Mấy ngày sắp cưới, cô liền bị cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa. Không phải cô thích khổ hay không thích cảm giác được hầu hạ nhưng cô sắp... Ngữ Kỳ nổi khùng lên gọi hệ thống


[ Hệ thống, ta chịu hết nổi rồi, người cho người khác làm nhiệm vụ được không?] Cô thực sự tuổi đời đúng chỉ mới 20, cô còn muốn đi chơi còn muốn đi ngắm mỹ nam. Bây giờ mang thai bảo bảo cũng được thôi nhưng tại sao phải cưới tên điên cơ chứ?


[ Ký chủ chịu khó đi, đây chỉ là nhiệm vụ cấp B thôi mà người đã đòi người khác làm. Cấp S thì phải làm sao chứ? Người mà làm hỏng thì đến hệ thống tôi cũng bị phạt rất nặng đấy hừ!] Ký chủ ngu ngốc là cái đồ nhát cáy.


[ Thế hai nhiệm vụ trước là nhiệm vụ cấp mấy?] Ngữ Kỳ thắc mắc


[ Nhiệm vụ đầu vốn chỉ cấp D nhưng nam chính trọng sinh nên là cấp C, còn nhiệm vụ trước là cấp B] Hệ thống phân tích


Cô ồ nên một tiếng rồi tiếp tục thắc mắc [ Vậy hình phạt thì...?]


[ Hừ nhiệm vụ càng cao thì hình phạt càng nặng, chỉ có người tích lũy tinh thần thì may ra qua khỏi, với chỉ số đáng thương của ký chủ thì một giây cũng không chịu được. Ngoan ngoãn làm nhiệm vụ cho bổn tọa đi.] Hệ thống hừ lạnh


Cô ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi cảm thấy cái gì đó sai sai. Cô là chủ nhân nó hay nó là chủ nhân cô vậy? Tính cãi lộn với hệ thống thì di động reo lên nhìn màn hình là Hoắc Hạ


< Em đang ở đâu vậy cô dâu sắp cưới? > Hoắc Hạ trêu chọc cô


< Thôi đi, thật nhàm chán. > Ngữ Kỳ cũng mỉm cười nhẹ, nam phụ này trước khi thích Kim Lân đối xử với nguyên chủ vô cùng tốt kể cả khi nguyên chủ hắt hủi và thích Kim Lân cũng không hề bỏ rơi nguyên chủ.


< Kỳ Kỳ, nếu... > Giọng Hoắc Hạ bỗng đổi từ trêu chọc thành thập phần nghiêm túc


< Hưm? > Cô cũng vô thức thẳng lưng chăm chú vào di động


< Sau khi em ly hôn thì kết hôn với anh nhé? >


< .... > Ngữ Kỳ nhìn di động xem có bị lộn số không rồi ngoáy ngoáy tai nuốt nước miếng rồi mở miệng nhưng không có từ nào phát ra lời


Đùa cô sao? Chẳng lẽ nam phụ này cũng muốn biến cô thành bia đỡ đạn giúp đỡ hắn che giấu giới tính à? Ngữ Kỳ cạn lời mở miệng rồi lại đóng lại không biết nói gì


< Phì ha ha, em vẫn dễ bị lừa như vậy thật không thay đổi. > Giọng nói của Hoắc Hạ lại trở về như cũ trêu chọc cô


< Hừ > Ngữ Kỳ thở phào trong lòng, thật dọa chết cô rồi


< Anh phải làm đây, em nghỉ ngơi đi> Hoắc Hạ cúp máy


- Hạ tiên sinh, tới giờ rồi. - Nhân viên trang điểm nhắc nhở


Hoắc Hạ gật đầu trầm ngâm nhìn di động... Tại sao em có thể nghĩ một lời tỏ tình là một câu nói đùa chứ... Thật đúng là một cô gái vô tâm.


Buổi tối hôm đó cô thoát khỏi đống đồ lùng bùng vác cái thân về nhà vứt chiếc giày cao gót sang một bên ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa xõa tóc ra nằm trên ghế một chân gác lên sofa một tay thả xuống đất, trông vô cùng bê tha.


- Cô có giống con gái không vậy? - Giọng nói đằng sau vang lên làm cô giật mình bật dậy quay ra nhìn


- Anh ở đây làm gì? Đây là nhà tôi, anh có biết vậy là phạm pháp không? - Hừ cái gã nam chính chết tiệt này sao lại vào được nhà của cô


- Cô muốn nói chồng cô phạm pháp vì vào nhà của vợ mình? - Tuấn Duật cười nhạt coi thường lời cảnh cáo của cô, hất chân cô qua một bên rồi ngồi xuống sofa


- Bà ta muốn tôi ở đây tối nay với cô. - Tuấn Duật không lạnh không nhạt mở tivi coi như ở nhà mình.


Bà ta? Ngữ Kỳ ngớ người một lúc rồi à một tiếng nhún vai không nói gì thêm cũng nằm yên tư thế kia xem tivi. Tuấn Duật hừ một tiếng


- Cô không sợ tôi làm gì cô sao, bình thản như vậy với tất cả những tên đàn ông khác nếu không phải tôi?


Ngữ Kỳ rất muốn ngoáy ngoáy tai nghe lại, cô sao lại tự cảm thấy mùi dấm chua trong lời nói của tên này vậy chứ? Aizz không thể nào không thể nào nha, cô gạt ngay suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi nhún vai trả lời anh


- Không phải anh nói anh là chồng tôi sao? Với cả anh cũng không hứng thú với đàn bà. Tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn chút ít đấy người anh em, ha ha. - Ngữ Kỳ cười tươi ngồi dậy vỗ vỗ vai Tuấn Duật


Anh mắt trùng xuống bỗng dưng có cảm giác muốn bóp chết cô, day day trán nói sang vấn đề khác


- Tôi đói.


- Ừ, tôi cũng đói. - Ngữ Kỳ gật đầu đồng tình, cô không chỉ đói đâu mà cô đói chết rồi đây.


- Hôm nay tôi là khách - Tuấn Duật nhìn cô


Ngữ Kỳ ngớ người một lúc mới nhận ra ý anh muốn cô nấu ăn cho anh? Mơ à?


- Nhưng mà bụng tôi đang có bảo bảo a, nên là....


- Nấu hoặc ngày mai tôi sẽ lại tới.


- Nấu thì nấu! - Đồ điên nhà ngươi, bà đây nhịn! Liền không thèm chấp!


Thấy cô dùng dằng đi vào bếp ánh mắt anh có chút ý cười rồi chú ý vào tivi, thấy một hồi lâu cô vẫn chưa có ra tính đi vào thì


Xoảng!


- Á!


Tuấn Duật đứng bậy dậy chạy vào trong thấy cô rơi bát đĩa loảng xoảng bản thân ngồi trên đất chân bị mảnh vỡ đâm vào dính chút máu, anh đi nhanh lại gần rút mảnh vỡ ra nhìn cô đang nhăn mặt kêu đau


- Sao bất cẩn như vậy?


Không phải do nhà ngươi sao? Ngữ Kỳ chửi thầm trong lòng xoa xoa bụng, may mà bụng không sao nếu không nhiệm vụ của cô cứ vậy mà đi tong. Hành động của Ngữ Kỳ lọt vào mắt anh, ánh mắt anh lộ một chút phức tạp


- Bụng không sao chứ?


Ngữ Kỳ gật gật nhẹ đầu, Tuấn Duật thở dài kiếm một chiếc băng rồi giúp cô cầm máu bế cô ra sofa


- Ngồi yên đi tôi sẽ nấu.


Cô tất nhiên không bỏ qua đãi ngộ tốt như vậy rồi liền gật mạnh đầu, hai người cứ thế một người rung đùi xem truyền hình, một người thì nấu ăn. Một lát sau mùi thơm bay sộc lên làm cô quên cả đau muốn nhảy ra vồ lấy đĩa thức ăn


Ring~


Tiếng chuông kêu lên, Ngữ Kỳ nhíu mày, giờ này thì ai tới nhà cơ chứ rồi lò dò đi ra mở cửa


- Ai v...


.


.


.


.


.


.


(ây gu =))))) ta phải nói gì đâyyyyy)