*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tam đệ, đi dạo một chút chứ?" Hắn không so đo với cô nương chết dẫm này, vẫn là cần tới tiệm trang sức bậc nhất kinh thành làm một chiếc vòng cho Huệ Di.


Ngữ Kỳ tự nhiên biết cốt truyện, cô cảm thấy ừ cái thế giới chết tiệt não tàn này cư nhiên hoàng đế tự mình tìm tới cửa đặt làm cái vòng tay cho tình yêu của đời mình.


Cô gõ gõ bàn suy nghĩ một chút, nếu đúng theo cốt truyện sau khi gọi thái y cả bốn miễn cưỡng ăn cơm, trong lòng Từ Mạt càng nghi ngờ nhưng vẫn tin tưởng nhị huynh của mình. Chỉ là tới đặt vòng tay hắn thế mà cảm thấy có ẩn tình, bắt đầu đi tìm hiểu mà Hoắc Minh Dị quá xảo quyệt. Tìm không ra manh mối, nghĩ tới đây cô thả lỏng hẳn..


Mọi người cũng không tiếng động đồng ý đi dạo thành một đoàn, cũng rất thu hút ánh nhìn của các thiếu nữ hay thiếu niên.


Ba nam nhân một chữ soái không thể tả hết mà hai nữ nhân một chữ mỹ càng không. Đối với việc này Ngữ Kỳ ha hả cười một tiếng, mẹ nó thế giới này trai gái đẹp nhiều như dưa cải vài hào một mớ ai muốn mua tới mà lấy ấy.


"Ngữ cô nương, cô nương thích màu gì?" Huệ Di nhìn cô trầm tính liền bắt chuyện hỏi với thái độ gần gũi.


"Đỏ" ừ thật ra thì cô cũng không hiểu tại sao cô rất thích màu đỏ, nhưng điều đó Ngữ Kỳ ngược lại không cảm thấy nó quan trọng. Đỏ hay xanh cũng chỉ là màu thôi..


"Nữ tử không nên mặc màu đỏ nhiều quá, sẽ rất tục khí." Huệ Di mỉm cười dịu dàng như mùa thu.


Cô không trả lời vấn đề nhàm chán này chỉ chăm chú đi về phía trước, Huệ Di thấy cô không trả lời cũng rất hiểu biết mà im lặng không gặng hỏi.


"Ấy? Hoàng..." Vừa tới nơi chưởng quầy thấy Hoắc Minh Dị mặt mày trắng bệch miệng há ra đóng vào mấy lần, bị hắn lắc đầu một cái ngậm miệng rồi lấy lại sắc mặt hồng hào niềm nở tới gần tiếp đón.


"Ta muốn ngươi làm một chiếc vòng thật tinh xảo, châu báu loại nào cũng được. Chỉ được thanh nhã tiên khí không được tục tĩu, màu cũng không được lấy màu đen, hồng, vàng, tím. Còn có nhất định không được có bất cứ lỗi gì trong đó phải có phỉ thuý." Minh Dị ra yêu cầu nếu không phải hoàng thượng Ngữ Kỳ cam đoan chưởng quầy sẽ cầm chổi đập cho hắn vài cái rồi kêu hắn cút ra khỏi đây.


Trán chưởng quầy giật giật, cười trừ một tiếng đáp ứng liên tục. Ngữ Kỳ chỉ liếc mắt qua mấy đồ trang sức đắt tiền cầu kì của thời xưa lơ đễnh không chút thèm thuồng, từng làm hoàng hậu cái gì cũng cầm qua tự dưng không có nhiều cảm giác cho lắm.


Ánh mắt cô dựng lại trước một chiếc trâm mẫu đơn, nó cực kì giống với trâm của Khúc Thừa Ân tặng cho cô. Chỉ là thêm hoạ tiết trông tinh xảo hơn chiếc trâm đó rất nhiều.


"Thích nó sao? Ta tặng muội nhé?" Hoắc Triển Bạch cực kì chú ý tới ánh mắt của cô, thấy cô dừng ánh mắt một hồi lâu liền nói.


Ngữ Kỳ lắc đầu, cô đưa mắt qua thấy Hoắc Từ Mạt cùng Huệ Di đang nhìn trang sức một chút không ai để ý tới mới nhẹ nhàng nói nhỏ


"Vương gia người không cần đối xử quá tốt với nô tì, nô tì chỉ cần những điều kiện đó được đáp ứng. Thân cận quá tiểu thư sẽ suy nghĩ nhiều không tốt cho tim, người cũng nên chọn cho tiểu thư một chút trang sức vẫn hơn."


Hoắc Triển Bạch lúc này mới nhận ra mình hình như quên việc này, bắt đầu nghiêm túc nhìn trang sức để lựa chọn.


Cô liếc xung quanh mọi người cuối cùng cũng không để ý cô hơi lùi lùi dần dần đi ra khỏi đó. Vừa bước đi vừa ngó nhìn ngó khắp nơi thăm dò một chút... Sắp tới sẽ có lễ hội cô cũng lên đi tìm tên mắt mù nào đó. Rối rem không biết kiếm ở đâu ra tên mắt mù...?


[Ký chủ, cô nổi bật ắt sẽ có nhiều người để ý. Ký chủ chỉ việc đăng ký biểu diễn là được. Xong chọn lọc ra là được nha?] 09 tốt đột xuất cho ý kiến.


Ngữ Kỳ ha hả cười, kỹ viện sẽ tổ chức như một buổi biểu diễn các con hàng, cô đăng ký khác nào kỹ nữ? Hệ thống lúc nào cũng hố cha, bà đây mới không tin mi!


[...] Ký chủ không mắc bẫy, ưu sầu chết ta. Làm sao để ký chủ sập bẫy? Online chờ, rất gấp!


"Ngữ cô nương, cô nương đi dạo?" Giọng nói ngay sau lưng vang lên làm cô quay ra nhìn.


Ngữ Kỳ quay ra nhìn Hoắc Từ Mạt nhẹ gật đầu không có ý nói chuyện. Anh cười nhẹ nhàng nói tiếp


"Ta thấy cô nương đi một mình không tốt, đi theo sau cô nương mong cô nương không cảm thấy hành động này quá vô lễ."


"Không có, tiểu nữ cảm thấy có chút khó chịu đi dạo một chút, bây giờ đã đỡ rồi vẫn là quay lại đó thôi." Cô cảm thấy cứ dính với mấy tên này chắc chắn sẽ toàn chuyện vớ vẩn xảy ra!


"Ngữ cô nương, vừa nãy cô nương đẩy ta đỡ Di nh..."


"Tiện tay, đừng hỏi, rất phiền." Ngữ Kỳ đáp gọn lẹ mấy câu trực tiếp làm anh im lặng. Bình thường nữ nhân đứng trước mặt anh hay nhị ca, tam ca đều ra sức trổ hết dịu dàng thục nữ hay hoạt bát gì gì đó. Nữ nhân trước mặt cư nhiên nói anh phiền, lạ ở chỗ không cảm thấy phản cảm hay chán ghét.


Thấy cô chuẩn bị đi liền lấy ra một chiếc trâm hoa mẫu đơn màu đỏ tinh xảo đẹp đẽ, mỉm cười đặt nhẹ nó vào tay Ngữ Kỳ, cô có cảm giác cực kì vi diệu. Dù không mua nhưng vẫn về tay là cái kiểu duyên gì?



"Cái này coi như cảm ơn cô nương vì giúp Di nhi"


[Cầm cái này đâm vài phát vào mặt tên Minh Dị được không?] Ngữ Kỳ bình thản hỏi


[Ký chủ, cô đừng có điên nữa đi...]


Cô không được đáp án như ý thở một hơi dài, thôi vậy làm nhiệm vụ vẫn là lên vui vẻ mà làm đi thì hơn.


Đưa tay lên cài vào tóc của mình cười tươi với Hoắc Từ Mạt nói


"Thế nào?"


"Ngữ cô nương, rất xinh đẹp ta có cảm giác tục khí mà không tục khí ấy"


"Sao giống mắng tiểu nữ vậy?"


"Có sao? Ta cảm thấy đây chính là lời khen mà?"


"Tiểu nữ đề nghị người nghiêm túc học hành tránh một lúc nào đó Huệ Di tiểu thư bị người khen tức đến bệnh tim."


"..." Tiểu cô nương này cư nhiên độc miệng.


Vậy là hai người vừa trở về vừa nói cũng tránh được không khí kì quặc ban đầu. Thật ra Từ Mạt cũng đã nghe chuyện của Hoắc Triển Bạch kể qua, anh cảm thấy bóng dáng cô một mình có vẻ rất buồn mới quyết định đuổi theo.


Còn Ngữ Kỳ cảm thấy tên đầu heo này bỏ vị hôn thê lại một mình với vị ca ca thú vật, quả là thử thách xem liệu đầu bản thân có thấy ngứa ngứa hay nhú cặp sừng non không.


Cứ vậy một người thương xót trong suy nghĩ, một người khinh bỉ ra mặt đi với nhau lại trông có vẻ khá hoà hợp..


.


.


.


.


.
Tác giả thực sự rất bận, đến mức vừa đặt lưng xuống giường có thể ngủ ngay ấy, ta đành gắng gượng viết trong cơn mệt mỏi rồi đăng tạm nè