[Hệ thống] Ngữ Kỳ bỗng dưng vu vơ nói một câu, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài


[Há?] dạo này tần suất ký chủ gọi nó hơi nhiều nha.


[Sở tướng quân sau khi ta rời đi ra sao?] Rốt cuộc vô tâm tới đâu tình mẫu tử phụ tử vẫn khiến cô vướng mắc trong lòng.


09 thở phào, may mắn cô không hỏi quá trình.
Ngay lập tức không ki bo cho cô xem một đoạn ngắn thấy cảnh một người thiếu niên tầm 20 tuổi đang ôm bé gái trong lòng cười hiền hoà không đúng tuổi, mang máng nét kiếp trước của ông.


[Đầu thai thành thái tử rồi, bé gái này là con của ông ấy, cũng chính là Sở Ngữ Kỳ. Hai người này duyên cha con chưa tận] Với đức hạnh với tu đạo của ông đáng lẽ làm phật rồi, nhưng ông lại dùng hết để gặp Ngữ Kỳ một lần phá tình thế nguy hiểm cho cô. Nó nhận thấy khi cô trở về còn được thuộc tính "Phật chưởng" của ông tặng...


09 nuốt nuốt nước miếng, mẹ nó thuộc tính cực phẩm được tặng cũng thật đáng sợ. Ngữ Kỳ hiển nhiên không biết chuyện này, cô thấy nụ cười của Sở Ngữ Kỳ và Sở tướng quân lúc này mới nở nụ cười đầu tiên thật lòng khi vào trong thế giới này.


Chỉ là nụ cười nhẹ phớt qua rồi trở về mặt khó chịu như cũ, Hoắc Triển Bạch vô tình nhìn thấy hơi ngơ người rồi đánh ánh mắt đi.


Thiên An Nhan thì ngược lại nhìn cô đến ngơ ngẩn xong dựa vào vai cô làm Ngữ Kỳ nhìn.


"Ta hơi mệt"


Cô cảm thấy nữ chính phải dựa vào nam chính chứ? Ngẫm lại có lẽ Thiên An Nhan ngại thôi liền mặc kệ.


Xe ngựa sóc nảy làm người nàng ta cứ lung lay không yên, cô đành một tay ôm vai Thiên An Nhan tránh nàng ta ngã ra.


Thiên An Nhan hơi đờ người ra, xong một tay cũng khẽ ôm nhẹ eo của cô. Nhắm mắt dưỡng thần...


Hoắc Triển Bạch làm cảnh đành nhìn trời nhìn đất nhìn mây, có gì nhìn đấy cho tới tận lúc vào thẳng cung.


Tới sảnh chính mọi người đã ngồi hết ở bàn tiệc, Hoắc Từ Mạt và Huệ Di ngồi một chỗ. Trên cao là Hoắc Minh Dị và Hoàng Quý Phi của mình.


Công công thông báo tất cả nhìn về phía ba người đi vào, cúi xuống hành lễ.


Hoắc Minh Dị nhìn thấy cô mặc đồ của nô tì nhất đẳng liền ánh mắt sáng quắc lên, nhanh chóng cho ba người vào chỗ. Còn Hoắc Từ Mạt có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm, Huệ Di dù là thục nữ hiểu chuyện nhưng vẫn rất không vui khi thấy hôn phu nhìn chằm chằm vào người khác, vờ ho nhẹ lúc này Hoắc Từ Mạt mới đánh ánh mắt đi.


Anh có chút ngạc nhiên rồi, Ngữ Kỳ trong lòng cười ha hả một tiếng. Ừ các ngươi cứ coi ta là khỉ mà nhìn đi...


Hoắc Triển Bạch gắp thức ăn cho Thiên An Nhan, ôn nhu nhìn nàng rồi nhẹ giọng nói chuyện gì đó. Ngữ Kỳ tất nhiên không quan tâm việc đó rồi chỉ nhìn trời nhìn đất nhìn mây.


"Hoàng thượng, nghe nói Huệ tiểu thư có biệt tài đánh đàn. Thần thiếp nghe danh đã lâu, nay thực muốn tận mắt chứng kiến" Hoàng Quý Phi xinh đẹp nũng nịu nói bên cạnh Hoắc Minh Dị.


Ánh mắt hắn loé lên tia sắc lạnh nhưng sau đó vui vẻ quay ra nhìn Huệ Di hàm ý muốn hỏi nàng thấy sao?


Huệ Di cắn cắn môi hơi uỷ khuất làm hắn đau lòng rồi ngẩng đầu đáp "Tạ Hoàng Quý Phi, chỉ sợ tài mọn của tiểu nữ làm người chê cười."


"Không sao, được nghe đệ nhất cầm kỳ đánh đàn. Ta ngược lại không nửa điểm dám chê" Hoàng Quý Phi cười trong ánh mắt lộ ra sự âm hiểm.


Ngữ Kỳ chẹp miệng, cái nội dung kinh điển này cô thừa đoán được cốt truyện rồi. Hoắc Minh Dị không vui nhưng cũng không thể phản ứng ngay trước quan thần, hắn không hành động lỗ mãng như vậy thế nên cho người đem đàn tốt nhất tới cho nàng ta.


Quả như cô dự đoán, Huệ Di vừa đánh đàn liền mê hoặc lòng người, thậm chí ở đây còn có cả sứ giả ngoại quốc tóc vàng da trắng mắt xanh mê mẩn nàng ta kìa! Hoàng quý phi thì cắn môi bực bội không nói gì nữa.


Sau khi kết thúc, mọi người liên tục khen hay. Hoắc Từ Mạt cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Minh Dị liền liếc về phía Ngữ Kỳ làm cô có linh cảm không hay.


"Nghe nói tài nữ Thiên An Nhan, thi hoạ còn giỏi hơn cả nam nhân. Nô tì bên cạnh cũng thuộc dạng có học thức, có phải không?" Hoắc Minh Dị hỏi


Thiên An Nhan hơi ngạc nhiên nhưng trong nháy mắt suy nghĩ nhẹ nhàng cười đáp lời "Bẩm hoàng thượng, nô tì bên người thần nữ đúng là có học thức nhưng nàng cũng chỉ là biết chữ. Vẫn là thần nữ làm thơ cho mọi người thưởng thức."


Ai mà chẳng nghe ra ý tứ bảo hộ rõ ràng của nàng, Hoắc Minh Dị tựa như không quan tâm ý từ chối khéo của nàng nói tiếp


"Ta muốn nghe thử nô tì của tài nữ đối thơ đến đâu, tuyệt nhiên không trách tội!"


Lúc này ánh mắt đổ dồn về phía Ngữ Kỳ làm cô đành phải bước ra giữa nhìn thẳng hắn nói


"Hoàng thượng, người thật sự không trách?"


Hoắc Minh Dị khoé môi câu lên nụ cười mê người "Quân vô hí ngôn!"


"Ta muốn nghe cô nương ngẫu hứng làm câu trước." Sứ giả đẹp mã giải vây cho cô ra đề không giới hạn cô.


Ngữ Kỳ nhàn nhạt nhìn Hoắc Minh Dị im lặng một hồi làm mọi người xôn xao có ý cười nhạo. Hoắc Triển Bạch và Từ Mạt muốn giải vây cho cô thì Ngữ Kỳ lên tiếng


"Ở đâu cũng có anh hùng
Ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên."


"..."


"..."


"..."


Đại sảnh im bặt, mọi người im ắng đã thế cô vừa nói vừa nhìn thẳng hoàng thượng nữa chứ. Thiên An Nhan lấy tay áo vờ uống rượu nhưng khoé miệng đã bắt đầu trừu rút... nhịn xuống không cười.


Sứ Giả bỡ ngỡ một hồi liền bối rối im lặng, hắn thế mà không ngờ cô mắng hoàng thượng là thằng điên.


Hoắc Minh Dị "..." Ta cũng không ngờ.


"Hay là làm một bài thơ về tình yêu đi?" Hoắc Từ Mạt nhịn cười giải vây tình huống.


"Người chắc chứ?" Ngữ Kỳ nhìn anh, anh đờ ra chút rồi gật đầu.


"Yêu là đeo gông vào cổ
Là làm khổ bản thân
Là hao cân sút thịt
Là mù mịt tương lai
Là than ai hết tiền"


"Ha ha ha ha" lúc này đã có đại thần không thể nhịn được nữa bật cười to.


"Còn nữa, trái tim ta chỉ hai lần mở cửa, đón chàng vào và tống cổ chàng ra."


[...] Tài làm thơ của ký chủ con mẹ nó siêu đẳng! Toàn thơ ở đâu chui ra!


"Còn có, Thương..."


"Đủ rồi! Về chỗ đi." Hoắc Minh Dị đen mặt, nữ nhân này không thể dừng làm hắn tức giận được à?!


Ngữ Kỳ cảm thấy bản thân làm thơ rất hay mà bị cắt ngang liền chẹp lưỡi đi về chỗ.


Hoắc Minh Dị rất muốn hộc máu tại chỗ, sứ giả lúc này nhìn cô với ánh mắt tràn ngập thú vị...


.


.


.


.


.