Cuối cùng cô cũng không cướp của chạy trốn mà kéo lê Hoắc Minh Dị về trại của hắn.


"Cái tên này, lúc hắn tỉnh, ta phải bảo hắn giảm cân mới được." Dù trông không có chút mỡ nào, nhưng thực sự với cái thân xác già cỗi của cô thì quá tải rồi. Đã thế thị vệ bình thường canh gác nhưng lại trốn đi chơi, mệt chết bổn cô nương!


Vừa lôi xềnh xệch Hoắc Minh Dị vào trong trại, Ngữ Kỳ nhìn thấy tên này mồ hôi chảy đành thở dài lấy khăn lau cho.


[... Ký chủ, cô không cần lau đâu, mau ra khỏi trại và cho gọi Huệ Di vào trong chăm sóc là được.] 09 tự dưng nhắc nhở


[Ủa? Bây giờ ta tự dưng gọi thế có phải rất hống hách không? Dù gì tên này cũng đang hôn mê mà? Dùng tư cách Tư tần gọi à?] Cô hơi khó hiểu


[Cô cứ làm theo lời ta nói đi.] 09 sốt ruột.


[Thôi đươ...]


Ngữ Kỳ chưa kịp nói bỗng dưng bị kéo cả người ngã xuống giường, cô thấy mọi thứ trong mắt đảo lộn cả lên.


Hoắc Minh Dị đè lên người cô cả hơi thở đều nặng nề, Ngữ Kỳ muốn phản kháng lại nhưng ngay lập tức bị điểm huyệt.


"Tên điên này?! Làm cái quỷ gì vậy!" Cô cực kì muốn đánh tên này, nhưng Linh Tính Vương đang update, cô không thể sử dụng trong một khoảng thời gian.


Hoắc Minh Dị không trả lời xé rách y phục của cô, đôi mắt như muốn rực cháy cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi mềm mại dưới thân.


Ngữ Kỳ rất muốn né nhưng lại không thể cử động, đôi môi chỉ cảm nhận được sự chà sát áp xuống. Cô bị mở khoang miệng bên trong bị càn quét đầy mùi rượu hoa đào tràn ngập.


Đôi tay của Hoắc Minh Dị cũng không chịu để yên vuốt ve cơ thể thiếu nữ mềm mại của Ngữ Kỳ thở gấp.


"Cơ thể của nàng thực sự là cực phẩm.."


[Cái quỷ, 09! Tên này tính hiếp ta!]


[...] Bổn đại nhân đã bảo cô mau đi ra lại còn, độc thì hắn đã ép ra rồi nhưng có tác dụng phụ là chuyện bình thường.


[Cứu, nhanh cứu. Bổn tiểu thư sắp bị hắn hiếp rồi!] Ngữ Kỳ bực bội gào lên trong tâm trí.


[...]


Hắn cúi xuống cắn nhẹ vào cổ trắng nõn của cô, bá đạo hôn lên tạo ra vết tích dư lại. Cúi xuống sâu hơn mà hôn xuống...


"A.. Mẹ kiếp. Hoắc Minh Dị, mau thả ta ra! Ngươi đừng có mà lấy ơn báo oán! Uổng công hôm nay ta cứu ngươi!" Cô cảm nhận được sự nguy hiểm liền mắng, xui tận mạng!


09 suy nghĩ tính toán, ký chủ không mua vật phẩm thì nó sẽ không đụng chạm. Nhưng tình huống này... Thật là...


09 thở dài lôi ra 1 viên thuốc màu đen xì đẩy vào cơ thể Hoắc Minh Dị, búng tay một cái về phía Ngữ Kỳ.


Hoắc Minh Dị dần tỉnh táo lại thấy bản thân đang nằm trên người cô. Cảnh xuân lộ rõ mồn một khiến mắt hắn đen lại nhưng cũng tan biến dục vọng ngay phút chốc, khi thấy Ngữ Kỳ tóc xoã ra nước mắt rơi lã chã trông vừa xinh đẹp cừa bi thương.


Trong lòng hắn nhói lên giải huyệt cho cô rồi ôm chầm lấy Ngữ Kỳ thở dài


"Ta xin lỗi, đừng khóc. Thực sự ta không cố ý..."


Cái quỷ gì vậy? Bổn cô nương không có khóc, sao mắt cứ như cái van nước không chịu dừng vậy? Ngữ Kỳ mặt đầy thắc mắc đưa tay ra vừa lau vừa nói


"Hức... Ta... Không có.. Khóc!" Vừa nói vừa nghẹn giọng.


[Ây da, thật cảm động quá đi. Kí chủ cô nên cảm ơn bổn đại nhân, dù bị trừ 2000 tích phân cũng không đắt đâu nha!] 09 cười ngứa đòn như cũ.


[Mi mở van nước ở mắt cơ thể này à? Mau dừng lại! Mai mắt bổn tiểu thư sưng lên xấu muốn chết!]


[...] Cô chỉ quan tâm mắt sưng thôi à? Thật luôn đấy?! Thế mặc kệ cô, bổn đại nhân đi thăm các tỉ tỉ khu bên.


Người con gái dưới thân hắn vẫn khóc âm ỉ khiến cho hắn càng thêm đau lòng, tự thấy mình quá đáng.


"Ta..." Cũng đâu biết nói gì đâu cơ chứ...


"Thả ra..." Ngữ Kỳ mặt lạnh nói dù nước mắt vẫn rơi.


Hoắc Minh Dị chậm rề rề thả cô ra đánh ánh mắt đi chỗ khác không nhìn vào cảnh xuân trước mặt.


Ngữ Kỳ trở về khuôn mặt lạnh chủ động đứng dậy muốn đi ra khỏi trại, hắn vội vàng trùm long bào lên người cô rồi nói


"Khoác vào đã... Người nàng còn đang lộ ra."


Cô không từ chối mà đi thẳng ra khỏi trại, bỏ mặc Hoắc Minh Dị nằm xuống giường, trên giường vẫn lưu mùi hương của cô, hắn cười yêu nghiệt ngồi dậy lấy con dao nhỏ đâm vào đầu ngón tay khiến máu chảy thấm xuống giường.


"Nàng không thoát được khỏi tay ta đâu."


Thiên An Nhan sau khi về phòng liền cầm viên thuốc muốn uống vào, Ái ngay lập tức giữ tay nàng nói


"Tiểu thư! Người muốn kế hoạch bao năm nay bị huỷ sao?!"


"Bỏ ra Ái! Nếu như hôm nay ta không uống nó, Kỳ nhi sẽ thành Tư tần!" Trong mắt nàng dấy lên sát ý.


"Thứ cho thần lắm lời, hôm nay nếu tiểu thư uống cũng chỉ có thể cứu được mình Ngữ cô nương còn lại chôn vùi chết hết Thiên phủ. Người muốn sao?" Ái hỏi một cách thản nhiên.


Thiên An Nhan bị khựng lại mất một lúc sau đó muốn đưa thuốc vào miệng thì bị Ái đánh ngất.


"Ngươi..." Nàng chỉ kịp nói một câu rồi ngất đi trong sự không can tâm.


Ái đưa Thiên An Nhan về giường rồi thở dài đi ra khỏi trại nhìn trại của Hoắc Từ Mạt và Triển Bạch vẫn sáng trưng dù đã muộn.


"Một chữ yêu có thể khiến một con người thay đổi đến mức không thể ngờ. Ở nơi đây chắc chỉ có mình Ngữ cô nương làm được điều này thôi... Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ."


Ngữ Kỳ đâu có biết lúc này cái nhiệm vụ cô cho là nhàn nó vốn chẳng nhàn. Và thế là một ngày nữa trôi qua để lại đợt sóng ngầm chuẩn bị trỗi dậy...


.


.


.


.


.