Bùi Tần Tần nghe hiểu, phốc phốc cười ra tiếng, chỉ vào vị trí của bọn Chu Hành nói: "Dù sao cũng là thực vật mà, đối với chất lượng đất vẫn tương đối có theo đuổi, em đi bên cạnh bọn họ đào chút đất màu mỡ cho nó liền trở về! Rất nhanh, em nhất định không chạy loạn!"Rau muống: [Anh ta là một đại bại hoại!]Bùi Tần Tần: [Vậy mi chính là đại đại đại bại hoại!]Tần Xuyên dẫn cô xuống rừng mía, nhìn cô đổi đất cho nó.Cách đó không xa, Chu Hành đã chặt hạ một hàng mía, phỏng chừng là muốn lấy một chút vào trong không gian, dù sao hoa quả tươi rất khó tìm, qua thôn này sẽ không có cửa hàng.Bùi Tần Tần cũng muốn chém mấy cây, Tần Xuyên đột nhiên nhớ tới nói thứ này anh hình như có một ngàn cân.Dưới ánh mắt thăm thẳm của Bùi Tần Tần, anh lấy ra một cây mía bẻ thành hai nửa, đem phần ngọt ngào nhất đưa cho Bùi Tần Tần nói: "Đồ đạc quá nhiều tôi quên mất, không phải không cho cô ăn."Không, em không phải có ý trách anh không cho em ăn, em là đang suy nghĩ anh đã đi đâu để thu thập vật tư, đều thu được cái gì rồi! Số lượng lớn như vậy hẳn là đều là đi tới nơi sản xuất trực tiếp thu mua số lượng lớn chứ? Bằng không trên thị trường bình thường hoặc cửa hàng hoa quả trong một khoảnh khắc căn bản không lấy ra được nhiều hoa quả như vậy, mà còn có thể rất làm người khác chú ý.Quên đi, lão đại căn bản không sợ làm người ta chú ý.Bùi Tần Tần gặm mía, đi tới vây xem bọn họ thu hoạch mía, thấy bọn họ chặt không đúng phương pháp, mở miệng nhắc nhở bọn họ: "Anh Chu, lúc chặt mía vị trí đặt thấp một chút, để lại đầu mía dài 7-10 cm là được.

Chỉ cần chặt bằng phẳng, đầu mía không vỡ, xuân năm sau nó sẽ lại nảy mầm sinh trưởng"."Như vậy sao?" Ba người Chu Hành làm theo lời cô nói.Bùi Tần Tần gật đầu ừ một tiếng, mắt thấy bọn họ "xoạt xoạt xoạt" đẩy ngã ba bốn hàng mía, đối với sức lao động của bọn họ cảm thấy bội phục.Cô tiến lên dạy Phạm Hưởng Tuế cách thu hoạch đuôi mía, nói với cô ta phần đuôi có mầm có thể để lại, nói: "Nếu chị thích ăn mía thì có thể để lại một ít trong không gian, đến mùa xuân lấy ra chôn nghiêng nó vào đất là có thể nảy mầm.


Dù sao trong không gian lưu trữ của các người thì thời gian là bất động, vô luận qua bao lâu, đồ đạc đều có thể giống như lúc mới bỏ vào, siêu cấp thuận tiện."Bây giờ không giống ngày xưa, Phạm Hưởng Tuế bị đói cực độ cảm thấy hứng thú với ăn uống, dựa theo Bùi Tần Tần nói lưu lại rất nhiều chồi, lại truy vấn một ít phương pháp trồng trọt nghiêm túc mà ghi nhớ.Bọn họ có dự cảm, cho dù thủ đô bảo vệ được mảnh đất sạch cuối cùng của nhân loại, bọn họ cũng không thể trở về cuộc sống trước mạt thế.Có thể tự mình động thủ ăn no mặc ấm đương nhiên là tốt nhất.Bùi Tần Tần và Tần Xuyên lấy bút không phai màu, dưới tấm biển nhắc nhở bên cạnh rừng mía viết phương pháp lưu giống mía nhắc nhở những người sống sót sau này.

Cuối cùng, lại đem lá mía Chu Hành chặt ra chất đống trong luống làm phân bón.Cứ như vậy bận rộn hai tiếng đồng hồ, tất cả mọi người trở lại xe bán tải, tay mỗi người cầm một đoạn mía da đen, gặm đến hăng say.Nước ngọt mà không ngấy cộng thêm gió mát mẻ một mùa hè, nguy hiểm của tang thi đột nhiên cách bọn họ rất xa.Tần Xuyên một tay điều khiển vô lăng, để lại một chuỗi bã mía trên con đường nhựa rạn nứt.Đoàn người lái xe bán tải chậm rãi đến, lại lái xe bán tải chậm rãi rời đi.Lá mía phía sau xe vẫn đang đón gió.Tô Địch nhìn về phía căn nhà gỗ xa xôi, đột nhiên có chút nhớ nhà, nhưng cậu ta đã không còn nhà nữa.Cậu ta bỗng nhiên tiến lên, hỏi Tần Xuyên lái xe cùng Bùi Tần Tần không biết đang hừ hừ cái gì, cậu ta nói: "Anh trai, chúng em thật sự không thể đi theo anh được sao? Em có thể làm việc! Anh bảo em làm gì thì em làm cái đấy."Tần Xuyên lái xe nhìn thẳng về phía trước, tước mía nhai khô nghiêng đầu nôn bã, cũng không tiếp nhận xưng hô của Tô Địch.Bùi Tần Tần đang đùa giỡn với rau muống quay đầu lại nhìn Tô Địch nói: "Vì sao cậu lại muốn đi theo chúng tôi? Chúng tôi không nhất định phải đến căn cứ." Cho dù là đi, cũng sẽ không ở lại lâu.Tần Xuyên không thích cuộc sống khuôn sáo cứng nhắc, anh ở lại căn cứ, tất nhiên phải tuân thủ quy củ nơi đó.Anh có thực lực có vật tư, tiêu sái đi đâu mà không tốt, nhất định phải dựa theo quy củ của người khác? Người ta ngay cả phòng cũng dọn mang đi.

Ăn uống mặc ở, tất cả mọi thứ, hơn nữa cô phụ trách một ngày ba bữa, quả thực không có bất kỳ lo lắng gì.Chu Hành nghe vậy ngẩng đầu hỏi Tần Xuyên: "Tiểu Xuyên, cậu không đi nơi trú ẩn sao? Cậu không phải muốn tìm gà sao?"Kể từ đêm mưa đó, sự dị biến đã bạo phát ở tất cả các nơi.


Rất nhiều trang trại gà không có ai chăm sóc, ngay cả khi ai đó muốn chăm sóc cũng không có nguồn cung ứng thức ăn.

Trải qua thời gian một tháng, những con gà vịt nhân tạo không phải chết mà trốn thoát trở thành gà rừng vịt rừng, rất khó tìm.


Chỉ có ở bên thủ đô khống chế được dịch bệnh mới có thể có những con gia cầm sống này."Trên đường tìm được gà thì không đi nữa." Anh không cần đầu nhập vào nơi trú ẩn của người sống sót, Bùi Tiểu Tần cũng không thích nơi đông người, không thấy cô ở nhà một mình ngốc một tháng đều mỗi ngày vui vẻ đấy sao? Nhiều thêm một người, nguy hiểm là nhiều hơn, nơi có người sẽ gặp rắc rối.Đúng vậy! Trải qua khu lâm điền vừa rồi, Bùi Tần Tần cảm giác ngũ hồ tứ hải nhiều nông trường như vậy, khẳng định sẽ có một con gà may mắn còn sống sót.Thủ đô thật sự cách chỗ bọn họ quá xa, bọn họ lái xe qua phải tìm một nơi nào đó, phải dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, phải lưu trữ xăng...!Chủ yếu là cô sợ sau này sẽ gặp phải nhân vật chính..