Chương 47
 
 
 
Edit: Tequila
 
 
 
Mỗi khi Giang Tầm quăng cho ta một cái mị nhãn, ta liền biết hắn không có chuyện tốt. Dù cho sóng mắt Giang Tầm lưu chuyển đẹp đến mức không gì sánh được nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
 
 
 
Ta cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện kia, không phải phu quân muốn thế nào thì sẽ được như vậy. Muốn như này như thế với ta cũng phải nhìn tâm tình của ta.
 
 
 
Ta quyết định thật nhanh nói:" Tối nay thì... không được."
 
 
 
Giang Tầm hiếm khi tốt tính không có xù lông, còn có chút hăng hái nhìn ta hỏi:" Ồ? Vì sao không được?"
 
 
 
"Cái này thì..." Lúc gấp rút phải tìm cớ quả thật làm khó ta, "Ta hơi bị mệt, tay chân đều không có sức giơ lên này."
 
 
 
Nghe vậy, Giang Tầm cười lạnh một tiếng:" Cũng phải là nàng tốn sức lực."
 
 
 
"..." Hắn nói cũng có đạo lý, nhưng ta không thể cứ khuất phục như thế được. Đây là lần đầu tiên ta chống lại Giang Tầm, đương nhiên ngày thường cho dù ta chống lại, khí lực cũng không có lớn như hắn, nên cơ bản đều là ỡm ờ thuận theo, còn bị cho là thủ đoạn tình thú đã muốn còn ngại.
 

 
 
Đây quả thực là...vu oan!
 
 
 
Ta không ngờ tới, ta với Giang Tầm cùng giường chung gối tám tháng, hắn lại không hiểu ta chút nào.
 
 
 
Ta hít sâu một hơi nói:" Phu quân, thân thể ta khó chịu."
 
 
 
Được rồi, ta vẫn sợ.
 
 
 
Giang Tầm không phải là loại người thích ép buộc kia, hắn liếc ta một cái cũng lười nghiệm chứng thật giả đã bỏ qua cho ta.
 
 
 
Sau khi lên giường, Giang Tầm không có ôm ta chìm vào giấc ngủ.
 
 
 
Ta không hiểu, mặt dày mày dạn di chuyển qua sát bên, sờ lên tấm lưng gầy gò của hắn nói:" Phu quân hôm nay làm sao..."
 
 
 
Hắn ngủ không sâu nên khàn giọng hỏi ta:" Hôm nay cái gì?"
 
 
 
Ta uất ức:" Không ôm ta ngủ."
 
 
 
"Không phải thân thể nàng khó chịu sao? Lỡ vi phu nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ?"
 
 
 
"..." Ta trợn mắt há mồm, tám tháng sống chung này chỉ là cặp phu thê nhựa à!
 
 
 
(*)Cặp phu thê nhựa: không có tình cảm thật.
 
 
 
Nghe vậy, ta tức giận cúi đầu thở dài, sau đó co lại vào trong góc hẻo lánh, chìm vào giấc ngủ trong cái lạnh căm căm.
 
 
 
Không tới một khắc sau, Giang Tầm thở dài ôm ta vào lòng:" Ta làm sao lại cưới phải thê tử ngốc như thế này chớ."
 
 
 
Ta tức giận nói:" Cũng bởi vì ngốc nên mới gả cho chàng!"
 
 
 

Hắn không vui liền đưa tay bóp lấy mặt ta, nghiến răng nghiến lợi nói:" Nàng nói lại lần nữa!"
 
 
 
"Phu quân dịu dàng đúng gu của ta, gả cho chàng không lỗ không lỗ."
 
 
 
"A." Hắn buông tay, lại vuốt ve mặt ta nói:" Nàng đừng có cứ đối nghịch với ta, tuổi tác của nàng nhỏ hơn ta nên ta nhường nhịn nàng, nhưng nếu nàng ỷ vào sủng mà kiêu..."
 
 
 
"Kiêu như thế nào? Phu quân đối xử với ta không còn tốt giống như lúc trước nữa."
 
 
 
"Nếu nàng kiêu, ta cũng sẽ nuông chiều nàng. Lần này phu nhân hài lòng rồi chứ? Đi ngủ sớm đi, ngày mai ta còn có việc phải làm."
 
 
 
"Việc gì?"
 
 
 
"Dẫn phu nhân về nhà."
 
 
 
Ta không hiểu:" Nhà?"
 
 
 
"Trong phủ có ngủ ngon bằng tẩm cung của nàng không?"
 
 
 
Ta ăn ngay nói thật:" Vậy thì không có, giường ngọc ở trong tẩm cung là mẫu hậu vì ta mà tìm noãn ngọc làm thành, đông ấm hạ mát, rất dễ chịu."
 
 
 
"Cho nên để nàng về tẩm cung ngủ."
 
 

 
"Phu, phu quân."
 
 
 
Giang Tầm cười khẽ:" Làm sao? Cảm động rồi?"
 
 
 
"Chàng muốn đuổi ta về nhà, muốn hòa ly?!"
 
 
 
"..."
 
 
 
Dưới cơn nóng giận Giang Tầm lại bóp ta, lạnh lùng nói:" Nàng cứ không tin ta như vậy sao? Ta giống như nàng, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc bỏ rơi vợ con?!"
 
 
 
"Vậy chàng đuổi ta về tẩm cung ngủ..."
 
 
 
"Chỉ là muốn nói với nàng, nhà của nàng, ta sẽ đòi lại cho nàng. Ừm...Đương nhiên, cũng là muốn nếm thử một chút tư vị làm loại chuyện kia ở khuê phòng phu nhân."
 
 
 
"Chàng vô lại!"
 
 
 
"A, tùy nàng nói sao cũng được."