Chương 41
 
 
 
Edit: Malbec
 
 
 
Giang Tầm không hổ là phu quân của ta, điều chỉnh tâm lý rất tốt, ngày hôm sau đã có thể đứng trước phòng nhìn thịt nước tương trò chuyện vui vẻ.
 
 
 
Hắn độ lượng như vậy, bởi vì thích ta nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, không nhắm vào thịt nước tương của ta, tất nhiên ta cũng cảm kích.
 
 
 
Tối hôm đó, ta tự mình nấu một nồi canh tổ yến, lại tự mình đút cho hắn.
 
 
 
Ban đêm ta nấu cho Giang Tầm một nồi tổ yến, tự mình bưng lên cho hắn.
 
 
 
Giang Tầm đang đọc sách, không rảnh để ý ta, bị chặn tầm nhìn mới quay đầu lại, hỏi: “Phu nhân có chuyện gì?”
 
 
 
Ta múc một muỗng canh, nũng nịu đặt trên môi hắn, nói: “Đến đây, phu quân há mồm nào."
 
 
 
Giang Tầm hết sức chống cự, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."(1)
 
 

 
(1)Không có chuyện gì mà đi xum xoe, không phải đang tính chuyện xấu thì chính là ăn trộm.
 
 
 
Lời này của hắn đâm thẳng vào lòng ta.
 
 
 
Ta không được tự nhiên nói: “Không có chuyện gì thì không được nịnh nọt sao? Ta thích nịnh nọt, đặc biệt là nịnh nọt phu quân.”
 
 
 
Có lẽ Giang Tầm chưa từng gặp qua nữ tử càn quấy như ta đây, lúc này đầu đau như muốn nứt ra, bóp trán, nói: “Vâng vâng vâng, phu nhân ta thích nhất là nịnh nọt.”
 
 
 
Bị người khác khẳng định, ta cười ngại ngùng, khoát tay nói: “Đâu có đâu có.”
 
 
 
“…” Giang Tầm nghẹn lời, yên lặng bưng chén tổ yến lên uống.
 
 
 
Lúc Giang Tầm uống tổ yến, vạt áo không giấu được phần cổ trắng nõn, hầu kết khêu gợi chuyển động, dưới ánh sáng ngọn nến khúc xạ ra một đường viền trơn bóng.
 
 
 
Ta ôm mặt nhìn hắn, càng nhìn càng thấy phu quân mình đẹp quá mức.
 
 
 
Ngay sau đó, ta nói: “Tổ yến ngon không? Là ta tự mình bỏ đường vào đó.”
 
 

 
“Chỉ là việc tự mình bỏ đường cũng giống như việc quét nước tương lên ai cũng làm được, không cần quá kiêu ngạo”
 
 
 
“Phu quân trở nên xấu xa quá hà.”
 
 
 
Giang Tầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta: “Ta đối đãi với nàng như mọi ngày, không có gì khác biệt.”
 
 
 
Ta nghiêng đầu, không để ý tới hắn: “Nếu là trước kia, chắc chắn phu quân sẽ khen ta. Hôm nay như vậy, chỗ nào cũng nhìn ta không vừa mắt. Ta biết, hôm nay không còn là thời kỳ tân hôn nữa, phu quân đã chiếm được thân thể của ta, ăn chán rồi thì vứt bỏ, không chiếm được mới là tốt nhất, hương thơm của cơm trong nồi luôn tốt hơn trong bát, canh của chàng dù sao vẫn ngon hơn canh của ta. Đạo lý này ta đều hiểu, chỉ là ta đau lòng mà thôi, uổng công ta thích phu quân như vậy, người thay lòng đổi dạ trước rõ ràng là chàng.”
 
 
 
Giang Tầm bị ta nói một trận đến mức á khẩu không nói được gì, chép miệng, nói: “Tài ăn nói của phu nhân rất tốt, xem không ít kịch bản.”
 
 
 
“Quá khen.”
 
 
 
“Không phải là đang khen nàng.”
 
 
 
"Ờ."
 
 
 
“Huống hồ, thân thể của nàng vi phu cũng ăn không chán. Lúc hắn nói lời này, có chút xấu hổ, nghiêng đầu đi, ánh mắt mơ hồ.
 
 
 
Ta ngạc nhiên, lắc tay áo Giang Tầm, nói: “Nói như vậy có phải là ta vẫn mỹ vị như lúc ban đầu không?”
 
 
 
Giang Tầm nhíu mày, thở dài một hơi, nói: “Phu nhân cần gì phải tranh giành như thế, so sánh mình với vịt ướp muối tiêu làm gì? Ở đâu lại có cách nói đẹp như đồ ăn vậy chứ."
 
 
 
“…” Ta không phải vịt ướp muối tiêu, rõ ràng ta là cổ vịt nướng mật xốp giòn siêu cấp vô địch, loại ngon nhất Hoàng thành.