*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ngữ Kỳ đâm rầm vào cái đệm thịt khá to, cô sợ đến mức ôm chặt cái đệm thịt đó quyết không buông ra hét ầm ĩ cả lên. Mẹ nó cô hứa sau sẽ không đi nhà ma nữa!


Thiên Mạc rối rem nhìn người đang nằm trên người mình ôm chặt hét ầm ĩ, không còn giống Ngữ Kỳ cố tỏ ra vẻ lạnh lùng boy nữa. Vừa rồi đáng lẽ anh đi ra một mình nhưng nghe thấy giọng nam hét toáng cả lên còn có chút quen thuộc, quay lại xem đi được một đoạn thì bị cô đâm rầm vào người.


Thiên Mạc nằm trên đất thở dài một hơi bất đắc dĩ, lần đầu bị ôm không phải là nữ nhân cũng không thấy bài xích thế này cũng vi diệu quá rồi. Anh đưa tay chạm vào Ngữ Kỳ muốn đẩy ra nhưng cô như bị kích thích thấy cái gì đó chạm vào mình liền liều chết ngọ nguậy giãy giụa nhưng hoàn toàn không có ý buông anh ra.


Bỗng chân cô va vào nơi nào đó làm Thiên Mạc có cảm giác bối rối càng muốn đẩy cô ra thì chân cô lại càng cọ qua nơi nào đó, yết hầu của anh cử động lên xuống ánh mắt bỗng dưng vừa dữ dằn vừa tối sầm lại lẩm bẩm


"Đáng chết..!"


"Tiêu... Du...?"


Lúc này một giọng nữ quen thuộc vang lên làm cô đang giãy dụa dừng lại ngước mắt cún lên nhìn, cô sáng mắt rồi bật dậy ôm chầm lấy Nhiên Thanh kêu "Nhiên Thanh! Có ma!!!"


Nhiên Thanh vốn bị cảnh Ngữ Kỳ ôm chặt Thiên Mạc làm cho shock thì bây giờ lại bị cô ôm, đỏ mặt chân tay luống cuống rồi nhận ra hóa ra Tiêu Du sợ ma... Cô hơi đẩy Ngữ Kỳ ra nhìn thấy Ngữ Kỳ mắt mở có chút to long lanh hơn bình thường, cô còn có ảo giác hai cái tai cún đang cụp xuống trên đầu Ngữ Kỳ.


Thiên Mạc lúc này thấy Ngữ Kỳ ôm chặt Nhiên Thanh cũng không nói gì chỉ đứng dậy đi ra ngoài luôn hoàn toàn không quay đầu lại, Ngữ Kỳ nào biết phân biệt vào lúc này nữa? Cô sợ chết khiếp rồi đây này.


Nhiên Thanh chưa kịp hỏi gì thì lại có âm thanh dọa người làm Ngữ Kỳ giật bắn người lên, vừa tách ra khỏi Nhiên Thanh cái lại liền ôm chặt lấy. Mặt Nhiên Thanh có chút nóng luống cuống một hồi rồi vỗ vỗ lưng rộng của Ngữ Kỳ nhẹ giọng dỗ


"Ngoan, không sợ. Tôi dẫn cậu ra khỏi đây." Rồi dắt Ngữ Kỳ đi chầm chậm, cả hai nắm lấy tay nhau nhưng Ngữ Kỳ hoàn toàn không để tâm. Cô chỉ muốn ra khỏi đây thôi a~ T_T


Nhiên Thanh vừa dắt Ngữ Kỳ khóe miệng không nhịn được liền tạo lên một nụ cười khẽ, độ ấm bàn tay truyền đến cũng không than nóng.


Giao Hinh bên này vất vả vác Tử Lạp đang cưỡi lên lưng mình mồm vẫn còn gào thét không chịu dừng, cô cố gắng lôi con vượn này ra khỏi lưng nhưng không hiểu sao cứ dính lấy như dán keo vậy đành cõng Tử Lạp đi tiếp.


"Mẹ cô! Sợ ma còn già mồm! Bà đây vì cô mà bị tách Tiêu Du rồi đấy!"


Tử Lạp đâu có tâm trí nghe Giao Hinh oán thán, nhưng lúc này hệ thống đang nhìn cũng không thấy độ hắc hóa của Giao Hinh lên liền thở dài bĩu môi.. Nói một đằng làm một nẻo.


Bên này Ngữ Kỳ đang dùng ống tay áo che miệng tránh cho nôn, cô vẫn chưa hoàn hồn cho lắm mà tóc cô rũ hết xuống mắt trông có chút chật vật. Thiên Mạc đứng cạnh cô thấy vậy giơ tay vén một bên tóc cô ra, cô theo bản năng cũng đưa mắt lên nhìn bàn tay vén tóc cô. Thiên Mạc cứng đờ người lại nhìn cô... Có cảm giác... Rất đẹp... Sau đó anh bị suy nghĩ của mình dọa sợ rồi thả tay ra quay đi.



Lúc Giao Hinh cõng thành công con vượn bám dính lấy lưng mình ra khỏi nhà ma, cô nhìn thấy Ngữ Kỳ đang ngồi ôm mặt trông cực kì xa xút. Trong lòng dâng lên nỗi lo lắng, quăng Tử Lạp chân tay run lẩy bẩy qua một bên rồi chạy lại chỗ Ngữ Kỳ


"Anh không sao chứ Tiêu Du? Em không nghĩ anh sẽ sợ vậy, lần sau chúng ta sẽ không đi nhà ma nữa!" Nhắc tới đây tâm trạng Giao Hinh có chút trùng xuống, đời trước thậm chí Tiêu Du thích ăn gì hay sợ ma như này cô cũng hoàn toàn không rõ. Lần này cũng là lỗi do cô không cản mà ra.


Ngữ Kỳ đang cực kì xa xút vì hình tượng lạnh lùng boy, boy băng lãnh của cô vỡ vụn không còn một mẩu mà nghe được giọng quan tâm của Giao Hinh liền cảm động ôm eo Giao Hinh dụi dụi trong đầu thầm nghĩ.. Con gái cô cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.


Giao Hinh thấy động tác thân mật của cô mắt cười híp tuyệt nhiên là tâm tình vô cùng vui vẻ, xoa xoa đầu Ngữ Kỳ an ủi còn Nhiên Thanh đang vui vẻ thì trùng xuống như không vui


"Tiêu Du, cậu không sao chứ? Tôi... xin lỗi vì đã rủ cậu chơi chung trò này..." Tử Lạp sau khi hoàn hồn cảm thấy có lỗi chạy lại xin lỗi Ngữ Kỳ


Cô lắc lắc đầu tỏ ý không sao cả. Thiên Mạc nhìn ba cô gái vây quanh Ngữ Kỳ trong lòng có chút muốn đẩy họ ra nhưng rồi lại nhớ đến đoạn cô dụi túi bụi vào người thì mặt hơi đen lại im lặng không nói câu nào. Anh trong lòng có chút bị đả kích vì phản ứng của mình khi đó...


Cuối cùng mọi người nghỉ một chút rồi ai về nhà người đó, Ngữ Kỳ vừa về tới nhà cô gục xuống giường nghỉ ngơi... Hình tượng của tôi.. T_T


[...] Ký chủ tự tạo nghiệp, không thể giữ hình tượng. Vì bạn xứng đáng :). Hệ thống nào đó khinh bỉ


"Không sao! Bổn tiểu thư vẫn quyết theo đuổi hình tượng băng lãnh boy. Làm bạn tốt của nữ chính nữ phụ kiêm cha nuôi nữ phụ!" Ngữ Kỳ lấy lại tinh thần rất nhanh


Sau hôm đó dù có chút kinh hãi nhưng dần cả bốn người không tự chủ mà chơi thân với nhau, thời gian cứ thấm thoát trôi qua làm Ngữ Kỳ có cảm giác cô hình như đi nghỉ dưỡng chứ không phải đi làm nhiệm vụ. Chỉ là cảm thấy Nhiên Thanh có chút kì lạ, luôn có những lý do như chưa hiểu bài này hay cần đi tìm chìa khóa mà nhờ cô đi cùng. Còn Giao Hinh vẫn vậy mọi lúc không bận rộn liền bám dính lấy cô, Tử Lạp sau khi từ nhà ma ra cũng bám lấy Giao Hinh nói chuyện không chịu dứt. Chỉ duy nhất Thiên Mạc đi cạnh thi thoảng mới chen lời nói chuyện, Ngữ Kỳ thở dài.


Một tổ hợp ồn ào...! Tin đồn cứ thế vang xa thành nhóm nam thần nữ thần tụm lại đi chung với nhau, nổi tiếng khắp diễn đàn của trường. Cô cũng không mấy để tâm nhưng rồi bỗng dưng có một sự việc xảy ra không ai ngờ tới...


.


.


.


.


.


Ta cố viết mỗi chương dài hơn một chút để các nàng có thể đọc nhiều hơn, ngày trước mỗi chương chỉ dừng lại từ 1000->1100 từ ta sẽ dừng tay. Bây giờ là 1200->1500 ta mới dừng. *tác già cầu khen ngợi, vẫy đuôi*