*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mấy người này coi trọng địa vị của a huynh nàng nhưng lại chê a huynh thanh danh kém?


Thẩm Hi Hòa phát cáu, kẻ nào dám vạch lá tìm sâu,3 chê bai a huynh nàng?


Thẩm Vân An cảm nhận được cảm xúc biến đổi của muội muội, quay sang thì thấy ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh bằng, hắn1 bèn ôm vai nàng, cẩn thận đỡ nàng đứng dậy, lắc đầu mỉm cười nhìn nàng.Tiết Cẩn Điều khẽ gật đầu, hộ vệ Tiết gia bèn thu hồi bột đao trước, Viễn thị cũng nghiến răng bảo hộ vệ nhà mình cất vũ khí.


“Hư Thanh đại sư, ông biết Điểm Điểm hiền lành thế nào mà, nó chắc chắn không vô cớ đả thương người ta.” Vừa thấy Thẩm Hi Hòa, ánh mắt Tiết Cẩn Kiều sáng rỡ, ra vẻ lại gần nói chuyện với Hà Thanh nhưng thật ra lại là tới gần Thẩm Hi Hòa, “Nơi đây là chốn Phật môn thanh tịnh, nếu có người mang theo thứ ô uế, chẳng phải sẽ vấy bẩn Phật Tổ hay sao?”


Hư Thanh ngồi xổm xuống xem xét vết thương cho Viên nữ lang, trên gương mặt trắng trẻo là ba vết cào sâu tận xương, phủ kín nửa gương mặt, trong đó có một vết kéo dài từ đuôi lông mày bên phải, băng qua mũi đến tận sau tai.“Còn không màu đánh chết con súc sinh kia cho ta!” Viên thị bình tĩnh lại, nghiêm nghị ra lệnh cho các hộ vệ của quốc công phủ.


“Ai dám!” Con báo cảm nhận được có uy hiếp, chỉ chực về tới tấn công, Tiết Cẩn Kiều vội đứng chắn trước mặt nó, “Điểm Điểm là do bệ hạ ban thưởng, các ngươi dám đả thương nó chính là coi rẻ quân uy!”


“Tiết Thất Nương, người dung túng cho con súc sinh này hành hung người khác bị thương, ta có giết nó thì bệ hạ cũng sẽ không trách tội, dù nó là do bệ hạ ban thưởng đi chăng nữa!”Dựa vào nửa gương mặt còn lại, Thẩm Hi Hòa dám chắc vị Viên nữ lang này có nhan sắc khá đẹp.


Hư Thanh liếc túi thơm đeo bên hông Viên nữ lang, điềm đạm đứng dậy: “Tạ phu nhân, hương liệu trong túi thơm đeo bên hông Viên nữ lang làm con báo phát điên.”


“Hư Thanh đại sư” Viên thị không thể nào tin được.Hai người kia lại tiếp tục thì thầm, đại loại là cần nhanh chóng tìm được Thẩm Vân An, phải để lại ấn tượng sâu đậm với hắn, vân vân.


“Đi hỏi thăm xem là ai.”


Một lát sau, nha hoàn của hai người họ chạy tới báo rằng đã tìm khắp nơi mà không thấy Thẩm Vần An đầu, cả hai bàn nhau đến cổng chính đợi. “UU đừng bực mình, ca ca sẽ không tùy tiện cưới vợ đâu.” Thẩm Vân An mỉm cười, trấn an Thẩm Hi Hòa đang cáu kỉnh. Hắn sợ Thẩm Hi Hòa giận quả đổ bệnh, đồng thời cũng vui khi thấy muội muội vì mình mà bực mình với mấy người này.Hắn quá yêu thương muội muội nên rất khó tìm được thê tử phù hợp, hắn nghĩ chẳng có mấy nữ lang có thể không để bụng chuyện này. Ngặt nỗi hắn lại không thể đổi tính, thành ra không muốn làm chậm trễ người ta, may mà phụ thân hắn cũng không hối thúc mà chỉ mong hắn tìm được người hợp ý.


“Quận chúa, là Tạ quốc công phu nhân và cháu gái đằng ngoại.” Mặc Ngọc dò hỏi rõ ràng xong thì quay về bẩm báo. “Tạ quốc công phu nhân viên thị?” Thẩm Hi Hòa khẽ “à” một tiếng.


Đây chẳng phải là vị kế thất được phụ thân Tạ Uẩn Hoài nâng niu trong lòng bàn tay đó sao?Phụ thân Viên thị sinh thời từng làm đến chức Đại Lý tự khanh, có điều sau khi ông ta mất, trưởng huynh của bà ta cũng qua đời trong lúc nhậm chức tại địa phương dù đang độ tráng niên, thứ huynh chỉ thường thường, mãi đến gần bốn mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, đến giờ vẫn chỉ là một lang trung hàm ngũ phẩm trong Công bộ.


“Đi nào, chúng ta đi xem thử rốt cuộc là bậc mỹ nhân sắc nước hương trời cỡ nào mà tự tin thế.” Thẩm Hi Hòa nắm tay Thẩm Vân An rời khỏi Bình Trọng viện, đi thẳng về phía cổng chính.


Bọn họ còn chưa đi đến chính điện đổi diện cổng chính bỗng nghe có tiếng hét thê thảm, thanh âm cực kỳ quen tai, dường như là vị Viên nữ lang kia. Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An nhìn nhau, rảo bước đi theo dòng người nghe tiếng kéo tới.Thẩm Hi Hòa lụ8c trong trí nhớ, Kinh thành có hai Viên gia, một quan văn, một võ tướng, cả hai đều là quan ngũ phẩm tép riu. Chỉ là con gái của quan ngũ phẩm mà cũng dám tơ tưởng đến vị trí Tây Bắc thế tử phi cơ đấy.


Hóa ra trong mắt bọn họ, Thẩm Vân An đã tới nông nỗi gặp ai cũng cưới, không phân sang hèn rồi à? Nếu a huynh thích thì đúng là không cần quan tâm đến thân phận, địa vị, nhưng mấy người này không tự biết mình là ai mà cũng dám chướng mặt ra trước mặt a huynh nàng. Ánh mắt Thẩm Hi Hòa đậm sát


khí.Đám đông đến gần thì nhao nhao lùi lại, Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua cổng chính, thấy một nữ lang trẻ tuổi đang dùng tay che nửa mặt, máu tươi trào ra qua kẽ ngón tay.


Người phụ nữ ăn mặc quý phái có vẻ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.


Tiết Cẩn Kiều đứng cách hai người nọ vài bước, nàng ta mặc bộ váy đen, dáng vẻ thanh tú, bên cạnh nàng ta là một con báo xinh đẹp có thân hình to lớn trông rất cân đối. Nàng ta ngồi xổm xuống vỗ về trán con báo, dường như đang trấn an nó.“Điểm Điểm của ta xưa nay rất ngoan, đây cũng không phải lần đầu ta dẫn nó đến đây, mấy năm nay nó chưa từng làm hại ai, hôm nay vừa thấy Viên nữ lang lại nổi cơn điên, chắc chắn là do trên người nàng ta có thứ gì đó ô uế.” Tiết Cẩn Kiều cười tít mắt, “Thảo Thảo, lục soát cho ta!”


“Ngươi dám!” Viên thị nghe Tiết Cẩn Kiều nói mà điên tiết đến vặn vẹo cả mặt mày, hộ vệ hai phủ bắt đầu giằng co.


“A Di Đà Phật.” Hà Thanh chạy đến, trước tiên cho người đưa Viên nữ lang đi trị thương, “Chốn Phật môn thanh tịnh, mong đôi bên hãy cất đạo đi.”Hư Thanh nhường bước, có điều sắc mặt vẫn sa sầm khiến người ta lấy làm lạ, mọi người không khỏi tò mò rốt cuộc vì sao Hư Thanh đại sư đức cao vọng trọng, tính tình hiền lành lại giận dữ đến thế.


Thẩm Hi Hòa vừa cầm lấy tủi thơm thì nghe được một mùi hương nhàn nhạt, nàng cẩn thận ngửi, sau đó đưa cho Viên thị: “Tạ phu nhân, trong này có bột xương rái cá núi.”


Viên thị còn chưa hiểu ra sao, mọi người xung quanh cũng ngơ ngác, Thẩm Hi Hòa đã nói tiếp: “Tạ phu nhân đưa Viên nữ lang đến y quản trị thương đi, tiện thể hỏi y công là biết, còn Tạ phu nhân có muốn tìm Tiết Thất Nương nói lý lẽ hay không thì đợi hỏi han rõ ràng rồi hẵng tính.”Ánh mắt Hà Thanh lạnh băng, rất có uy.


“Ta biết sơ qua về hương liệu, không bằng để ta xem thử.” Thẩm Hi Hòa bước ra.


Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời của một nữ tử, nếu nguyên nhân không phải là do Viên nữ lang mà ra, dù thế nào Tiết gia cũng phải giải thích rõ ràng với Viên gia.Hắn muốn biết người trong Kinh nghĩ thế nào về mình.


9“Nếu không phải thế thì đời nào đến lượt cháu?” Người phụ nữ cười lạnh, “Giết người như ngóe thì đã sao, chỉ cần cháu gả vào Thẩm gia, cháu sẽ3 thành Tây Bắc thế tử phi, dù cháu có chết tại Tây Bắc đi nữa thì đó cũng là vinh hạnh của Viên gia.”


Viên gia?Viên thị nghe thế, lại thấy sắc mặt Hư Thanh sa sầm thì cũng không dây dưa thêm, lập tức đưa Viên nữ lang đi. Đợi đến khi ai nấy giải tán, Thẩm Hi Hòa mới nhìn chòng chọc Tiết Cần Kiều với vẻ ý nhị, Tiết Cẩn Kiều mới nãy hãy còn oai phong lắm, giờ lại đảo mắt nhìn quanh như một đứa trẻ phạm lỗi, tay vuốt ve Điểm Điểm.


Xương rái cá núi là thuốc tráng dương, rái cá vốn tính dâm, đàn ông mà dùng thuốc này thì hậu quả khó lường được. Một nữ lang chưa xuất giá lại có thứ này trong túi thơm, chuyện này mà lộ ra thì toàn bộ nữ lang Viên gia đình mơ có được hôn sự tốt đẹp.


Đợi Viên thị mà biết được xương rải cá núi là gì, nào dám tìm Tiết Cần Kiều đòi giải thích?


Viên nữ lang bị hủy dung nhan mà chẳng được lợi ích gì, nhưng một nữ nhi nhà quan lại sao có thể có thứ này trong túi thơm, nhất là khi Viên thị cũng không biết xương rái cá núi là gì thì Viên nữ lang càng không thể biết được.


Xem ảnh 1

86.png