*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lộ Lộ vẫn như cũ bám riết lấy Bắc Hàn, chỉ khác ở chỗ sắc mặt của hắn chưa từng giãn ra.


"Sư phụ, người như vậy làm con cũng sẽ buồn theo!" Lộ Lộ dụi dụi đầu vào tay áo của hắn ánh mắt buồn của thiếu nữ 14 tuổi xinh đẹp vô tận.


Nếu gặp Ngữ Kỳ cô sẽ lạnh nhạt phun ra một câu... Ấu dâm!


Bắc Hàn nhẹ xoa đầu nàng ta không nói gì cả, ánh mắt thi thoảng lại hướng về cửa phòng của Ngữ Kỳ.


Lộ Lộ sao không biết được ánh mắt của hắn chứ? Liền ngay lập tức ôm cổ hắn cười tươi mắt sáng lên


"Sư phụ, sau này người làm đạo lữ của ta có được không? Người đẹp như vậy, khẳng định Lộ Lộ cũng sẽ được mọi người ngưỡng mộ khắp nơi"


Hắn bị nàng ta hỏi câu này nhiều đến muốn thuộc làu, vốn định đáp ứng qua loa cho đỡ nhắc tới nhưng chuẩn bị nói thì ngực nhói lên một cái.. Trong đầu phảng phất giọng nói kêu không được đáp ứng liên tục trong đầu hắn.


Lộ Lộ thấy hắn im lặng cười tinh ranh cái nũng nịu chuẩn bị hỏi lại, "Lộ nhi, ta là sư phụ của con. Làm thầy cũng như làm cha, đạo lữ của con sau này sẽ là người đi cùng con đến cuối nhân sinh. Còn ta chỉ bên cạnh con cho đến khi con trưởng thành mà thôi, đồng thời ta  cũng không thể làm đạo lữ của con được. Lộ nhi, con kém ta tận 1014 tuổi." Bắc Hàn ân cần xoa đầu nàng ta giải thích.


Nụ cười vốn treo trên môi nàng ta ngay lập tức cứng đờ ánh mắt như đau khổ tột cùng rồi lại biến hoá dí dỏm dụi đầu vào ngực hắn mè nheo


"Nhưng mà con chỉ thích sư phụ thôi, con chỉ muốn đạo lữ duy nhất là sư phụ thôi!"


Hắn bắt đầu có cảm giác thấy chút phiền, không tĩnh lặng như Ngữ Kỳ. Giọng hắn hơi đanh lại


"Lộ nhi, có phải ta chiều hư con rồi không? Mai tự tập luyện đến khi ta cho phép mới được xuống núi!"


Lúc này Lộ Lộ cứng họng tuyệt đối không biết trả lời sao lúng túng muốn giải thích thì Bắc Hàn đã đứng dậy đi về phòng.


"Mẹ khiếp! Hoạ Ngữ Kỳ! Hồ ly tinh nhà ngươi!" Nụ cười của Lộ Lộ thập phần méo mó đấm thật mạnh vào cây đào trước mắt.


"Hắt xì!"


"Muội làm sao vậy? Ốm rồi? Tu tiên bình thường đâu bị bệnh vặt này?" Nguyệt Diệp nói chuyện bằng thần thức với cô.


Ngữ Kỳ có cảm giác ai đó nói xấu mình thì đúng hơn. "Nguyệt Diệp, Băng Thanh Thiên Hoa có mấy thế đánh?"


"Gọi là đại sư huynh, trước mắt chỉ có bốn thế. Hai thế đầu là do hệ của hai người. Ví dụ như ta hệ mộc muội hệ thuỷ thì thế thứ nhất sẽ gọi là Vạn Thuỷ Hoa, thế thứ hai là Vạn Mộc Hoa. Thế thứ ba là chiêu thức chung. Thế cuối là Tâm Hoa... Đó là chiêu thức mạnh nhất nhưng không thấy tiết lộ làm sao để luyện nó. Về sau có thể tự tạo thế nếu như cả hai tâm đầu ý hợp, nhưng tạo thì tạo. Tâm Hoa vẫn luôn là thế mạnh nhất của Băng Thanh Thiên Hoa" Nguyệt Diệp bất đắc dĩ với cách gọi của cô, tỉ mỉ kiên nhẫn giải thích.


Cô ồ lên một tiếng rồi múa hai thế kia, Nguyệt Diệp không nhịn được nói: "Muội đừng múa nữa, Dương Kiếm của ta rung lên rồi!"


"A? Nhạy vậy sao? Vậy ta sẽ múa kiếm cho tới khi huynh múa cùng ta thì thôi!" Ngữ Kỳ trêu chọc.


Vậy là cả hai cùng múa kiếm cả một đêm, chỉ có Bắc Hàn nhìn tranh bản thân vẽ trầm mặc. Hắn treo một bức rồi lại một bức trong phòng...


Hôm sau


Lộ Lộ cảm thấy nàng ta phải bám dính lấy Bắc Hàn nếu không Ngữ Kỳ sẽ lại có vị trí trong lòng hắn.


"Sư phụ, ta vào có được không?" Lộ Lộ gõ cửa phòng nhưng lại không thấy tiếng động gì, nàng ta đánh bạo mở cửa ra đi vào.


"Sư..." Chữ cuối muốn thoát ra khỏi miệng cũng khó, lúc này nàng ta đang nhìn tranh vẽ treo đầy căn phòng.


Tiên nữ hái đào, tiên nữ hạ phàm, tiên nữ trầm mình xuống sông, tiên nữ thưởng hoa, tiên nữ thưởng rượu, tiên nữ... Tất cả đều là tiên nữ nhưng vấn đề quan trọng ở đây, tất cả đều là khuôn mặt của Ngữ Kỳ!!!


(Tiên nữ thưởng rượu)



"Con làm gì ở đây?!" Giọng Bắc Hàn vang lên tràn ngập sự không vui, hắn nhíu chặt mày dùng chú thuật ẩn nấp hết tranh vẽ đi.


"A? Sư phụ làm con giật mình, con gọi người không có được liền đánh bạo mở cửa ra, ai ngờ người ở ngoài này làm con tìm muốn thở dốc!" Trong nháy mắt Lộ Lộ cười tươi như chưa từng thấy gì cả, chỉ là một tay giấu ra sau đang nắm chặt vạt áo.


"Ta nói con luyện tập, con trốn đi chơi? Luyện tập tiếp cho ta!" Bắc Hàn cực kì không vui khi nàng ta vào phòng mình, có cảm giác bị nhìn trộm tâm tư vậy!


Lộ Lộ vội vàng gật đầu đi ra ngoài, chỉ còn lại Ngữ Kỳ vẫn ngủ muốn trương cả người ở trong phòng.


Cô không muốn ra khỏi phòng lại thấy khuôn mặt của Bắc Hàn. Nhìn thực sự chán ghét không chịu được... Dù gì cô cũng có thần thức nói chuyện với Nguyệt Diệp thế nên trực tiếp ở trong phòng mang mác bế quan.


Bắc Hàn lúc biết kết giới bị phá vỡ chỉ nghĩ chắc Ngữ Kỳ kiếm được bảo bối nào đó phá kết giới mà thôi, dù gì trước kia hắn cũng cho nàng rất nhiều bảo bối. Cũng không nghĩ nhiều, mấy lần hắn muốn vào phòng cô nói chuyện đều bị cô không mặn không nhạt nói đang bế quan xin đừng làm phiền đuổi về.


Lại một đêm trôi qua, Bắc Hàn như thường ngày tỉnh giấc miệng vẫn gọi tên Ngữ Kỳ. Hắn không biết bị làm sao nữa chỉ thập phần cảm thấy mệt mỏi...


Nguyệt Diệp lúc này đang ngồi truyền linh khí vào trong một chiếc vòng cánh sen trông sắc sảo vô cùng...! Anh cười dịu dàng trước nó rồi nhẹ đặt nó lên môi... Cầu chúc cho em luôn vui vẻ như bây giờ, Ngữ Kỳ.


Cứ như thế thoăn thoắt hết ba tuần, một ngày cuối trước khi Nguyệt Diệp rời đi cùng Bắc Kha đi tìm bảo vật, anh đang trong phòng đọc sách nghe thấy tiếng sột soạt ở cửa sổ.


.


.


.


.


.