Sau bữa trưa, Dịch Huyền ngủ ở trong lều.

Không lâu sau, một tiếng súng đã đánh thức cô ấy.

Hà Điền thật sự bắt được một con hoẵng. Nó không quá nhỏ, nặng khoảng hai mươi lăm kg.

Điều khiến mọi người vui mừng hơn nữa là bởi vì chỉ với một phát súng đã bắn trúng đầu, họ có thể giữ da của con hoẵng này lại.

Dịch Huyền giúp Hà Điền khiêng con hoẵng kia đến bờ hồ, lột da nó ra, cắt một nắm cỏ khô, nhúng vào tuyết trên mặt đất rồi lau chùi da sạch sẽ, sau đó cắt hai chân của nó để dành cho bữa tối.

Phần thịt còn lại của hoẵng được bọc trong cỏ khô, đặt trong hộp gỗ và phủ một lớp tuyết lên, cất để ăn trên đường trở về.

Hà Điền tìm một số cành cây dựng một cái vỉ nướng đơn giản trên đống lửa, cô đặt hai chiếc chân hoẵng lên vỉ rồi nướng trên lửa nhỏ, trước tiên phết một lớp mỡ ngỗng, sau đó thoa một lớp muối và ớt bột lên.

Thịt đùi hoẵng rất chắc và ít mỡ, phết một lớp mỡ ngỗng sẽ giúp thịt không quá khô và cháy, nướng cũng thơm hơn.

Cô cũng cắt một miếng thịt ức, băm nhỏ, dùng một ít củ cải muối cắt thành hạt lựu nhỏ rồi ướp gia vị, cuối cùng cho yến mạch đã ngâm và nghiền thành bột nhuyễn vào khuấy đều. Trên thực tế, nếu cho một ít bột mì hoặc tinh bột khoai tây vào thì hình dạng của những viên thịt sẽ đẹp hơn, nhưng sau khi khuấy, bột yến mạch sẽ chảy ra nước màu trắng và dính, còn những viên thịt làm bằng yến mạch thì sẽ dai hơn.

Hà Điền khuấy thịt cho đến khi không còn thấy nước nữa, sau đó nặn một viên nhỏ to hơn ngón tay, vo trong lòng bàn tay thành một viên nhỏ rồi cho vào dĩa.

Những viên thịt nhỏ này lát nữa cô sẽ hấp chín, ngày mai đem theo trên đường làm món ăn vặt, hoặc cho vào nước sôi nấu canh ăn với miến khoai tây.

Hà Điền lại treo một ấm nước khác lên bếp lửa để lửa không quá lớn và làm thịt bị cháy sém.

Sau khi hoàn thành xong những công việc chuẩn bị này, mặt trời vẫn còn chưa lặn.

Bóng lau sậy và nhiều loại cỏ dại bên hồ bị bóng chiều đổ xuống trải dài. Màn sương trắng trên mặt hồ uốn lượn như một tấm lụa mỏng, từ từ trôi nổi và biến dạng. Trên mặt hồ vẫn còn một số cành chết và lá rách sót lại của cây cỏ nước, trong màn sương trắng mờ ảo, thỉnh thoảng, khi có gió thổi qua, những bóng đen này trở nên kỳ quái lạ thường, khiến người ta cảm thấy bí ẩn, sâu thẩm.

Xa xa, có tiếng chim hót vọng lại, xen lẫn đó là âm thanh của những loài động vật không biết tên.

Hà Điền đặt bộ quần áo cần thay, một bình nước ấm, xơ mướp và xà phòng để tắm vào một cái thùng gỗ, cô cởi áo ngoài ra, gở bỏ bím tóc rồi mang chiếc thùng đến một bụi lau sậy gần hồ.

Dịch Huyền vẫn lúng túng và lề mề giống như mọi khi, sau khi Hà Điền gọi vài lần, cô ấy vẫn không theo kịp, nên cô dứt khoát tự mình đi trước.

Hà Điền vừa đi vừa xoay đầu nhìn lại, cô đi đến rìa của bụi lau sậy rồi, Dịch Huyền mới chậm chạp xách thùng đi tới.

“Đến đây! Chỗ này không nóng đến mức phỏng người đâu!” Hà Điền gạt đám lau sậy sang một bên, bước vào, rũ sạch tuyết trên vài cụm sậy, sau đó cởi quần áo, treo lên sậy rồi xuống nước. Trong nước, nước ấm lập tức quấn lấy bắp chân của cô, làm cho cô thoải mái thở ra.

Bùn từ đáy ao trào lên từ kẽ chân khiến lòng bàn chân Hà Điền ngứa ngáy. Ao nước ở đây không quá sâu, vừa bằng đến vai, dưới đáy ao nhỏ này còn có một ít tảng đá lớn, có thể dùng làm ghế để ngồi.

Chiếc thùng gỗ do Hà Điền mang theo nổi trên mặt nước, cô đẩy chiếc thùng ra giữa ao, quay người lại dùng sậy lau sạch rêu bám trên đá trong nước. Nước có chút đục nhưng không sao, một lúc nữa sẽ lại trong.

Bây giờ, từ từ ngồi xuống, để cho cơ thể thích nghi với nhiệt độ của nước.

Khi ngồi xuống, Hà Điền bị độ nóng của ao làm cho phải rên lên. Thật sự là rất thoải mái.

Cô rất vui vì đã tìm được nơi tắm tuyệt vời này, ao nước ở ven hồ là một rãnh gần như hình tròn, chỉ có một lối nhỏ nối giữa lòng hồ, nước nóng từ đáy ao và nước lạnh chảy vào trung hòa lại với nhau, nhiệt độ vừa đủ ấm để tắm. Ao nước được bao quanh bởi lau sậy cao, dù mặt trời lặn, gió cũng không thể thổi vào, bởi chúng đã bị lau sậy chặn lại.

Cô ngồi hưởng thụ được một lúc thì mới nghe thấy tiếng Dịch Huyền xuống nước.

“Dịch Huyền?”

“Ừ.”

“Cô đâu rồi?” Trong ao đầy hơi nước, lau sậy cao chắn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ngăn hơi nước bên trong thoát ra ngoài, sương mù trong ao dày hơn cả mặt hồ, Hà Điền không thể nhìn thấy Dịch Huyền đang ở đâu.

“Đến rồi.” Nghe giọng nói, có vẻ như Dịch Huyền sợ nơi này sâu nên không dám xuống, còn đang ở trên bờ.

Hà Điền vẫy vẫy khăn, cố gắng phân tán một ít sương trắng: “Nước không sâu đâu! Mới đến vai tôi thôi! Nào! Đừng sợ.”

Sau một lúc thì Dịch Huyền đi tới, Hà Điền đẩy thùng đến giữa hai người: “Tôi có mang trà nóng đến! Cô uống thử xem.”

“Ừ.” Dịch Huyền cầm bình nước lên, mở nắp ra uống vài ngụm: “Ngon lắm. Cô đã bỏ gì vào vậy?”

“Ha ha, việt quất, táo đỏ, bạc hà, đợi trà nóng lên rồi thêm một chút mật ong vào.”

Lúc này, Hà Điền để ý thấy Dịch Huyền xuống nước mà vẫn mặc một chiếc áo mỏng. Tay áo trắng vì bị ướt mà trở nên trong suốt, ôm lấy cánh tay màu ngà của cô ấy. Cô không thể nhìn thấy phần bên dưới ngực của Dịch Huyền, nhưng chắc hẳn là cô ấy đã mặc luôn quần dài xuống.

“Tại sao cô vẫn mặc quần áo?” Hà Điền hỏi.

Ngay cả khi không nhìn rõ khuôn mặt của Dịch Huyền qua màn sương trắng, vẫn có thể nghe thấy giọng nói không được tự nhiên của cô ấy: “Đây… đây là ngoài trời, làm sao, làm sao có thể…”

Hà Điền cười nói: “Được rồi, được rồi, không sao, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là được.”

Tắm ngoài trời có thể là một khái niệm không thể chấp nhận được đối với Dịch Huyền.

Nhưng mà, đến giữa mùa hè, bọn họ vẫn phải trực tiếp đi suối núi tắm rửa mà. Hà Điền nghĩ.

Lúc này, cô chợt cảm thấy buồn vô cớ. Haizz, còn không biết Dịch Huyền sẽ ở đâu khi mùa hè đến nữa mà.

Cô sửng sốt, lắc đầu, hít một hơi, ngụp xuống nước ngâm tóc, xoa nhẹ, thoa xà phòng lên, rồi bước đến bên mép ao: “Tôi đi gội đầu.”

“Ừ.”

Hà Điền vốn định đến bên mép ao gội đầu để không làm vấy bẩn nước ở trung tâm ao, nhưng Dịch Huyền dường như nhầm tưởng là cô đang chia chỗ tắm cho hai người, cô ấy đứng tại chỗ, học Hà Điền ngụp xuống, bắt đầu gội đầu.

Sau khi Hà Điền gội đầu xong, cô ngồi trên tảng đá bên hồ, gọi Dịch Huyền: “Cô có thể đến chà lưng cho tôi được không?”

“Chà, chà lưng? Chà như thế nào?”

“Dùng xơ mướp, cô cứ đến đây đã, tôi sẽ chỉ cho.”

Dịch Huyền khựng lại một lúc, bước đến gần, đứng ngây người một chỗ.

Màn sương trắng bên mép ao ít hơn ở giữa ao rất nhiều, Dịch Huyền cao hơn Hà Điền một cái đầu, nhưng có vẻ như cô ấy sợ lạnh, hoặc là đang xấu hổ, nên cứ co mình ở trong nước, chỉ để lộ bờ vai trở lên, chiếc áo mỏng trên người dính chặt vào vai.

Hà Điền vươn cánh tay, cầm xơ mướp làm ra điệu bộ: “Thế này, chà từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, mà thôi, tùy cô, cứ chà toàn bộ lưng đi, lát nữa tôi sẽ chà lại cho cô.” Nói xong cô kéo tay Dịch Huyền, nhét xơ mướp vào tay cô ấy.

Thật ra, đợt Tết vừa rồi cô đã muốn nhờ cô ấy chà lưng cho mình rồi kìa! Nhưng lúc đó cả hai còn chưa thân, mới quen biết chưa đầy một trăm ngày, giờ thì khác rồi, bên nhau gần cả một mùa đông rồi! Đây là tình bạn đã cùng nhau bắt được gần 400 con chồn, chắc không có vấn đề gì khi phải chà lưng cho nhau đâu nhỉ?!

“À.” Dịch Huyền cầm xơ mướp, chà thử bên trong cánh tay mình vài cái: “Làm như thế này phải không?”

Hà Điền còn chưa kịp nói gì, cô ấy đã vứt xơ mướp đi, hét lên một cách quái dị rồi nhảy lùi lại phía sau, chỉ vào “sợi dây” màu trắng xám trên cánh tay mình: “Đây là cái gì?!”

“Hờm đó!” Hà Điền nhặt xơ mướp nổi trên mặt nước, nắm lấy cánh tay của Dịch Huyền rồi chà thêm vài lần nữa. Trong tiếng la hét của Dịch Huyền, càng có thêm nhiều chất bẩn rơi xuống.

“Kêu la cái gì! Nó không phải là ký sinh trùng, chẳng qua chỉ là lớp bụi bẩn và da chết bám trên da suốt cả mùa đông mà thôi.” Hà Điền nắm lấy cánh tay Dịch Huyền để ngăn cô ấy vùng vẫy, nâng cánh tay của cô ấy lên cao hơn một chút, lại đẩy tay áo đến nách, rồi chà sạch toàn bộ cánh tay của cô ấy hai ba lần. Lớp bụi bẩn bị chà cuộn lại giống như sợi dây rơi xuống, cánh tay màu ngà của Dịch Huyền cũng bị chà xát thành màu đỏ nhạt.

Trong lúc được Hà Điền kỳ cọ, Dịch Huyền liên tục phát ra âm thanh “Ahhhhh” kỳ quái, giống như đang bày tỏ sự cảm thán nhưng cũng có chút gớm ghiếc: “Sao tôi có thể bẩn như vậy?”

“Tôi đã nói với cô rồi, nó không bẩn, đó là da chết bị bong ra bởi nước nóng, trông hơi đáng sợ một chút mà thôi.” Hà Điền cảm thấy Dịch Huyền lúc này hơi kỳ lạ, dám chắc tám mươi phần trăm là từ bé đến lớn cô ấy chưa từng tắm mà kỳ cọ bao giờ, thảo nào cô nàng này đi tắm mà lại mặc đồ dài tay.

Hà Điền nắm lấy một cánh tay của Dịch Huyền, chà xong, sau đó nắm lấy cánh tay còn lại, kéo ống tay áo của cô ấy lên bắt đầu chà. Chẳng mấy chốc hai cánh tay đã bị Hà Điền chà cho đỏ bừng: “Ở chỗ của cô không tắm giống như thế này sao?”

“… Không có.” Trong làn hơi nước mờ mịt, Dịch Huyền đỏ mặt, không biết có phải là vì cô ấy không thể chấp nhận được việc cơ thể mình lại có những “sợi dây” như vậy hay là vì lý do nào khác, cô ấy xoay mặt đi rồi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn sương lơ lửng trên đầu họ.

Hà Điền khẽ cười, nhìn thấy những giọt nước nhỏ từ tóc và lông mày đen nhánh của Dịch Huyền, cô sững sờ, vô thức đưa tay ra lau lúc nào cũng không hay.

Sau khi chà hai cánh tay xong, Hà Điền định hỏi có muốn cô chà lưng cho cô ấy trước không thì Dịch Huyền đã cầm lấy miếng xơ mướp: “Chỉ cần dùng sức thế này sao?”

“Ừ.” Hà Điền quay lưng lại, gom mớ tóc ướt từ gáy lên đỉnh đầu, cầm đuôi tóc rồi quấn vài vòng, cố định thành búi, dùng một cây sậy mỏng cột lại. Khi quấn tóc, hai bàn tay cô đều đang ướt, nước vung tung tóe khắp nơi, có vẻ như đã bắn vào mắt của Dịch Huyền, cô ấy quay mặt đi, lau mắt.

“Xin lỗi!”

“Tôi không sao! Cô… Quay lưng lại đi, tôi sẽ lau lưng cho cô.” Dịch Huyền nói xong, ấn vai Hà Điền xuống để cô quay lưng về phía mình.

“A.” Hà Điền đã đứng vững, nhưng Dịch Huyền lại không có động tác gì, cô đang định quay đầu nhìn lại xem có chuyện gì thì một cơn gió đêm thổi qua, lau sậy xung quanh khẽ đung đưa, tuyết trên cành rơi xuống. Một số trong số chúng rơi trên mặt nước, biến thành những bọt nước nhỏ. Hà Điền vươn tay ra hứng tuyết, nghe thấy Dịch Huyền thở ra thật sâu, sau đó ấn tay trái lên bả vai của cô, tay phải nắm lấy xơ mướp, rất nghiêm túc xoa lưng cho cô.

Lúc này sắc trời đã về chiều, qua lớp hơi nước mờ ảo, họ có thể thấy bầu trời chuyển sang màu xanh tím, phía chân trời còn có viền màu cam.

Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng nước khi Dịch Huyền cử động.

“Tối mai trên đường trở về, chúng ta sẽ đến một suối nước nóng ở gần đây, trong nước có một ít lưu huỳnh và khoáng chất, ngâm mình cả năm sẽ không bị bệnh ngoài da, còn tốt cho xương khớp nữa. Ngay cả Gạo cũng thích ngâm ở đó, có kéo cách mấy nó cũng không chịu lên bờ.”

Hà Điền nói xong, trong lòng thở dài, người lần trước chà lưng cho cô vẫn là bà. Thực ra, buộc sơ mướp vào một thanh tre nhỏ cũng có thể tự chà lưng, nhưng làm sao có thể sạch hơn có người giúp chà được?

“Rất nhiều chất bẩn, đúng không?”

“Không nhiều giống tôi vừa rồi.”

“Hahaha! Này, cô không chê tôi bẩn đó chứ?”

“Vừa rồi cô cũng đâu có chê tôi bẩn! Từ khi sinh ra đến giờ tôi đều không có chà lau như vậy.”

Hà Điền nở nụ cười, yên lặng tận hưởng sự phục vụ của Dịch Huyền, nói: “Để tôi chà lưng cho cô.”

Tay Dịch Huyền dừng lại một lúc, giọng nói có chút buồn bực khó chịu: “Không cần đâu.”

“Sao vậy?” Cô quay đầu lại.

“Đừng quay đầu lại! Ở yên đó!” Cô ấy đột nhiên gắt giọng.

Hà Điền nhún vai khẽ cười. Cô đợi Dịch Huyền chà thêm vài cái, đột nhiên xoay người lại ôm lấy Dịch Huyền: “Haha!”

“A -” Dịch Huyền bị doạ cho nhảy dựng lên, ôm lấy ngực mình lùi ra sau, sau đó trượt xuống trong nước, chỉ lộ ra một cái đầu.

Hà Điền, người đã thành công trong trò chơi khăm, còn cười chỉ vào Dịch Huyền: “Cô tắm mà mặc quần áo thì cũng thôi đi, còn cầm gậy theo làm gì vậy hả? Cô sợ quái vật dưới nước cắn mình à?”

Mặt Dịch Huyền đột nhiên đỏ bừng lên, cô ấy trề cái miệng tam giác, thở mạnh vài cái, đột nhiên gầm lên một tiếng thật lớn, hai nắm tay đấm xuống mặt nước vì tức giận, làm cho bọt nước văng lên, phun trúng mặt và đầu Hà Điền.

Lúc Hà Điền cười ha ha lau nước trên mặt, Dịch Huyền xoay người lao vào nước bơi đi.

Hà Điền cười thêm một lúc mới nhận ra Dịch Huyền đang thực sự tức giận.

Cô nhặt xơ mướp trôi trên mặt nước, yên lặng chà lau người, một lúc sau cô mới cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô vốn cho rằng Dịch Huyền đã ngừng tắm rửa và lên bờ, nhưng cô ấy đã đi rồi, mà bộ quần áo thay đổi vẫn còn treo trên lau sậy.

Hà Điền gọi cô ấy vài tiếng, nhưng không thấy tiếng cô ấy trả lời, đành phải lội về phía cửa vào.

Mặt hồ phẳng lặng.

“Dịch Huyền?” Hà Điền đột nhiên trở nên lo lắng, đừng nói là cô nàng này tức giận bơi đến giữa hồ rồi chết đuối rồi đó chứ?

Sau đó Hà Điền mới nhớ ra mình chưa từng hỏi Dịch Huyền xem cô ấy có biết bơi hay không.

“Dịch Huyền ——” Hà Điền vô cùng lo lắng, vội bơi ra giữa hồ, hơi nước trên mặt hồ bốc lên trắng xóa, trời lại sắp tối, làm sao tìm được đây!

Ngay khi cô đang lo lắng, Dịch Huyền đã từ một khoảng cách ngắn gần đó ló đầu lên, vẫy tay với cô. Trên tay cô ấy đang cầm một thứ gì đó giống như một cành cây dày, trên đó vẫn còn đang chảy nước bùn.

“Tôi không sao! Ở đây còn có củ sen!” Dịch Huyền chậm rãi lội tới, cách Hà Điền hai ba mét thì dừng lại, ném khúc cây dính bùn trên tay cho cô: “Bắt lấy! Đem đi rửa sạch, thứ này rất ngon đó.”

“Ừ.” Hà Điền bắt lấy hai khúc bùn nặng nề với vẻ ghét bỏ. Ở giữa của nó có mắt đoạn, mặt cắt là chín lỗ rỗng, thứ này có thể ăn được sao?

Lần này Dịch Huyền không bơi xa, cô ấy bơi đến bên cạnh một cây thủy sinh có lá khô lớn gần đó rồi lặn xuống nước, ngay sau đó rút lên một khúc bùn gọi là “củ sen”.

Hà Điền cầm lấy khúc bùn, à là củ sen, đem về ao rửa sạch bùn trên đó, thì thấy nó là rễ của loại cây thủy sinh đó.

Củ của nhiều loại cây có thể ăn được và rất giàu tinh bột, vì vậy có lẽ Dịch Huyền nói đúng.

Cô đặt củ sen đã rửa sạch trên cây sậy, Dịch Huyền lại chuyển lên thêm vài củ sen nữa. Một lúc sau, một đống thứ này được chất đống trên bãi sậy ven ao. Sau đó, Dịch Huyền mang về một vài vật giống như tổ ong, nói rằng nó là đài sen, trong đó có hạt giống của củ sen, gọi là hạt sen. Hạt sen ăn cũng ngon.

À… Thôi thì cứ tạm tin rằng thứ cứng như hạch này thật sự có thể ăn được đi… coi như là xin lỗi vì vừa rồi khiến cô ấy tức giận.

Khi Dịch Huyền bơi trở lại, trên mặt mang theo ý cười, như thể đã quên mất chuyện vừa rồi: “Canh nấu từ củ sen rất thơm, cô mang về, gọt sạch vỏ, cắt nhỏ rồi nấu với một ít thịt và xương, táo đỏ, chỉ cần thêm thêm một chút muối là đã ngon rồi.”

Cô ấy dặn dò Hà Điền: “Tôi đi đào thêm, cô về trước đi.”

“Ừ.” Hà Điền rửa sạch tóc, ngồi ở trên tảng đá vắt cho khô, lau khô người, quấn khăn tắm, hô to về phía mặt hồ: “Cô nhớ về sớm đó! Trời tối rồi.”

Xa xa có tiếng Dịch Huyền đáp lời.

Hà Điền đem mớ củ sen này về lều, chân hoẵng nướng trên đống lửa đã thơm vàng, chảy nước mỡ, phát ra tiếng xèo xèo trên lửa.

Cô cắt phần đùi nướng rồi bày ra dĩa, lấy một ít sườn non chặt thành từng khúc, cho vào chảo sắt cùng với củ sen đã được cắt thành từng khoanh dày và một ít táo đỏ, nấu món canh theo ý của Dịch Huyền.

Khi đang cắt thịt ức của hoẵng, Hà Điền nhìn xuống bộ ngực của mình, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Dịch Huyền, cô đã hiểu được một chút.

Ngực của Dịch Huyền rất rất phẳng. Vừa rồi ở trong nước, xuyên qua hơi nước và quần áo cô đã nhìn thoáng qua, thật là đáng thương. Hơn nữa, còn không có một chút đường cong mềm mại nào cả, mà ngược lại, nó có những đường cơ rõ ràng như cánh tay của cô ấy vậy.

Lại nghĩ, trên cánh tay của Dịch Huyền nổi lên những mạch máu màu xanh, nếu không có làn da trắng và bóng loáng thì sẽ không giống với cánh tay của một cô gái một chút nào.

Hèn gì một mình mà lại có thể vác được hai cái giỏ.

Cũng khó trách cô ấy lại không vui.

Một lúc sau Dịch Huyền quay lại, vui vẻ xách một thùng đầy củ sen, phải chạy đi chạy lại hai lần mới xong.

Món canh nấu từ củ sen và xương rất ngọt, Hà Điền cắn một miếng rễ đầy lỗ, ngay lập tức thích vị bùi và ngọt của nó.

“Ngâm hạt sen, bỏ lõi bên trong, nấu chung với nấm trắng, táo đỏ, long nhãn thành món canh ngọt, ăn cũng rất ngon.”

“Bây giờ chúng ta đang ăn củ sen già. Củ sen non còn ngon hơn nữa. Cắt thành từng lát mỏng rồi rắc thêm một chút đường, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất sướng miệng, giống như trái cây vậy.”

“Cho gạo nếp vào củ sen, hấp chín, chế mật lên…”

“Cắt thành từng lát rồi xào với đậu ngọt, hạt dẻ và đậu đàn hương…”

Nói đến cách ăn củ sen và hạt sen, Dịch Huyền nói liền một mạch.

“Còn nữa, củ sen băm nhỏ, xay bột… Ừm, chính là lấy tinh bột bên trong ra, là bột củ sen, cho nước vào nấu sôi lên là có thể ăn, rất thơm và ngọt, nếu có thể cho thêm hoa quế vào thì càng ngon hơn nữa.”

Hà Điền nghe mà nuốt nước bọt, món ngon như vậy mà cho tới hôm nay cô mới được biết đến! Hơn nữa, thứ này còn luôn được giấu ở nơi mà mắt cô có thể nhìn thấy!

Tác giả: Vì đã bỏ hết quần áo, bắt đầu từ chương sau, nhân vật nam chính luôn bị hiểu lầm là con gái sẽ chính thức trở thành “Anh”!