cắt vào cổ mình, vậy thì gọi là tự sát.

Về sau mọi người mới hiểu, Thẩm Tây Lăng muốn hỏi cái gì gọi là “Ám sát”, kết quả là hỏi sai rồi.

Chơi một lát xong, liền ra bờ sông ăn đồ nướng. Bọn họ cũng không ăn nhiều, bảo ông chủ đem hộp chứa ra, bọn họ mỗi người cầm một hộp, chả có hình tượng gì ra ngồi bờ sông, sau đó ăn đồ nướng.

Mặc kệ hình ảnh của mình, cảm giác chẳng ngó ngàng gì tới thật tốt, không thuộc về tuổi của bọn họ, lại càng làm cho mình cảm thấy nhẹ nhõm, giống nhưu trở lại thời trẻ vậy.

Mùi vị thịt nướng rất ngon, Thẩm Tây Lăng ăn xong, lại đi sang chỗ khác mua hai chai nước.

Gió mang theo độ ẩm lớn, nơi xa có một con thuyền đang đi qua một cây cầu, phát ra tiếng ù ù rất lớn, trên cầu có rất nhiều ánh đèn chiếu vào thân thuyền, chói mắt huy hoàng, ảnh ngược thân thuyền ở trên nước, sóng gợn lăn tăn.

Cô nhìn chằm chằm vào con thuyền kia, lúc còn là một nữ sinh nhỏ, thường xuyên nằm mơ có một mối tình giống như trong phim Titanic, còn từng muốn làm tư thế tình cảm như vậy (tư thế anh đỡ em đằng sau giang tay lên nổi tiếng trong phim Titanic). Nếu như ở lúc này, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ nữa, tuổi trẻ thật là tốt.

Thẩm Tây Lăng ăn uống no say, liền chạy đi cầm một hòn đá, ném vào trong nước.

Cô đã lâu không thấy thoải mái như vậy, cũng rất lâu không cười như thế. Đỗ Diên Hằng đột nhiên bị cô tạt nước vào, bị tập kích rồi, cô lập tức thừa dịp không chú ý liền phản kích, cuối cùng quần áo trên người bị ướt hết.

“Trước kia anh không nghịch ngợm như vậy.” Thẩm Tây Lăng chỉ trích anh.

“Em còn dám nói như vậy, rõ ràng là bị lây từ em.”

Thẩm Tây Lăng hô to: Oan uổng! !

Chơi mệt rồi, lại ngồi bên bờ sông, từ chỗ nước sông tới chỗ ngồi, một hàng chân hiện lên, Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vậy lại muốn cười.

Đỗ Diên Hằng ngồi bên cạnh cô, thấy cô như thế không khỏi lắc đầu một cái.

“Tại sao lại tốt bụng dẫn em tới đây?” Cô quay đầu, cười với anh.

“Chẳng lẽ trước kia anh đối với em không tốt?”

Thẩm Tây Lăng không nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy, sửng sốt hai giây, “Không phải.”

Đỗ Diên Hằng lại tiếp tục đề tài này, “Vậy trước kia và bây giờ, anh là gì?”

Thẩm Tây Lăng cắn môi, không nói gì.

Đỗ Diên Hằng thở dài, “Có lúc anh cảm thấy anh đã thay đổi, có lúc anh lại cảm thấy anh không thay đổi, thay đổi đều là người khác, sau đó vẫn hướng một con đường đi tới, có người nói cho anh biết đừng đi con đường này, sẽ thấy gập gềnh, cũng nhiều người trong hoàn cảnh khốn khổ mà buông tha. Sau đó anh chỉ muốn nói cho bản thân biết, anh với bọn họ không giống nhau, những người bỏ cuộc không kiên trì được tới cùng, nhưng anh sẽ làm được. Nhưng khi anh gặp phải cản trở thì cũng lựa chọn từ bỏ. Em nói xem, cuối cùng anh là gì?”

Coi là gì sao? Cũng giống nhau, thỏa hiệp với sinh sống.

Thẩm Tây Lăng cau mày, nhưng cô biết, cô có thể hiểu được lời bày tỏ của Đỗ Diên Hằng. Giống như luôn có bố mẹ nói với con cái: Người này không thích hợp với con…. Con đi theo anh ta sẽ không có kết quả. Nghe thấy lời nói như vậy, người làm con hơn nửa sẽ không từ bỏ rời khỏi người này, ngược lại muốn đi chứng minh lời bố mẹ nói là sai, nhất định mình sẽ không giống như bố mẹ đã dự đoán. Nhưng đứng trước xã hội rồi, mới biết người tham tiền tham cả muối dấm trà, lại không thể không đi tới kết cục mà bố mẹ sớm dự liệu.

Chúng ta luôn muốn khác biệt với người khác, muốn chứng tỏ bản thân không giống người thường, cuối cùng lại không thể không theo bước chân của mọi người.

Nhất là lúc còn trẻ, luôn tin rằng mình có thể dựa vào việc mình phấn đấu, có một cuộc sống khác biệt. Nhưng chúng ta thường quên rằng, lời của bố mẹ không đúng hoàn toàn, nhưng đa số bố mẹ, không bao giờ hi vọng con cái mình xấu, bọn họ luôn sợ con phạm sai lầm, luôn hi vọng con có một cuộc sống tốt.

“Nếu nhu không lựa chọn từ bỏ, lại biết như thế nào đây?” Thẩm Tây Lăng ngơ ngác hỏi.

“Không biết.” Đỗ Diên Hằng thở dài, “Cuộc đời của một người có rất nhiều con đường, từng cái quyết định là từ một trong ngã ba. Trước lúc quyết định, hơn nửa sẽ nghĩ xem nên ở đâu, có vài người lựa chọn giải quyết xong vấn đề này, tiếp tục đi con đường như vậy, có vài người lựa chọn trốn tránh, vì vậy lựa chọn một con đường khác. Trốn tránh đã lâu, liền cách với con đường ban đầu ngày càng xa, thậm chí chỉ đi vòng quanh nguyên chỗ, vĩnh viễn không biết giải quyết vấn đề.”

Thẩm Tây Lăng trầm mặc.

“Thật ra thì, người nào cũng sẽ có vấn đề lớn nhỏ bất đồng, nếu muốn đi thẳng thì phải học được cách đối mặt với sự cản trở, nếu không sẽ không bao giờ đi tới cuối cùng.”

Thẩm Tây Lăng ngơ ngác nhìn anh, “Anh cảm thấy,em một mực trốn tránh sao?”

“Không, chúng ta đều trốn tránh. Anh đã nghĩ vô số lần, nếu như ban đầu chúng ta kiên trì tới cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng chúng ta cũng không làm được. Anh sợ mình sẽ không chăm sóc được em, anh sợ hãi với tương lai đó, dù là bây giờ anh có thể tự mua một căn nhà, qua hai năm mua được 1 chiếc xe, nhưng anh biết, chúng ta không trở về được nữa.” Anh thở dài một tiếng, “Tựa như em, không hề có anh nữa.”

Tựa như em, không hề có anh nữa.

Thẩm Tây Lăng nghe được câu này, bất tri bất giác, nước mắt rơi xuống.

Đỗ Diên Hằng cũng biết rõ, cô ở đây cũng không vui vẻ, sẽ không như trước kia làm nũng với anh nói rằng phải dọn ra ngoài ở, cũng không ở trước mặt anh oán giận mẹ anh có ý kiến với cô.

Thật ra thì chúng ta cũng thay đổi, nhưng lại không muốn thừa nhận.

Nước mắt của cô càng rơi nhiều, “Đỗ Diên Hằng,anh thật tàn nhẫn.”

Thật sự rất tàn nhẫn, tàn nhẫn biết bao.

Anh dừng phương thức thực tế nhất nói cho cô. Nếu như cô vẫn muốn bọn họ không chia tay như trước kia, bọn họ nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng thực tế chỉ ra, cô ở trong nhà anh, không thích nhìn mặt lạnh của mẹ anh, thậm chí không cố gắng để mẹ anh vui lòng, cô cũng không thích hàng xóm chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cô từng cho rằng tình yêu là tình cảm vĩ đại nhất, có thể chống đỡ tất cả, nhưng lúc cô đi tới nơi này, cô cũng biết, coi như ban đầu cô với Đỗ Diên Hằng ở chung với nhau, cô cũng không có cách nào chịu được cuộc sống của anh, không cách nào trở thành một cô vợ nhỏ làm mẹ anh vui lòng, sau đó biến mình thành một người mẹ và một người vợ gương mẫu tốt bụng.

Nhưng suy nghĩ giống như trong truyện cổ tích, bị anh dùng thực tế đập vỡ tan.

Tàn nhẫn nhiều, để cho cô nghĩ cũng không thể.

Đỗ Diên Hằng lại cười, “Em nhớ lại những thứ kia, rốt cuộc là vì những thứ đã trải qua rất quan trọng, hay là vì em sống không được như ý?”

Không có đáp án, ai cũng không cho được đáp án.

Thẩm Tây Lăng lau nước mắt trên mặt, “Em làm thế nào mới đúng? Em nên làm thế nào? Em phải làm sao?”

“Luôn trốn tránh không được, cuộc sống luôn có vô số vấn đề, chỉ có đối mặt.” Anh thở dài, “Nếu như ban đầu chúng ta không đủ dũng cảm, lựa chọn từ bỏ, vậy em không cần từ bỏ lần nữa. Bất kể hôn nhân của em hạnh phúc hay bất hạnh, cũng phải đi đối mặt, không phải trốn tránh nó.”

Cô vẫn ngồi, tay nhặt hòn đá nhỏ lên, dùng sức nắm, mảnh đá cắt vào trong lòng bàn tay rất đau.

Đỗ Diên Hằng nhìn cô, có chút không đành lòng.

Anh cảm giác mình cũng là người yếu, nhớ lại trước kia nổi bật, nghĩ sẽ vì bản thân mà cố gắng phấn đấu. Khi đó anh không có tư cách, cũng không có dũng khí. Hôm nay, anh thực sự có dũng khí cùng tư cách, lại biết rõ, bọn họ không thế tiếp tục làm bọn họ trước kia nữa.

Thứ thời gian này, rất thú vị.

Luôn để cho mình phát hiện ra, mình vô lực cỡ nào.