Bàn cơm nhà họ Triển cũng không có thói quen đặc biệt gì, những thói quen của thế hệ trước kia không tiếp tục sử dụng nữa. Có lẽ là Triển Khải Hạo đối với đứa con trai của mình có kỳ vọng rất lớn, không chỉ hỏi tới tình trạng của công ty, thậm chí còn nói những vấn đề nghiêm trọng trên thị trường, thăm dò ý của con trai một chút. Triển Khải Hạo đối với câu trả lời của Triển Dịch Minh cũng hài lòng, mặc dù không thể hiện hoàn hảo lắm. Người đời trước luôn nói quy củ nói nguyên tắc, mà hình như Triển Dịch Minh cũng không tin tưởng và chấp hàng những thứ này lắm.

Mắt thấy bàn cơm mà lại nghe nói chuyện công việc, Nghê Văn Bái không thể nhịn được nữa lên tiếng ngăn cản, nói ít ảnh hưởng tới bữa ăn thôi.

Mà Triển Hiểu An mở to mắt nhìn bọn họ, nghe cực kì nghiêm túc.

Nghê Văn Bái lấy tay sờ đầu cô cháu gái, “Nghiêm túc như vậy, biết bố cùng ông nội đang nói cái gì sao?”

Cô bé lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, trong lúc cười mang theo một tia khôn khéo, “Cháu có thể giả bộ nghe hiểu.”

Triển Khải Hạo và Triển Dịch Minh nghe cô bé nói vậy, cũng thấy buồn cười.

Triển Dịch Minh nhìn con gái của mình, “Lúc con đi học cũng giả bộ nghe giảng thế này sao?”

Cô bé bĩu môi, “Con đi học rất nghiêm túc, bố xử oan cho con.”

Triển Dịch Minh lắc đầu một cái, gắp thức ăn vào trong bát cô bé, để cho bé ăn nhiều hơn một chút. Triển Hiểu An ăn không được nhiều lắm, mỗi lần đều lấy ra đủ các loại thủ đoạn dụ dỗ, cô bé mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Cô bé ăn vài miếng xong, ngẩng đầu nhìn Triển Dịch Minh, “Bố, hôm nay con phải ăn nhiều hơn một bát.”

Thật khó được, quyết định khiến người ta kinh ngạc.

Triển Dịch Minh vẫn có vẻ bình tĩnh, biết nhất định đoạn sau sẽ có điều kiện thêm vào, “Vậy cũng tốt, muốn phần thưởng gì?”

Triển Dịch Minh cảm giác lý do mình dùng để dụ dỗ con gái ăn cơm cũng đã dùng hết rồi, mỗi lần nói ăn thì mới có thể cao lớn được là khởi đầu, cuối cùng ai đó vẫn thấy bị lùn nên không thèm ăn cơm nữa, càng ngày cô bé càng không dễ bị lừa nữa, thấy căn bản cũng không coi là quan trọng nữa.

Triển Hiểu An cười quỷ dị, “Mẹ muốn trở về mà, con muốn ăn nhiều cơm, như vậy mẹ sẽ thương con. Bố không phải là đã nói bố mẹ thích trẻ con ăn cơm sao?”

Mặt của cô bé vẫn ngây thơ như thế, nhưng nói những lời này ra lại làm những người lớn trên bàn cơm sững sờ một chút.

Triển Khải Hạo nhìn con trai mình, “Đúng rồi, Tây Lăng đã về nước rồi đúng không, thế nào không đưa nó về đây?”

Triển Dịch Minh cũng biết là sẽ bị hỏi tới đề tài này, nhưng anh cũng không lo lắng lắm, bố của anh có một điểm, thích ở trong điện thoại dạy dỗ người, nói người không phải, nhưng ở trước mặt người lúc bình thường sẽ không nổi giận, nhiều chuyện nhất là sẽ gọi điện thoại tới hung hăng mắng cho một trận.

Anh cũng không lộ ra nét mặt khó xử gì, giọng nói cũng nhẹ đi, “Sau khi cô ấy về nước đi tìm một công việc, đối với môi trường làm việc vẫn còn rất xa lạ, cho nên tính là ổn định xong mới nói.”

Nghê Văn Bái theo bản năng cũng lộ tâm tình bất mãn, “Nó đi tìm công việc? Nói thế nào cũng nên cùng chúng ta thương lượng một chút…..”

Triển Dịch Minh cười nhìn mẹ mình, “Con và cô ấy cũng nói chuyện qua rồi, cô ấy đã xuất ngoại nhiều năm, một chút tư tưởng cũng thay đổi rồi, muốn tự mình cố gắng, không muốn cứ ở nhà không làm gì, nếu không cô ấy ra nước ngoài cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

Triển Dịch Minh thấy bộ dạng con trai mình không giống như đang nói dối, gật đầu một cái, “Suy nghĩ này không tồi.” Cũng không phải đề cập tới quan điểm phụ nữ bận về sự nghiệp, chỉ là người như Thẩm Tây Lăng, vốn là một tiểu thư nhà giàu, cái gì cũng không làm, đi ra ngoài xã hội làm việc tiếp xúc nhiều người tạo mối quan hệ, về sau cũng tốt cho cô, huống chi người bên cạnh Triển Dịch Minh không thể chỉ là một bình hoa được.

Thấy chồng mình nói như vậy, Nghê Văn Bái cũng không phản bác lại nữa, chỉ dặn dò Triển Dịch Minh, “Trước kia con bé chưa từng đi làm, nhiều thứ không biết, con cũng nên giúp đỡ nó, đừng suốt ngày bực mình thế.”

Triển Dịch Minh cười nhạt, “Sao mọi người vẫn dùng con mắt mấy năm trước nhìn cô ấy thế? Cô ấy ra nước ngoài nhiều năm như vậy, đã sớm không còn là một cô gái nhỏ nữa….” Vừa dứt lời xong, anh mới phát hiện ra, thì ra trong lòng anh, Thẩm Tây Lăng chỉ là một cô gái nhỏ, không hiểu chuyện, không biết nhìn sắc mặt người khác, thậm chí không biết làm thế nào để mình sống tốt hơn, ngây thơ lại ngu xuẩn.

Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái không hề nói gì nữa.

Từ lúc Triển Dịch Minh học dại học đã dọn ra ngoài ở, hầu như một tháng thì cũng trở về mấy ngày, cũng không thể hoàn toàn coi như theo bố mẹ mình, nhưng muốn ở trước mặt bọn họ chuyển một chút, làm được như vậy, làm bố mẹ cũng không cảm thấy đứa con trai này chỉ nuôi không.

Thói quen này đã được duy trì.

Triển Dịch Minh đi trước dụ con gái mình ngủ, nhưng hôm nay Triển Hiểu An cực kì hưng phấn, thế nào cũng không chịu ngủ, nhất định bắt anh kể chuyện cổ tích, hơn nữa không cho kể chuyện ‘cô bé quàng khăn đỏ gặp phải sói xám lớn’ nữa. Triển Dịch Minh suy nghĩ một hồi, mới kể cho Triển Hiểu An chuyện ‘Spirited Away’ (Cuộc phiêu lưu của Chihiro vào thế giới linh hồn), nhưng anh không kể hết, chỉ kể Chihiro khổ cỡ nào đi cứu bố mẹ mình, tới một câu kết luận, trẻ con nhất định phải nghe lời bố mẹ.

Triển Hiểu An lắng nghe xong liền ngủ thiếp đi. Triển Dịch Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại dừng lại, sợ quấy rầy bé ngủ.

Nhưng kể xong câu chuyện này, tâm tình của anh không tốt lắm, anh luôn không thích những bộ Anime này, nhưng lại có thể nhớ duy nhất bộ Anime này. Có một thời gian rất dài, anh xem bộ anime này hơn mấy tháng, anh xem lặp đi lặp lại, khi đó sự tuyệt vọng vẫn ở trong lòng anh, cho tới bây giờ vẫn chưa hề tan đi.

Bởi vì bộ Anime này, khiến anh nhớ lại quá khứ không vui, nhất thời cũng mất ngủ, cầm áo khoác với bao thuốc lá, chuẩn bị đi ra ngoài hóng gió một chút.

Chỉ là vận số của Triển Dịch Minh không tốt lắm, vừa đi ra được mấy bược, liền nhìn thấy Nghê Văn Bái.

Anh biết tính tình của bố mình, cũng biết tính tình của mẹ mình, ngược lại với bố, mẹ thích ở trong điện thoại hỏi han ân cần, các loại lo lắng với anh, mà mặt đối mặt thì mẹ thích từ từ dạy dỗ.

Nghê Văn Bái đứng ở trước mặt anh, ánh mắt mang theo điểm tra hỏi, trầm mặc nhìn anh một hồi, sau đó mới đi sang bên kia.

Triển Dịch Minh để bao thuốc vào trong túi quần, đi sau lưng Nghê Văn Bái.

Ngồi ghế trong sân, sắc mặt của Nghê Văn Bái không tốt, tầm mắt vẫn dừng trên mặt Triển Dịch Minh, chính xác mà nói, là nhìn vết xước trên mặt con trai mình, mặc dù anh đã xử lý rồi, nhưng chỉ cần quan sát kỹ cũng có thể nhìn ra.

Triển Dịch Minh chỉ ngồi, có chút kì quái, không biết bắt đầu từ lúc nào, những lời đe dọa của bố mẹ không còn giá trị thương tổn tới mình, theo cũng không hề khẩn trương nữa. Nhưng vẫn nhớ hồi mình còn bé, bố mẹ chỉ cần nhắc tới không cho tiền tiêu vặt, thực sự đau lòng, dù có lúc cũng nhắm mắt đối chọi.

“Rốt cuộc mặt con bị làm sao vậy?” Nghê Văn Bái cuối cùng cũng mở miệng, trước ở trên bàn cơm không tiện mở miệng, nghĩ tới định nói chuyện riêng với anh một chút, huống chi bà không muốn nói tới những việc này trước mặt cháu gái mình, cô bé vẫn đơn thuần như vậy, không hy vọng bé dính vào bất kì hạt bụi nào.

“Bị đụng một cái.”

Vẻ mặt lơ đễnh của Triển Dịch Minh khiến Nghê Văn Bái có chút tức giận.

Con trai mình, cái gì khác đều tốt, nhưng lại nhầm lẫn trên phương diện phụ nữ, lúc nói anh, thì anh làm như không nghe thấy, hoặc là chính anh biết mình phải làm sao. Mỗi lần đều nói anh đã tính rồi, nhưng chuyện vẫn rối tinh rối mù như cũ.

Nghê Văn Bái bà cũng phải thừa nhận, con trai bà cho tới bây giờ vẫn là niềm tự hào của bà. Nhưng vẫn hi vọng anh càng xuất sắc, tốt nhất là không có khuyết điểm nào.

“Ở trước mặt mẹ con đừng nói dối những thứ này.” Cứ cho rằng bà là người dễ lừa như vậy sao? Phải biết rằng năm đó, bao nhiêu người phụ nữ tìm tới cửa nói có quan hệ với Triển Khải Hạo, bà đều tự mình giải quyết, may là chính bà cũng có đầu óc tự phán đoán, cũng tin tưởng chồng mình, nếu không làm sao có thể lấy được tình yêu từ trái tim chồng mình chứ?

Triển Dịch Minh mím môi một cái, còn chưa mở miệng.

Nghê Văn Bái thở dài, “Con đã gặp lại Tây Lăng à?”

Ánh mắt của Triển Dịch Minh hướng về phía trước, “Vâng.”

“Nếu con bé đã trở lại, đưa nó về nhà đi. Cái gì mà tìm việc làm, đều là con lấy cớ thôi. Có phải lại cãi nhau đúng không? Không phải là mẹ nói con, nhưng con cũng không còn bé nữa, con gái đã được mấy tuổi rồi, làm sao vẫn thích ở bên ngoài chơi đùa như thế? Phụ nữ bình thường thì cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng tính tình Tây Lăng thế nào con cũng biết, cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ bên ngoài khó lắm sao?”

Triển Dịch Minh lộ ra vẻ sốt ruột, “Mẹ…..”

Nghê Văn Bái cũng không để ý việc anh sốt ruột, “Con xem bộ dạng hôm nay của con xem, lừa mẹ nói rằng con bị đụng vào, trên mặt có vết thương kia. Ở trước mặt Tây Lăng con cũng nói như vậy sao? Cũng là người có gia đình rồi, nên lo lắng trách nhiệm tới những chuyện này rồi, con cũng không phải là đứa bé mười mấy tuổi nữa……”

Triển Dịch Minh gật đầu một cái, “Biết biết, mẹ nói gì cũng đúng.”

Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Nghê Văn Bái thở cũng không ra hơi. Thì ra bà nói như vậy, một câu anh cũng không nghe lọt. Trước kia có thời gian cãi nhau với Triển Khải Hạo, bà nói thẳng ông là người dầu muối không vào, con trai ông cũng sẽ học được tật xấu này, bây giờ nhìn lại thì đúng là như vậy.

“Thôi, mẹ mặc kệ con, nhưng con vẫn phải tự giác chút đi.” Nói thêm gì nữa, con trai của bà cũng không nghe lọt, ngược lại là bà tức gần chết.

Quả nhiên nuôi con trai là tội, lo lắng cho mọi thời kì của con, chỉ trông cậy lúc nó thành gia lập nghiệp (lập gia đình xây dựng cơ nghiệp), vất vả để con trai kết hôn, lại lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của nó, cả đời cũng không thoát.

Sau khi Nghê Văn Bái rời đi, Triển Dịch Minh lấy ra điện thoại di động, nhìn màn hình như một cái gương nhỏ, ánh mắt trang trọng mà hàm chứa ý nghĩ sâu xa.