Chương 49
 
 
 
Edit: Malbec
 
 
 
Ngay sau đó, ta ngồi trên xe ngựa một bên ăn hạt óc chó do Giang Tầm bóc, một bên ngắm phong cảnh.
 
 
 
Ta nhất thời hứng khởi hỏi hắn: “Phu quân, trước đây chàng trải qua mùng một Tết như thế nào?”
 
 
 
“Mùng một Tết ư?” Giang Tầm suy nghĩ một chút, nói: “Ta không có người thân trong Hoàng thành, mời đồng liêu Hộ Bộ cùng nhau đến tửu lâu uống vài chén, đến khi đêm đã khuya thì từ biệt, hồi phủ, chìm vào giấc ngủ, không có chuyện gì đặc biệt.”
 
 
 
Ta kinh ngạc, nuốt hạt óc chó trong miệng xuống, hỏi: “Phu quân, chàng không cô đơn sao?”
 
 
 
Giang Tầm liếc mắt nhìn ta, giọng nói bất thiện: “Nàng nói xem?”

 
 
 
Được rồi, là ta nói nhảm, làm sao có thể không cô đơn được.
 
 
 
Ta suy nghĩ một lát, lúc đó nhất định Giang Tầm vô cùng đánh thương. Đồng liêu say rượu về nhà, trong phủ nhất định có kiều thê mỹ thiếp nấu canh giải rượu sẵn chờ về, có người đợi cửa, có người quan tâm, chỉ có Giang Tầm là cô đơn, trong phủ vắng lặng, ngay cả nữ tử để thân mật cũng không có.
 
 
 
Ta vỗ vai Giang Tầm, an ủi hắn: “Phu quân đừng đau buồn, bây giờ chàng có ta, ta trải qua mùng một Tết cùng chàng. Nhớ lại này đó mấy năm trước, ta len lén trốn ra khỏi cung, đi trên đường phố Hoàng thành xem pháo bông, suýt nữa bị bắt đi.”
 
 
 
Giang Tầm dừng động tác bóc hạt óc chó, đột nhiên hỏi ta: "Thế à? Phu nhân có còn nhớ kỹ dáng vẻ hắn ta không?”
 
 
 
“Không nhớ, là một con ma men, đột nhiên từ trong ngõ hẻm ra đụng vào ta, ta suýt nữa bị hắn đoạt đi trong sạch.” Nguy rồi, ta lỡ miệng.
 
 
 
Giang Tầm rũ mắt, không để ý lắm: "À, nhắc đến chuyện này. Ta cũng có ấn tượng với một chuyện, ngày nào đó vi phu đi ra từ tửu lâu, kiệu quan phủ đặt bên trong hẻm phía ngoài, còn chưa kịp đi đến đã bị một tiểu nhi lỗ mãng một thân vụn kẹo hồ lô nhào tới trước mặt. Cử chỉ đường đột còn chưa nói, nàng còn cứng rắn đưa cho ta một viên ngọc trong cung để bồi tội, bảo ta cầm mua y phục. Xuy, đó chính là đồ trong cung, nếu cầm sẽ phạm phải tội lớn chém đầu, thật sự không biết là giúp ta hay hại ta.”
 
 
 
Ta gấp đến mức dậm chân: “Ta đâu có biết chuyện này, ta thật sự có ý tốt bồi thường ngọc, không có ý xấu.”
 
 
 
Đợi chút, theo như lời này của Giang Tầm, lẽ nào nhiều năm về trước ta đã gặp hắn?
 
 
 
Ta khiếp sợ, miệng lưỡi ấp úng, nói không rõ lời. Cuối cùng, ta hô ta một tiếng: “Phu quân không biết xấu hổ, đồ dê xồm!”
 
 
 
Ta hoảng hốt nhớ lại, lúc đó Giang Tầm nắm lấy cổ tay ra, đẩy ta vào tường, ta sợ hắn có lòng dạ bất chính với ta nên mới đưa ngọc lấy lòng hắn.
 
 
 
Giang Tầm nghiêng đầu liếc ta, ghét bỏ nói: “Nàng cho rằng ta là người đói bụng ăn quàng đến mức đó sao? Thân thể nàng lúc đó còn chưa là một nữ nhân hoàn chỉnh, còn chưa lớn, ta có thể có ý gì với nàng? Cầm tay nàng chẳng qua là sợ nàng lấy kẹo hồ lô quẹt lên người ta, bẩn muốn chết.”

 
 
 
"Ờ…” Chẳng biết vì sao, khi nghe những lời này ta lại có chút thất vọng.
 
 
 
“Nhưng mà ngày ấy nàng mặc váy màu hồng nhạt, thật ra trông rất đẹp.” Giang Tầm không được tự nhiên khen một câu, tầm mắt lại nhìn về hạt óc chó.
 
 
 
Ta mừng rỡ như điên, nằm trên đầu gối hắn, lắc lư cái đuôi chó vốn không tồn tại của ta, nâng má nói: “Phu quân thích ta đúng không?”
 
 
 
“Ta không có hứng thú với nha đầu chưa dứt sữa.”
 
 
 
“Thế sao lại nhớ kỹ màu sắc váy của ta?”
 
 
 
“Tình cờ nhớ lại mà thôi.”
 
 
 
“Phu quân nói dối.” Ta nhếch khóe miệng, không thuận theo không buông tha.
 
 
 
“Không nói dối.”

 
 
 
“Phu quân không dám đối diện với ta, đó là nói dối.”
 
 
 
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, cúi đầu quát lớn: "Quậy đủ chưa?”
 
 
 
Giọng nói Giang Tầm không phải quá hung dữ, cố gắng đè nén, nghe ra như là thẹn quá hóa giận.
 
 
 
Ta không sợ hắn, chỉ tươi cười ngọt ngào, không nói gì.
 
 
 
Hắn thua trận, thở dài, nói: “Đúng, ta nhớ kỹ giọng nói của nàng. Ngày ấy nhận ra mới sinh lòng muốn đùa giỡn. Nói thích hay không thích, ta không thể xác định. Nhưng mà đêm đó hồi phủ, ta thật sự mừng rỡ, cả đêm không ngủ.”
 
 
 
Ta cười ngây ngốc, trong lòng như được uống mật, thỏa mãn gật đầu.