Vì đồng hồ tốc độ của xe việt dã không bao giờ dưới mức 200 nên chỉ bảy giờ sau bọn tui đã đến Tây An, được vậy cũng nhờ trên đường không gặp phải chướng ngại gì lớn, cả đường thông suốt.

Nhưng mà nói thật, làm gì có tràng cảnh nào mà bản cương thi chưa từng thấy. Thế mà tên Vưu Bằng Siêu này lại phóng xe như bay, làm cho bản cương thi cảm giác như cái xe không còn chạy trên mặt đất nữa, chẳng có chút cảm giác an toàn nào.

Trước sự khiển trách của bản cương thi, Vưu Bằng Siêu mất đi tư cách lái xe, rớt xuống làm phụ lái.

Nhóc con thì càng khỏi phải nói, lúc xuống xe mặt nó xanh mét luôn.

Ăn xong bữa tối ở trên xe, bọn tui bắt đầu thảo luận vấn đề có nên dừng chân trong thành phố hay không. Trước giờ tui vẫn luôn kiên định với phe vào thành, Kiều Yến ở phe trung lập, Vưu Bằng Siêu mới gia nhập không cần nghĩ cũng biết anh ta cật lực phản đối việc vào thành phố, anh ta cho rằng mức độ nguy hiểm bên trong thành phố sẽ tăng gấp bội, nhưng mà…

Cách nghĩ của anh ta thì liên quan gì đến bản cương thi?

Vì thế, phản đối vô hiệu.

Mọi người cùng vào thành phố.

Tây An, một thành phố lớn đó nha~ khiến cho con cương thi đến từ nông thôn như tui phải ngạc nhiên, các loại nhà cao ốc, các loại xe đẹp…

Dừng dừng dừng---

Tui đập mạnh lên cửa kính xe, nhưng xe vẫn không chịu dừng, tui mở cửa xe nhảy xuống.

“Hách Hách—“ Kiều Yến gọi theo rồi cũng nhảy xuống.

“Ôi…hai người…”Vưu Bằng Siêu cũng xuống xe, rút súng ra, cảnh giác theo sau.

Chị muốn cái xe này!

Tui chỉ vào một chiếc xe thể thao đỏ thẫm với những đường cong đầy dã tính trên hai cánh cửa rồi nhìn Kiều Yến.

“Trời ơi…tinh mắt ghê vậy, đây không phải chiếc Ferrari F12berlinetta sao?” Vưu Bằng Siêu cũng không nhịn được mà nhào tới sờ soạng thân xe. “Nhưng mà nếu ba chúng ta ngồi vào đó thì đống hành lý…

Tui và Kiều Yến nhất trí quay đầu lại, im lặng nhìn thẳng vào anh ta.

“Sao…sao vậy?”

Đội ngũ phát triển thành đội xe chỉ có 3 người nhưng lại có đến 2 chiếc xe. Tui và Kiều Yến ngồi trên chiếc xe thể thao phong cách, Vưu Bằng Siêu khóc không ra nước mắt lái chiếc xe việt dã rách nát chứa vật tư theo sau.

Từ khi vào thành phố, tui đã cảm thấy rõ ràng trong chỗ tối có những ánh mắt không tốt, may là đám người còn sống không có thiện ý này chỉ nhìn trộm đội ngũ của bọn tui, mãi đến khi đoàn xe xâm nhập dần vào trung tâm thành phố mới từ bỏ.

“Tây An là thành phố lớn, người sống sót nhiều hơn nơi nhỏ bé mà chúng ta từng ở cũng phải.” Kiều Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm.

Thiết bị vô tuyến điện trong vang lên, trong đó truyền ra tiếng của Vưu Bằng Siêu: “Anh thấy có người đang quơ cờ, làm sao giờ?”

“Coi như không thấy đi.” Kiều Yến trả lời.

Bẻ lái, bên đường có một cái biển đứng có ghi: khu Trường An.

Chạy một đoạn, Kiều Yến cho xe tiến vào một tiểu khu xa hoa.

Đại Đường Mỹ Cảnh.

Tui nhìn tấm biển phía trên.

Xuống xe, có một đám zombie lớn chào đón bọn tui. Kiều Yến dựa vào xe, bắt đầu dùng dao nhỏ để ném phi tiêu một cách thông thạo. Vưu Bằng Siêu xuống xe sau đó cũng tự giác gánh vác nhiệm vụ chủ công bằng hỏa lực (bắn súng), một phát một con.

Trong tiểu khu có rất nhiều zombie, đủ để tạo thành một sự kiện ngược đãi, giết hại zombie. Rốt cuộc Kiều Yến cũng đổi thành bắn súng bằng hai tay, Vưu Bằng Siêu thì đổi sang dùng súng máy bán tự động, máu thịt zombie quay cuồng trên không trung, tiếng kêu rên của chúng khiến người ta phải sởn gai ốc. Tui cầm cây dù đen đứng dưới ánh mắt trời đầu xuân, bỗng cảm thấy có một chút xúc động.

Ngẩng đầu nhìn lên khu nhà ở cao tầng chỉ còn tấm màn phất phơ bay ngoài cửa sổ.

Sau khi rửa sạch đám zombie trong tiểu khu, bọn tui chọn ở một căn phòng sạch sẽ ở lầu hai, vật tư trong xe đều được chuyển xuống, bao lớn bao nhỏ khiêng vào chất trong căn phòng kia.

“Ở trên xe một đêm có phải tốt hơn không...” Vưu Bằng Siêu ai oán.

Lúc đi ngủ, tui và Kiều Yến chiếm lấy phòng ngủ chính, có lẽ Vưu Bằng Siêu sợ lúc ngủ sẽ bị zombie tha đi nên lôi hết mền gói đã đóng gói ra, ngủ trong phòng khách kế bên, cửa phòng ngủ chính không đóng, như vậy tương đương với việc bọn tui ngủ cùng một phòng.

Trước giờ tui vẫn ngủ rất nhanh nhưng lần này vì tầng cao nhất có khách đến nên tui không ngủ, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Kiều Yến nằm bên cạnh hô hấp nhẹ nhàng, không biết nó có ngủ hay không nữa.

Một lát sau tui nghe thấy tiếng tiếng tháo dây nịch, sau đó có tiếng thở trầm thấp như đang phải chịu loại áp lực nào đó vang lên.

Tên gấu con Vưu Bằng Siêu đang làm gì thế?

Tui muốn ra ngoài phòng khách cho Vưu Bằng Siêu một cước, bắt anh ta lên tầng cao nhất bắt mấy con chuột trộm gạo, nhưng vừa mới ngồi dậy tui đã bị Kiều Yến dùng một tay ấn xuống. _∂i(✖╭╮✖)ễn ∂A✎₷n Lε ๖ۣۜQúy ∂on^

Sao?

Kiều Yến ra hiệu cho tui đừng lên tiếng, lỗ tai nhóc hồng hồng, đôi mắt đen láy ướt át nhìn tui.

Đừng động, ngủ đi.

Nó dùng khẩu hình miệng nói với tui sau đó dùng tay che mắt tui lại.

Qua 15 phút gian khổ, cuối cùng Vưu Bằng Siêu cũng an tĩnh.

Lần này đến lược Kiều Yến lăn tới lăn lui không chịu ngủ.

Tui cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa, cảm thấy có người cứ bồi hồi ngoài đó nhưng trước bình minh thì lại đi mất, tui có hơi thất vọng.

Sáng sớm hôm sau, Vưu Bằng Siêu tinh thần hăng hái, vành mắt Kiều Yến lại thâm đen, mệt mỏi nhìn vào bản đồ. Chờ họ ăn sáng xong, tui nói với bọn họ tầng cao nhất còn có nhà khác ở, Vưu Bằng Siêu hoảng sợ, Kiều Yến bắt đầu lắp đạn, “cạch” một tiếng (có lẽ tác giả nói về tiếng đóng chốt an toàn) rồi cất kỹ, sau đó hỏi tui: “Đi không?”

Nói nhảm, đương nhiên là đi rồi.

Tui mang theo hai người võ trang đầy đủ bước lên cầu thang, lầu 34, hai người sống bò ra thở hổn hển, chỉ có tui là tinh thần sảng khoái.

Khi còn một tầng nữa là đến tầng cao nhất, tui phát hiện cầu thang đã bị chặn bởi một đống ghế sô pha, những chỗ có khe hở lại được nhét rất nhiều quần áo. Loại phòng ngự đơn sơ này đúng là có thể ngăn được chút zombie cấp thấp, nhưng với bọn tui thì giống như không có.

Vưu Bằng Siêu bắt đầu cẩn thận phá “tường”, khi một lỗ hổng to cỡ cái chậu rửa mặt được mở ra, phía sau “bức tường” xuất hiện một gương mặt hoảng sợ: “Đừng phá! Đừng phá! Chúng tôi là người sống!”

Vưu Bằng Siêu ngừng động tác, nhún vai nói: “Đừng sợ, chúng tôi không có địch ý, chỉ muốn xem ai đang ở trên lầu thôi.”

“Chúng tôi không cần trợ giúp, cảm ơn! Xin anh không cần lo cho chúng tôi!”

Gạt người, hôm qua còn lượn qua lượn lại trước cửa phòng bọn tui cả đêm.

“Nếu không cần trợ giúp sao nửa đêm hôm qua anh còn ở ngoài cửa phòng đội chúng tôi làm gì?” Kiều Yến thuật lại lời của tui.

“Hả? Tối qua có người ở trước cửa nhà?” Vưu Bằng Siêu ngạc nhiên.

“Thật có lỗi quá, tôi chỉ...”

Tui kéo tay Kiều Yến, giết hắn đi—

Kiều Yến không do dự dù chỉ 1 giây, nam nhân cách bức tường lập tức gục xuống.

“Này! Các người...!”

Tui không để ý gã, đẩy chướng ngại vật trước mặt đi, bước vào phòng của người đàn ông còn chưa kịp tắt thở.

Có tiếng xiềng xích leng keng, trong căn phòng nhỏ, có một đứa bé đã bị biến thành zombie đang bị xích sắt trói lại. Sau khi Kiều Yến bước vào, zombie nhỏ vùng vẫy kịch liệt, muốn nhào về phía Kiều Yến. Cứ mỗi lần nó vùng vẫy là những miếng thịt hư thối trên người lại một lần nữa rơi xuống, trong một góc còn có một đống xương trắng hỗn độn.

“....” Vưu Bằng Siêu bước vào sau cùng, lời chất vấn đến miệng còn chưa kịp thốt ra anh ta đã nhìn thấy màn này, anh ta trầm mặc một lúc rồi nổ súng giải thoát cho zombie nọ.

Tình cảm của con người ấy mà---

Dù đối phương có biến thành một cái xác xấu xí thì vẫn cứ muốn níu kéo ư?