Sau khi kiểm tra tất cả các nhà nghỉ, đặt vật tư và thực phẩm, và tuần tra các bẫy ở bãi săn, Hà Điền và Dịch Huyền mang Gạo và Lúa Mì về nhà.
Đợi thu hoạch đợt ngũ cốc cuối cùng của mùa thu xong, họ sẽ lại đến, mang theo khoai, kê thu hoạch năm nay, yến mạch và lúa hoang được thu gom ở các ao và đầm lầy.
Về đến nhà, Hà Điền chạy đi xem ruộng kê và vườn rau trước.
Nhìn thấy mọi thứ đều bình thường, không có con thú lớn nào tới phá, trái tim vốn treo lơ lửng cũng coi như được thả xuống.
Có một năm vào mùa thu, một con heo rừng kéo theo già trẻ lớn bé của nhà mình đến.

Chúng coi nơi đây như một quán ăn tự phục vụ và tàn phá một cách trắng trợn.
Lúc cả nhà Hà Điền trở về, quả thật là khóc không ra nước mắt, kê đã trổ hạt bị giẫm xuống đất, hạt lúa sắp chín đều tiêu tùng, khoai tây, khoai lang, củ cải, cà rốt đều bị nhổ ra gậm cắn, toàn bộ cải thảo đều bị giẫm nát vụn.

Không còn cách nào khác, mùa đông năm đó họ chỉ ăn mỗi cải thảo.
Trong các loài động vật rừng, heo rừng là loài khiến cho người ta phải đau đầu nhất.
Chúng có khứu giác nhạy bén và rất lanh lợi.

Đừng thấy chúng mập mạp mà lơ là, chúng di chuyển rất nhanh, heo rừng trưởng thành có thể dài tới gần 2m.

Khi chạy hết sức mình thì tốc độ của chúng rất đáng kinh ngạc.

Hơn nữa với thể trọng vài trăm kg và những chiếc răng nanh, lực phá hoại của chúng rất lớn.
Trong rừng, có người thợ săn đi bắt heo rừng, bị heo rừng đực đâm chết.
Ngôi làng dưới núi cũng bị heo rừng hoành hành.

Không hiểu sao heo rừng rất thích ăn bắp, năm nào thôn dân cũng trồng một ít bắp, vốn tưởng rằng năm nay sẽ thu hoạch được nhiều loại lương thực thì đến cuối mùa hè, khi bắp đã có thể hái được thì heo rừng lại bắt đầu đến thăm.

Mấy mẫu bắp bị ủi chỉ trong một đêm, chỉ còn lại vài lõi bắp tròn không nguyên vẹn.
Gần nhà của Hà Điền cũng có heo rừng.

Ngay tại vùng đất ngập nước, nơi họ đi săn vịt trời lúc mùa xuân.
Sau đợt nước lên lúc mùa xuân, các vùng đất ngập nước có rất nhiều cây thân rễ mềm và mọng nước, dưới nước có ốc sên, ốc nước ngọt và nhiều ấu trùng côn trùng.

Mà heo rừng thì lại thích lăn lộn trong hố bùn.

Các đầm lầy là môi trường sống lý tưởng của chúng.

Mùa xuân năm nay, lúc họ đi săn đã từng nhìn thấy một con heo mẹ dẫn theo năm sáu con heo con đang kiếm ăn trong bãi cỏ bên kia sông.
Heo con có sọc và đốm trên cơ thể, lông màu nâu nhạt trông rất dễ thương.
Thậm chí Dịch Huyền đã nghĩ đến việc bắt một hai con về nuôi, nhưng Hà Điền đã cố gắng thuyết phục anh.

Heo mẹ dữ hơn vịt mẹ rất nhiều, heo con thì vốn tính ham ăn, chăm chỉ nuôi nó lớn rồi nó lại đập phá chuồng heo rồi chạy ra ủi hết đất trồng trong nhà, nên họ đã từ bỏ ý định này.

Tuy nhiên, Hà Điền nói với anh rằng bây giờ đã biết môi trường sống của heo rừng ở đâu, đến mùa thu, họ sẽ đến đó bắt một con về.
Thật ra không phải là không có ai nuôi heo rừng, nhà họ Phổ luôn nuôi heo.

Họ đặt bẫy vào mùa xuân hàng năm, và nếu bắt được heo rừng, họ sẽ thiến chúng.

Sau khi thiến, heo đực trở nên thuần hóa và dễ nuôi thịt.

Đến mùa thu, một con heo có thể lớn đến hai trăm ký, nếu là heo đã nuôi hai năm thì càng nặng hơn nữa.
Ngày trước, khi ông bà của Hà Điền vẫn còn sống, cứ đến mùa thu là gia đình cô sẽ lại đến nhà họ Phổ để đổi nửa con heo.

Họ có thể dùng đồ gốm, thuốc nổ, xà phòng, thuốc mỡ hoặc hoa màu họ trồng, mật ong thu được, trái cây khô hoặc cá hồi và vịt trời mà họ bắt được để trao đổi.

Nếu còn sót lại lông chồn hương thì còn tốt hơn nữa.
Năm ngoái, anh em nhà họ Phổ đã từ chối bán chó cho Hà Điền tại hội chợ mùa xuân, nên mùa thu này cô không định đến nhà họ để đổi thịt heo nữa.
Dịch Huyền nói đúng, Hà Điền là một người hơi "rụt rè".

Nhưng cho dù có rụt rè thì cô cũng có trong mình sự kiêu ngạo.
Hà Điền nghĩ, nhà họ Phổ có thể đặt bẫy để bắt heo rừng, vậy thì cô cũng có thể.
Vì vậy, lúc mùa hè, Hà Điền đã chú ý đến hướng di chuyển của heo rừng ở các đầm lầy gần đó, và cô cũng đã nghĩ ra nhiều cách để bắt heo rừng.
Đến mùa thu, cô đặt một cái bẫy ở nơi heo rừng thường lui tới, và cô cũng đã thuận lợi bắt được một con heo rừng, tuy rằng nó chỉ là một con heo nhỏ nhưng cũng đủ cho cô ăn rồi.

Ai ngờ sau này lại nhặt được Dịch Huyền.
Năm nay, Hà Điền không định dùng con mồi và thu hoạch của mình để đổi thịt heo với nhà họ Phổ nữa.
Sau khi trở về từ nhà nghỉ săn bắn, cách vài ngày thì trời lại đổ mưa.
Mưa mùa thu lúc nào cũng như vậy.

Từ sáng trời đã u ám, mây mù âm u tưởng chừng như sắp nhỏ giọt, không khí cũng ẩm ướt nhưng lại không mưa, thẳng đến giữa trưa mới không nhanh không chậm mưa xuống, hạt mưa rơi tí ta tí tách, đến 7, 8 giờ tối mới ngừng.

Thời tiết trời không nắng ráo như thế này đáng lẽ ra không khiến người ta vui vẻ gì, nhưng Hà Điền lại rất vui, bởi vì đây là thời tiết thích hợp để đặt bẫy.
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, cô lấy một củ cà rốt ra băm nhỏ rồi trộn cùng với bột mì và đậu nành xay, cũng đem nước dùng và bã thịt còn sót lại hồi đêm qua trộn chung nhào thành một cục tròn, nặn thành mấy ổ bánh nhỏ rồi cho vào hấp trong lồng.
Lúa Mì tưởng là nấu cho nó, đứng ở ngoài rèm vẫy vẫy đuôi.
Hà Điền để lại một ít cho nó, số còn lại thì gói trong lá tre, bỏ vào trong túi.
Cô và Dịch Huyền kéo từ trong kho ra một vài tấm gỗ lớn rồi đóng đinh chúng thành một tấm bảng vuông có kích thước 1,5 x 1,5 mét.

Họ lấy một cái xẻng, một cái cuốc, đeo một khẩu súng ngắn trên lưng rồi chèo thuyền đến vùng đất ngập nước.
Lúa Mì thì ở nhà trông nhà.
Bây giờ nó đã là một con chó săn trưởng thành, mặc dù có rất ít kinh nghiệm nhưng nó đã có thể hoàn thành nhiệm vụ cơ bản là trông nhà.

Chỉ cần không phải là gấu, còn các động vật hoang dã khác muốn đến ăn trộm thức ăn trong khi mọi người đi vắng, Lúa Mì đều có thể xua đuổi hết.
Hai người Hà Điền chèo thuyền trên sông được một lúc thì trời bắt đầu đổ mưa.

Mưa rơi trên mặt sông nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Kiểu thời tiết này rất thích hợp để ngủ, muông thú không muốn ra ngoài, xung quanh yên tĩnh hơn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy chim đậu trên cành.
Sau khi đến vùng đất ngập nước, Dịch Huyền cấm cọc thuyền vào bùn dưới đáy sông, cột thuyền lại, cùng Hà Điền nhặt tấm ván gỗ lên, lấy dụng cụ, đi vào trong lùm cây.
Một nhà heo rừng đều quanh quẩn ở đây.
Heo rừng thích đi kiếm ăn vào sáng sớm hoặc ban đêm, ban ngày chúng lăn lộn trong đầm lầy, trườn lên bùn, sau đó ẩn mình dưới bóng cây râm mát.

Heo rừng đực sẽ chà xát da trên đá và thân cây, để làm cho da trở nên dày và cứng, chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai với những con heo rừng đực khác để tranh giành quyền lực.
Dịch Huyền đi theo Hà Điền trong lùm cây một lúc, cô chỉ vào bãi cỏ trước mặt, nói nhỏ: "Anh nhìn này, có một con heo rừng vừa đi ngang qua đây."
Bụi cỏ cao đến đùi bị tách ra thành một con đường rộng nửa mét, cây cỏ bị xới tung hai bên, Hà Điền dẫn anh đi dọc theo con đường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy phân và nước tiểu của heo rừng.
Họ đi về phía trước một lúc, và khi đến cạnh lùm mâm xôi, Hà Điền nói: "Chắc chắn rồi."
Cả hai đặt tấm ván xuống và bắt đầu đào một cái hố bên cạnh lùm mâm xôi.
Hố này được đào sâu hơn một mét, chiều dài và chiều rộng khoảng 1,5 mét, nhỏ hơn một chút so với tấm ván.

Vừa đào, cả hai vừa rắc đất đào xung quanh.
Sau khi đào xong hố, trời mưa không nhỏ, bùn ở mép hố theo mưa chảy xuống hố.
Hà Điền và Dịch Huyền mỗi người một bên, nhấc tấm gỗ lên đặt trên miệng hố.
Tấm ván này lớn hơn so với hố một chút, có thể đậy kín mép hố lại.
Sau khi đậy tấm ván, Hà Điền dùng mặt sau của cái xẻng đập dọc theo mép tấm ván để đảm bảo nó nằm chắc trên hố.

Sau đó, họ nhặt một số cành cây gần đó trải lên ván gỗ, rồi lại đặt số cỏ còn nguyên rễ với đất vừa đào xong lên cành, nhìn từ xa, thật sự không nhìn ra được bất kỳ sự khác lạ nào ở đây cả.
Hà Điền mở túi, lấy một ổ bánh ra, vò nát rồi rắc rải rác trên cỏ dại trên ván gỗ, lại đưa cho Dịch Huyền một cái, hai người ở trước sau trên ván gỗ, dọc theo đường đi của heo rừng đi ra, rắc đều bánh bột bắp.
"Xong rồi.

Chúng ta trở về thôi."
Hà Điền rất hài lòng với công việc ngày hôm nay.
Ngày hôm sau, mưa tạnh.
Họ lại chèo thuyền đến nơi đã đặt bẫy.
Nhìn lại, bánh bắp trên đường cùng trên ván gỗ đã bị ăn hết từ lâu, cỏ cây và cành lá trên ván gỗ đều bị xáo trộn, ván gỗ cũng lộ ra.
Hà Điền và Dịch Huyền lại đặt cành cây và cỏ lên.
Cỏ khi đào lên vẫn còn nối rễ với đất, ngày hôm qua lại mưa dầm, lá cỏ vẫn còn rất xanh.
Sau khi bố trí bẫy xong, Hà Điền lại rắc bánh bắp lên.
Hôm đó trời mưa, mùi của nhóm Hà Điền lưu lại khi đào hố đã bị mưa cuốn trôi đi không ít, hai ngày sau, mỗi ngày đều có thể tìm được đồ ăn ở đây, heo rừng cũng thả lỏng cảnh giác.
Ai ngờ, đến ngày thứ ba, nơi đây không có món gì ngon nữa cả!
Con heo rừng ủi tung cành lá trên ván gỗ, thất vọng bỏ đi.
Hai ngày sau, khi sáng sớm đang đi tìm thức ăn, từ xa ngửi thấy mùi thức ăn ngon, nó vội hừ hừ phì phì chạy đến, nhấm nháp thức ăn vương vãi trong cỏ, rồi lại nhìn, vẫn còn một đống thức ăn dưới cành lá nữa, nó vui sướng nhảy dựng lên——
Rắc, rắc, rắc.
Cành cây đều gãy, heo rừng rơi xuống hố, nửa số cành cây khô và cỏ, đồ ăn ngon đều rơi xuống đầu nó như mưa.
Bây giờ nó đã tìm được thứ gì đó để ăn, nhưng cũng bị mắc kẹt trong cái hố lớn này và không thể nào thoát ra được nữa.
Rên rỉ thảm thiết trong hố cả đêm, sáng hôm sau, heo rừng tuyệt vọng nhìn thấy hai người tươi cười đứng bên hố cùng một con chó.
Sau khi được ăn ngon hai ngày liền, con heo rừng đã thả lỏng cảnh giác, Hà Điền và Dịch Huyền quay lại lần nữa, họ lấy tấm ván gỗ đậy trên hố đi.
Được bao phủ bởi một lớp cành lá, cỏ đào ra chưa héo nên vẫn được phủ lên trên như thường, rồi để mồi ngon vào.
Khi heo rừng đến, chỉ cần đứng ở đó, mấy cành cây nào có thể chịu được sức nặng của nó, răng rắc gãy, và thế là heo rừng bị rơi xuống hố.
Hố không quá sâu, nhưng dù sao thì heo rừng cũng không thể nào trèo lên được.
Hà Điền vui vẻ nói với Dịch Huyền: "Í chà, con heo này nặng ít nhất cũng bảy mươi đến tám mươi kg ấy nhỉ?"
Đây là lần đầu tiên Dịch Huyền và Lúa Mì nhìn thấy một con heo rừng ở khoảng cách gần như vậy.

Hai người họ ngồi xổm bên hố để quan sát anh chàng da nâu đen này kỹ hơn.
Lúa Mì sủa vang, vô cùng thích thú.
Dịch Huyền hỏi: "Chúng ta làm cách nào mang nó về được?"
Hà Điền cầm súng ngắn lên: "Bắn cho nó chết trước, rồi nhảy xuống hố, lột da, xẻ thịt, bỏ vào túi đem lên từ từ.

Năm ngoái em cũng làm vậy."
Với thực lực của Hà Điền, ​​cô không thể nhấc con mồi nặng như vậy lên khỏi hố được, vận chuyển nó từ đây lên sông rồi từ sông về nhà là điều rất khó.

Nhưng cắt thành từng miếng nhỏ rồi vận chuyển từ từ, không có vấn đề gì.
Cô cười tủm tỉm, sau đó nhìn vẻ mặt của Dịch Huyền, vội nói: "Đây là một con heo rừng đã trưởng thành, lại là heo đực, sẽ không lớn thêm bao nhiêu nữa đâu, anh đừng nói muốn đem về nhà nuôi!"
Dịch Huyền xấu hổ cười cười: "Anh không nghĩ vậy.


Muốn nuôi thì phải nuôi heo nái và heo con, hơn nữa chúng ta hiện tại cũng không có chuồng heo."
Hà Điền nghe vậy thì tự nghĩ, cô còn không biết Dịch Huyền là một anh nông dân cuồng chăn nuôi chắc? Con gì anh cũng muốn mang về nhà nuôi hết.

Lần trước khi bắt cá hồi, nhìn thấy hai chú gấu con do gấu mẹ dắt theo trông khờ khạo và hoạt bát, vậy mà cũng nói: "Ôi, dễ thương quá!"
Hà Điền bắn chết heo rừng, để cho Dịch Huyền cắm cái xẻng ở bên miệng hố.

Cô nhảy xuống hố cột một sợi dây vào hai chân sau của con heo, rồi đưa dây cho Dịch Huyền để anh kéo từ từ lên cho đến khi con heo rừng bị treo ngược, sau đó cột dây vào một đoạn gỗ đã được vuốt nhọn cắm xuống đất.
Dịch Huyền muốn xuống giúp đỡ, Hà Điền vội vàng ngăn anh lại: "Anh mà nhảy xuống thì nếu có người tới, chúng ta cũng sẽ giống như con heo rừng này vậy."
Dịch Huyền đành phải ngồi cạnh hố và canh gác cùng Lúa Mì.
Sau khi con heo rừng bị treo ngược, Hà Điền bắt đầu lột da heo.
Khi săn mồi, tốt nhất là nên bắn vào đầu con mồi, như vậy thì mới có thể lột da trước, da còn nguyên vẹn không dính quá nhiều máu và vết bẩn.
Bắn vào trái tim của con mồi là lựa chọn tốt thứ hai.

Còn tệ nhất là bắn vào bụng của con mồi, thức ăn trong ruột chưa kịp tiêu hóa, phân chưa kịp thải ra ngoài, trong đó vẫn còn rất nhiều men và vi sinh vật, chúng sẽ nhanh chóng làm nhiễm độc nội tạng và thịt, khi đó phải mổ ruột trước, lấy nội tạng ra, còn về phần chất lượng da thì phải tùy vào vận may.
Con heo rừng này bị một phát đạn bắn trí mạng vào đầu.

Đầu tiên, Hà Điền dùng dao cắt cổ rồi dùng thùng gỗ hứng máu.

Sau đó, cô lột da từ phần bụng dưới kéo dài lên đến cổ, rồi cắt đầu heo ra, để sang một bên, gập đôi da rồi cuộn lại, cho vào giỏ rơm chung với đầu heo.
Sau khi vào thu, muỗi và ruồi đều biến mất trong một đêm, khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng khi lấy nội tạng heo rừng ra, mùi hôi rất khó ngửi.
Hà Điền cất kỹ tim và gan heo, ném những bộ phận nội tạng khác sang một bên, Dịch Huyền nhanh chóng chỉ vào thận và ruột heo hỏi: "Những thứ đó đều vứt đi?"
Hà Điền nhìn một cái, chọn lấy phần tuyến tụy cầm lên: "Cái này có thể giữ lại.

Khi làm xà phòng thì thêm một chút vào, xà phòng càng tốt".

Tuyến tụy có nhiều enzym hoạt động, sau khi rửa sạch và phơi khô thì có thể dùng được.
Dịch Huyền chỉ vào đống ruột heo: "Những thứ này cũng có thể ăn được! Ruột có thể dùng làm lạp xưởng."
Hà Điền nhăn mặt không thể tin được: "Những thứ này?"
Dịch Huyền nói cho cô biết lạp xưởng là gì và nó ăn ngon như thế nào, Hà Điền đành phải bịt mũi nhét ruột heo vào một cái túi.

Trên đường về, đặt nó ở chỗ đuôi thuyền phía xa.
Khi trở về nhà, Hà Điền để cho Dịch Huyền xử lý ruột heo, còn mình thì rửa sạch tay nhiều lần, trở vào nhà, thay đồ, nhóm lửa nấu cơm trước, sau đó rửa sạch gan heo rồi cho vào nước sôi trụng sơ.

Lúc rửa thì vò nhẹ để loại bỏ lớp màng nhầy bám trên đó, sau đó cắt gan heo tươi thành từng lát và xào cùng với cải thảo, không cần xào lâu, vừa chuyển màu là đã có thể cho ra dĩa.
Máu còn lại trong tim heo được vắt ra hết, cắt làm đôi, một nửa thì thái miếng mỏng, ướp mỡ và muối, dùng que tre xiên rồi bỏ vào chảo, chiên trên lửa một lúc thì mùi thơm tỏa ra bốn phía, có thể dọn ra dĩa.
Nửa còn lại thì ướp nước tương, tương đậu, đường rồi cho vào niêu đất ướp đến tối, sơ chế đầu heo xong cũng cho vào ướp chung..