Ngữ Kỳ nỗ lực quay lưng lại để lưng đập xuống sàn nhà, hôm nay cô đã cảm thấy điều chẳng lành mang theo đai bảo hộ nhưng không an tâm tay vẫn ôm bụng.


Rầm!


"NGỮ KỲ!!!" Tuấn Duật hét lên chạy lại chỗ cô, ôm chặt lấy cô trái tim hắn thực sự đau đến thắt cả lại khi nhìn thấy cô ngã xuống, hắn biết cả đời làm vua chưa từng có cảm giác sợ hãi như bây giờ...


Cô cảm nhận được máu tươi đang tuôn chảy ra từ cơ thể mình còn bụng thì đau buốt, hít một ngụm khí lạnh quay ra nắm lấy tay Tuấn Duật run run nói "Mau! Đưa tôi tới bệnh viện! Tuấn Duật!!"


Tuấn Duật lúc này nào còn để ý đến Kim Lân đang đứng khoanh tay lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống, xốc bế cô dậy chạy như bay. Từng giọt máu từ cơ thể cô chảy theo hướng hắn đi, từng giọt máu này làm trái tim hắn quặn đau. Nhớ lại cô lúc đợi hắn tới người cắt không còn giọt máu, tay hắn bắt đầu run. Hắn biết... Hắn đã quá yêu cô rồi..


Lúc này Kim Lân trở lại chỗ ngồi lau qua khuôn mặt dính sữa, tiếp tục thưởng thức li cafe gần hết của bản thân. Đang ngồi thì bỗng một bóng dáng ngồi xuống vị trí của Ngữ Kỳ.


"Sao? Huynh tới trách móc ta vì làm tổn thương Kỳ nhi của huynh à?" Kim Lân không ngẩng lên nhìn Hoắc Hạ, anh ta cảm nhận được khí tức của hắn. Lúc này khí tức của hắn đang sôi trào... Lẫn cả khí tức của nguyên thân.


Bỗng Kim Lân thấy buồn cười, Hoắc Hạ thật và Hoắc Hạ ở tạm này đều yêu Ngữ Kỳ, Khúc Thừa Ân cũng yêu Ngữ Kỳ. Cô ta dựa vào cái gì mà có được nhiều sự yêu thích như thế? Anh ta thấy bất công, thấy buồn cười.


Hoắc Hạ nhìn chằm chằm vào Kim Lân, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn bóp cổ cô ta đến hơi thở cũng không còn. Nhưng hiện tại hắn không thể, Hoắc Hạ đổi tư thế vắt chân qua một bên cười nhạt


"Lý tần, cô đủ mù quáng để theo Khúc Thừa Ân tới tận đây? Tôi nhớ không lầm một Lý Hoà Nhi sẽ không ngu xuẩn như hiện tại. Cô muốn chết theo cách nào? Bị cưỡng bức tới chết? Hay thích cảm giác vào phòng thí nghiệm của bác học điên?" Hoắc Hạ mỉm cười nho nhã lúc này khí tức thập phần như Khúc Thừa Mặc.


Kim Lân trong lòng cực kì phẫn nộ nhưng lại tiêu trừ nó trong nháy mắt cười cực kì ngọt ngào, "Cái đó không phải là nên nói sau sao? Theo như ta được biết cơ thể của nàng ta rất yếu ớt, có thể bây giờ sẽ là giữ con hay giữ mẹ. Huynh không đi xem một chút sao?"


Hoắc Hạ mỉm cười từ tốn đứng dậy lại gần túm tóc Kim Lân lôi đi. "A! Huynh làm gì vậy? Buông tóc ta ra!" Kim Lân kêu lên đau đớn, anh ta giãy giụa kịch liệt, Hoắc Hạ mặc cho ánh mắt mọi người hiếu kì nhìn nhưng tuyệt đối bước đi vẫn vững không chút lung lay.


Kéo Kim Lân vào ngõ hẻm nhỏ ít người qua lại, Hoắc Hạ trực tiếp đập đầu Kim Lân vào tường liên tục mấy cái đến chảy máu rồi hất mạnh anh ta xuống dẫm thẳng vào lồng ngực. Kim Lân lúc này khuôn mặt cũng đã biến sắc trở lên nhợt nhạt, còn choáng chưa hiểu chuyện gì sau khi bị đập thì thêm một cỗ đau đớn ở lồng ngực xuất hiện, Anh ta kêu rên một tiếng.


"Trước kia cô là nữ nhân, tất nhiên ta không đánh nữ nhân, nhưng bây giờ cô là nam nhân. Tự nhiên ta sẽ không nương tay, hôm nay chỉ là ba cái đập vào tường, nếu còn làm ra trò gì, ta không chắc chỉ đơn giản như hôm nay thôi đâu!" Hoắc Hạ rút chân ra để cho Kim Lân thở, anh ta tưởng được thở liền muốn ngồi dậy thì Hoắc Hạ lại đạp mạnh 1 phát nữa vào lồng ngực khiến cho Kim Lân cảm nhận được máu tươi đã dâng tràn đầy họng mình. Hắn nhìn anh ta rồi cười khẩy một tiếng "Muốn biết tại sao bọn ta không yêu ngươi không? Vì ngươi chỉ là kẻ bắt chước Kỳ nhi, tính cách thật của ngươi thật bệnh hoạn và độc ác. Lý Hoà Nhi, dù ta không phải Khúc Thừa Ân nhưng ta có thể khẳng định. Hắn sẽ chẳng bao giờ yêu ngươi nếu Kỳ nhi còn tồn tại!"


Hoắc Hạ lần này thực sự quay đi thẳng, Kim Lân nằm dưới đất thở một hồi lâu. Khuôn mặt từ đau đớn thành nhăn nhó giận dữ nắm chặt tay lửa giận ngút trời nhưng rồi cũng kiệt sức ngất đi.


[... roẹt... roẹt... Tìm thấy sóng điện mạnh mẽ, xin chào ta là hệ thống báo thù, liệu ngươi có muốn giao dịch một chút với ta hay không?]


Lúc này Ngữ Kỳ đã được đưa vào bệnh viện, cô vẫn nắm chặt tay Tuấn Duật không buông, khuôn mặt trắng bệch đến đau lòng, trước khi bị đẩy vào phòng mổ, Ngữ Kỳ vẫn gượng cười nói "Nếu xảy ra trường hợp phải chọn một trong hai. Tôi mong anh sẽ cho đứa bé cơ hội sống, nó không có tội, hãy coi như tôi cầu xin anh..." vừa nói dứt lời bác sĩ liền đẩy cô vào thẳng phòng mổ.


Chỉ dư lại Tuấn Duật đứng yên tại chỗ không nói không rằng, nàng nói ta chọn đứa bé ư? Ta có thể tắm máu 10 vạn quân địch chỉ để tìm ra kẻ bắn tên vào người nàng. Một sinh mệnh vốn chẳng phải của ta trao cho, ta sẽ không đổi nàng, giam cầm nàng bên cạnh ta. Nàng chỉ có thể sống!


Hệ thống lúc này mày đã nhíu thành làm một, bay quanh Tuấn Duật thở dài.. Ký chủ làm cái con khỉ gì mà để cho liền một lúc hai linh mảnh cùng hắc hoá vậy chứ? Lúc này nó thực sự không muốn nhận sức hút của ký chủ đầu heo cũng khá ra trò, nhìn Tuấn Duật thêm một chút rồi lại tiếp tục thở dài... Rốt cuộc linh mảnh còn lại cớ gì chưa thấy xuất hiện, rõ ràng thế giới trước là ba linh mảnh thành một đại mảnh, cớ gì thiếu mất một... Chẳng lẽ đang ẩn nấp?


Hệ thống suy nghĩ một chút thấy đây không phải việc của mình liền nhún vai lấy khoai tây rán ra bay vào phòng mổ...


Còn tại sao cầm khoai tây rán, ai cũng biết trừ tên ngốc đi?


.


.


.


.


.


Hmmm, bạo chương nàoooooo <3 các nàng có thích không? Đến cuối ta sẽ bật mí ít nhiều, các nàng cmt góp ý hay gì ta đều đọc hết nà <3 hãy cho ta động lực để viết nhoé <3 mỗi người 1 cmt đầy 20 cmt mai ta sẽ ra tiếp chương mới <3 hôm nay thấy 17 cmt ngồi cặm cụi viết đó