*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một trăm năm sau


Bắc Hàn phi thăng thành công, trước khi phi thăng hắn thề độc rằng tình kiếp của hắn chỉ có Ngữ Kỳ mà thôi, vậy mà thiên đạo chứng giám cho hắn, đánh xuống một tia sét khác hiện ấn hình phi tiêu ở cổ Bắc Hàn!


Sau đó chuyện tình Bắc Hàn, Ngữ Kỳ, Nguyệt Diệp thành câu chuyện tình tay ba được nhân gian, tu tiên giả thích nhắc tới nhất!


Bắc Kha lúc này đang uống trà ở nhân gian nghe xong liền sặc trà ho sù sụ ho đến mức cảm giác sắp ho ra phổi.


Uất Phong thì vẫn đi ngao du khắp thiên hạ thi thoảng gây loạn các môn phái làm tu tiên giả căm hận đến ngứa răng, chỉ có Thiên Hoa phái vẫn bình an vô sự dần trở thành môn phái cường đại không ai địch nổi.


[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ muốn rời đi hay ở lại?] 09 sau một trăm mười một năm mới xuất hiện dù cô gọi thế nào đi chăng nữa.


[Ở lại.] Ngữ Kỳ không ngần ngại chọn, cô đang ngủ cũng phải mở mắt.


[Cô ở lại cũng không phi thăng được đâu, đây là quy tắc rồi.] Nó không thể cho cô phi thăng được.


Ngữ Kỳ gật đầu tỏ ý đã biết, 09 cũng không nói gì thêm mà offline. Cô nhìn người bên cạnh đang say ngủ, vùi đầu vào trong lòng anh... Nguyệt Diệp rất nhiều bí mật mà cô không rõ nhưng chẳng sao cả, nguyện ý yêu cô thật lòng là đủ. Không phải cô cũng có bí mật là hệ thống sao?


Sau hồi miên man suy nghĩ Ngữ Kỳ nhắm mắt một lần nữa rơi vào mộng đẹp..


Ta không hứa được với huynh bên nhau đời sau kiếp sau, nhưng ta có thể hứa với huynh... Bên cạnh huynh đời này kiếp này!


Thành An Bình


Bắc Kha đang tản bộ nhìn xung quanh trong thành, ngắm nhìn các cô nương xem trang sức ở các sạp quầy, ngắm nhìn các thiếu niên đàm đạo trà với nhau thở dài...


Hắn cùng thời với Bắc Hàn, tính tới nơi cũng suýt soát nghìn tuổi nhìn nam nhân mới hai mươi tuổi mười tám tuổi bàn về chính sự, nữ nhân mười năm tuổi đã búi tóc kiểu đã có chồng. Rồi lại nhớ đến đệ tử lịch lãm mãi không về của mình cười nhạt...


Hắn thế mà cũng có lúc buông bỏ được chấp niệm, buông tay người mình yêu. Đi qua một phủ trông có vẻ tráng lệ thấy một thiếu nữ tầm 16,17 tuổi đang chạy về phía hắn.


Bỗng thiếu nữ này ôm chầm lấy hắn, hắn theo bản năng đỡ lấy nàng khỏi bị ngã. Ngay lập tức nàng túm đầu hắn xuống hôn một cách đau đớn vào môi hắn, rất vụng về hắn đoán thiếu nữ này là lần đầu hôn người khác.


Bắc Kha nhìn mặt thiếu nữ đang đầy nước mắt không hiểu chuyện gì cùng dấu hỏi chấm đầy đầu. Bị cưỡng hôn xong khóc ăn vạ à? Chiêu trò mới của nhân gian?


Trong lúc hắn vẫn hoài nghi thiếu nữ liền quay lại nhìn đám người đang đứng như trời trồng nhìn hét to


"Ta cũng không cần đến thái tử! Đây chính là người ta yêu! Hắn muốn huỷ hôn sự nạp sư phụ của ta thành chính thất cũng được thôi, nam cưới vợ nữ gả chồng!"


Ồ, bị ép buộc nhân duyên? Tình cảm cấm kị? Bắc Kha cảm thấy có chút giống mình.


"Hồ nháo! Tên tiểu tử kia, mau buông con gái bổn vương ra! Muốn ta chặt tay ngươi sao?!" Lãnh Mộ chỉ về phía Bắc Kha nói


"..." Con mắt nào của ông dám gọi ta là tiểu tử? Ta sinh còn trước ông nội của ông đấy nhé!


"Cô nương, mau buông ta ra..." Bắc Kha là người hiểu thế sự không muốn làm cô nương trước mặt khó xử cúi xuống nói nhỏ với nàng


Lãnh Cơ Uyển cũng ghé sát vào mặt hắn nói nhỏ "Ngươi giúp ta đi, ta không muốn bị mất mặt. Bao nhiêu vàng bạc ta sẽ tính với ngươi!"


"..." Hắn không cần vàng bạc có được không?


"Uyển nhi, con không nên như vậy. Những phép tắc ta dạy con con quên rồi sao? Ta cũng không có ý đáp ứng thái tử." Lý Thiên Vỹ thở dài bước ra nhìn thì cứng cả người lại.


Bắc Kha không để ý vẫn cúi đầu nói chuyện với Lãnh Cơ Uyển, thái tử lúc này buồn rầu đứng bên cạnh nhìn Lý Thiên Vỹ làm lão Lãnh Mộ muốn đấm hắn một cái dám làm con gái của ông khóc.


"Làm ơn đi thần tiên ca ca, ngươi giúp ta ta làm gì cho ngươi cũng được!" Lãnh Cơ Uyển trong lòng gấp gáp túm chặt tay áo của hắn.


"Cô nương, cô tên gì? Không có tên sao ta đóng cùng được? Ta tên Bắc Kha." Bắc Kha vì câu thần tiên ca ca mà nhận lời.


"Ta tên Lãnh Cơ Uyển, trưởng nữ phủ tướng quân!" Lãnh Cơ Uyển mắt sáng lên.


"..." ta rút lại lời nói giúp đỡ kia được không? Ta chỉ muốn ngao du đây đó thôi mà? Liên quan đến quyền thế của nhân gian thực sự rất phức tạp!


Bắc Kha lúc này mới ngẩng lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp y như tiên nữ. Lúc đầu có chút kinh ngạc nhưng sau đó rất nhanh bình thản, không gặp nhau cũng đã mấy trăm năm tâm cũng nguội rồi. Chỉ có chút ngạc nhiên bao nhiêu năm tìm kiếm không ra bây giờ không tìm kiếm nữa thì gặp, thiên đạo vẫn luôn thích trêu đùa người như vậy.


Lý Thiên Vỹ ngạc nhiên đến mức không khống chế được tay hơi run lại, thái tử thấy được liền tiến tới ôm vai nàng hỏi có chuyện gì làm sao rất ân cần.


Bắc Kha nhìn nhiều hơn một chút thấy lòng mình không có bất cứ cảm giác gì thế nên quyết định im lặng. Hắn không còn là cái kẻ nhìn thấy ai đụng đồ đệ mình liền nổi đoá rồi.


Lần này Lý Thiên Vỹ ngoài ý muốn nhìn hắn thản nhiên, trong lòng thập phần khó chịu khi Bắc Kha không phản ứng gì nhưng không thể hiện ra ngoài.


Lãnh Cơ Uyển ôm chặt tay của hắn hứ một tiếng nghe rất dễ thương theo cảm nhận của Bắc Kha nói


"Đây chính là nam nhân của con! Người đừng có cản!"


"Uyển Nhi!" Lần này cả Lãnh Mộ lẫn Lý Thiên Vỹ kêu, sắc mặt của nàng thực sự rất kém làm Lãnh Cơ Uyển hơi sợ lùi lại phía sau.


Bắc Kha thấy cô có vẻ sắp vấp liền đỡ lấy bế lên bật cười lớn thì thầm


"Tiểu cô nương, nhớ tăng phí. Gan nhỏ như vậy còn muốn diễn trò không sợ bị phạt sao?"


Cô bĩu môi nhỏ cũng thì thầm


"Tăng tăng tăng, nhưng thần tiên ca ca phải đóng cho đạt đó!"


"Được, một lời đã định!"


"Sư Phụ!" Lý Thiên Vỹ mặt mày xa xầm gọi, thái tử cùng Lãnh Mộ ngạc nhiên.


Sư phụ á?


Thái tử lúc này mới để ý Lãnh Cơ Uyển, sắc mặt cũng không tốt theo hắng giọng nói to, "Ngươi thả Uyển nhi ra! Ta dù không thể nạp nàng làm chính phi nhưng cũng sẽ nạp nàng trắc phi!"


Bắc Kha và Lãnh Cơ Uyển nhìn nhau cười ha ha một tiếng bắt đầu diễn trò buồn nôn...


Lần đầu tiên hắn thấy cuộc sống của mình đang bị kẹt lại một lần nữa lăn bánh.


.


Lãnh Cơ Uyển



.
Lý Thiên Vỹ



.
Bắc Kha



.
Kiểu người như Bắc Hàn, Phàm Minh ngoài đời nhiều vô cực. Ngược lại tác giả không thấy lạ lẫm... Chương sau là đóng lại thế giới này rồi.
Có nàng hỏi ta có thể ngược Bắc Hàn dù một chút không, ta ghi Được. Và cuối cùng ta đọc lại một lượt thấy mình ngược từ đầu chương Đại Sư Huynh, Đừng Chạy tới tận chương cuối. =))))))))