Nhà máy Tùng Quân, phòng hội nghị.

Kim Bình Chí tới nhà máy sớm hơn thời gian triệu họp nữa giờ, lúc này trong phòng chỉ mới có mình anh cùng vị chủ quản trực ban ca một.

Nhân viên trà nước bưng ly cà phê để lên bàn cho anh rồi lui ra, vị chủ quan kia dè dặt báo cáo.

“Thưa sếp, bình thường mọi người lên ca đều đúng giờ, tới giờ mọi người đều sẽ có mặt đầy đủ.”

Kim Bình Chí gật đầu “Vâng, chú ra ngoài làm việc của mình đi, là tôi tới sớm.”

Vị chủ quản bối rối “À vâng, nếu cần gì sếp gọi cho tôi.”

Kim Bình Chí cười khách sáo “Cảm ơn chú.”

Còn một mình trong phòng, Kim Bình Chí lấy laptop ra khởi động nguồn, tay kia cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, mày anh hơi nhíu lại.

Để tách cà phê xuống, anh không nhanh không chậm cầm điện thoại mở danh bạ, bấm số gọi nhưng nghe hết tiếng chuông đơn điệu mà đầu bên kia vẫn không có người bắt máy.

Nhìn màn hình ngắt kết nối, anh lẩm bẩm mắng “Tiểu tử chết bầm này, mở nguồn rồi còn không nghe điện thoại anh mày.”

Kim Bình Chí lại tiếp tục bấm gọi, lần này rất nhanh được kết nối [Alo!]

“Tưởng chú không thèm nghe máy anh gọi đấy!”

Cao Thiên Hựu cười khách sáo [Nào có, lúc nãy em bận chút không nghe máy được, em cần chén cơm nuôi vợ con nữa mà!]

Mấy năm qua quen biết nhau, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào bên cạnh Cao Thiên Hựu cả, đôi lúc còn nghĩ người anh em mình có bệnh khó nói nên tránh không hỏi, đỡ ai đó phải thương tâm. Nào biết chuyện hôm qua khiến anh bất ngờ tập một thì bây giờ liên tiếp tập hai rồi. Ô, hiệu suất thật là nhanh, Kim Bình Chí hứng thú châm chọc.

“Hôm qua là ai để hiện trường cho tôi dọn, gọi điện còn tắt máy nữa...”

Giọng điệu Cao Thiên Hựu thoải mái và ấm áp hơn thường ngày [Cảm ơn anh, có gì tháng sau em tăng ca cho anh nghỉ xả hơi một tháng có được không?]

Ồ, sức mạnh của tình yêu thật diệu kỳ, Kim Bình Chú huýt sáo trong lòng, anh cười khà khà “Wao! Một lời đã định, tứ mã nan truy!”

Cao Thiên Hựu bật cười [Anh lại cứ vậy, em sắp tới rồi, cúp máy nhé.]

“Ừ, đi thong thả.”

Cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, anh gật đầu cười ‘Ừm, vị cà phê cũng không đến nỗi tệ?’

Không khí trong phòng hội nghị có vẻ thảnh thơi nhưng phía bên ngoài kia thì khác xa một trời một vực, mọi người bận đến nỗi chân không kịp chạm đất, khát cũng không kịp uống nước. Phải nói là, cả tuần nay, tất cả cán bộ nhà máy đều mất ăn mất ngủ, sau sự cố vừa rồi chưa xử lý xong thì lại báo cáo cuối năm trình cán bộ cấp cao.

Thời gian còn chưa đầy mười phút hỏi sao ai không vội, từ phòng sản xuất, phòng hành chánh đến phòng kế toán đều tất bật.

“Được rồi, in ra đi!”... “Vâng!”

“Chỗ này sửa một chút!”... “Chỗ này ạ...”

“Kẹp thêm hình ảnh hiện trường vô.”... “Dạ vâng.”

“Gửi nội dung cho phòng tuyên truyền được rồi... nhớ nhập nội dung tên folder rõ ràng.”... “Ok anh.”

Cao Thiên Hựu đón taxi đến nhà máy, anh xuống xe thanh toán tiền, trên tay ôm một đứa trẻ, trên vai đeo theo túi xách chấm bi màu hồng, hình ảnh không khác những ông bố nội trợ là mấy. Hình ảnh này, có người đau lòng vì vị tổng tài đẹp trai là người đã có gia đình, có người thì hâm mộ cô gái nào mà phước đức như vậy.

Nhìn Cao Thiên Hựu bước vào, dù lúc nãy nghe người anh em nói vợ con gì ấy, nhưng bộ dạng này của anh khiến Kim Bình Chí suýt rơi mắt kiếng, gỡ mắt kính dụi dụi mắt rồi đeo lại, anh ngờ ngợ hỏi.

“Hửm... con ai đây?”

Quen thái độ khoa trương thái hóa ông anh mình, Cao Thiên Hựu cười không để ý đáp.

“Con gái em, bé Bông.”

Rồi để túi xách xuống, cho đứa bé ngồi trong lòng mình, anh nói “Chào trai bác đi con.”

Bé Bông có chút sợ người lạ, cũng không thể trách bé được, bên cạnh là người ba mới quen vài giờ, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, mà giọng nói bác kia thật âm vang, bé có chút bất an, cuối đầu bé im lặng không nói gì. Thấy vậy, Cao Thiên Hựu nhắc khéo Kim Bình Chí.

“Anh đừng hù con bé sợ.”

Kim Bình Chí trợn tròn mắt, mồm há hốc “Gì á!”

Cao Thiên Hựu không thèm để ý anh, dỗ giành con gái rượu “Bông không sợ, có ba ba ở đây, ba ba gọi video cho con gặp ma ma được không?”

Ánh mắt bé Bông ánh lên tiêu cự, bé vui vẻ gật đầu.

Mà Kim Bình Chí bị cho ra rìa, trong lòng có chút hụt hẫng nhỏ ‘Làm như mình hắn có con gái không bằng, anh đây trai gái có đủ nhé!’ cho nên quyết định không thèm nói chuyện với hai cha con nọ mà chăm chú nhìn màn hình xem tài liệu, chỉ là bên kia ai đó nói chuyện video, tai anh rảnh rỗi sẵn nghe ngóng một chút mà thôi.

“Ma ma!”

[Ưm, con gái, nhớ ma ma không?]

Cô bé gật đầu có chút phụng phịu “Nhớ!”

[Ma ma cũng nhớ con, ma ma làm việc xong sẽ đến với con được không?]

Cô bé gật đầu “Dạ.”

[Bé Bông ngoan, ma ma phải làm việc rồi, hẹn gặp con sau nhé!]

“Dạ.”

[Bái bai con]

“Bái bai!”

Trong lúc Cao Thiên Hựu dỗ dành con gái nhỏ, Kim Bình Chí mở webchat nhắn tin cho vợ yêu Mỹ Linh và em gái Hạ Lâm ‘Báo cho em một tin bất ngờ nè, chúng ta sắp có một em dâu/ chị dâu và một cháu gái nhỏ’ sau đó gửi tiếp một mặt cười ma mãnh rồi đóng cửa sổ chát lại.

Đúng 08:30, đoàn người lần lượt vào hội trường, Cao Thiên Hựu mới dỗ dành con gái xong, lúc này có nhiều người lạ quá sợ bé sẽ khóc, anh nói với Kim Bình Chí.

“Em qua phòng bên họp trực tuyến.”

Kim Bình Chí gật đầu “Ừ.”

Cuộc họp bắt đầu.

Một đại diện trung niên đứng lên giới thiệu thành phần tham gia hội nghị và tóm lược nội dung thảo luận trong hội nghị, sau đó anh ta mời Kim Bình Chí phát biểu ý kiến.

Kim Bình Chí nghiêm nghị gật đầu, anh nói “Nội dung hội nghị hôm nay mọi người đều nắm rõ, hôm nay tôi và anh Cao có mặt ở đây cũng chính vì chuyện này, mọi người đều biết quy trình sản xuất nước đá của nhà máy chúng ta là khép kín, bao bì sử dụng một lần theo tiêu chuẩn quốc tế…” dừng một chút anh nói tiếp “Chuyện một cái băng vệ sinh lẫn trong bị nước đá thành phẩm là một điều quá vô lý.”

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Kim Bình Chí đưa ánh mắt nhìn cán bộ phòng tuyên truyền, anh nói “Hình ảnh camera ngày đó anh kiểm tra thế nào?”

“Thưa anh, em đã kiểm tra kỹ, không phát hiện bất cứ điểm khả nghi nào.”

Kim Bình Chí gật đầu, anh nói tiếp “Các cán bộ còn lại gửi báo cáo tôi xem.”

Cán bộ trực ban báo cáo “Em đã kết danh sách công nhân viên làm việc ngày hôm đó với bộ phận nhân sự cùng phòng tuyên truyền, hiện chưa xác định nhân vật tình nghi nào, em gửi anh xem...”



Tại phòng nghỉ ngơi.

Kim Bình Chí đứng bên ngoài ban công rít điếu thuốc, bên trong, Cao Thiên Hựu đang ru con gái ngủ. Bé Bông ngủ rồi, Cao Thiên Hựu đi ra ngoài, đứng song hành cùng Kim Bình Chí.

Kim Bình Chí xoay sang mời “Hút điếu thuốc chứ?”

“Không, cảm ơn.”

Cao Thiên Hựu đưa ánh mắt nhìn xa xăm, thực ra, ban đầu anh không biết hút thuốc nhưng sau khi vợ biến mất không thấy đâu, gia tộc lại không ngừng gây khó dễ, không biết tự bao giờ anh lại thích hương vị rượu cùng thuốc lá. Cũng may sau đó anh tự đứng dậy được, chỉ là không sa đà quá mà thôi, cho đến hơn một năm nay anh mới dần bỏ hẳn. Phải nói là anh biết ơn em gái rất nhiều, nhờ cô anh rõ ràng mục đích sống, nhờ cô anh tìm thấy hy vọng ở tương lai, cho nên lần này nhà máy xảy ra chuyện, anh cũng lo lắng không kém Kim Bình Chí. Anh nhất quyết tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ này, không thể để tiếng tăm em gái bị vấy bẩn được.

Trong lúc Cao Thiên Hựu đang phiêu du trong suy nghĩ của bản thân, Kim Bình Chí phá vỡ trầm mặc.

“Trước khi xuống đây anh có xem qua camera an ninh rồi, đúng là không có bất thường gì.”

Cao Thiên Hựu gật đầu.

“Em cũng tra qua bộ phận kỹ thuật, đều không thấy phát sinh sai xót nào.”

“Như vậy chỉ có thể là…”

“Em cũng nghĩ đến điều đó, hiện có năm nhà máy lớn cạnh tranh với nhà máy của chúng ta, em đang thu hẹp phạm vi, có gì tối nay em gửi thông tin qua mail anh nghiên cứu.”

“Được.”