*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“U U…”Thẩm Vân An khẽ gọi.


Hai người họ đang đứng ngoài cổng chính quận chúa phủ nhìn theo bóng dáng khuất dần của Tạ3 Uẩn Hoài, Thẩm
Hi Hòa nghe gọi bèn ngước mắt nhìn sang, Thẩm Vân An than thở, “Tề đại phu là một lang quân tốt, không biết
sa1u này nữ lang nhà nào có thể may mắn trở thành thê tử của hắn nữa.”


Thẩm Hi Hòa bật cười, nàng biết vì sao Thẩm Vân An9 và Tạ Uẩn Hoài vừa gặp đã thân, bởi phong độ và học thức
của Tạ Uẩn Hoài đủ để Thẩm Vân An nể phục, đã vậy Tạ Uẩn Hoài lại vă3n thao võ lược, sẵn sàng từ bỏ phú quý,
sống tự do tự tại, khiến Thẩm Vân An càng thêm tán thưởng.


Chốn Kinh thành mưa8 gió thất thường, mới hôm nào hãy còn quyền thế ngút trời, nháy mắt đã trắng tay, người có
thể giữ chừng mực khi phú quý và phóng khoáng lúc thanh bần như Tạ Uẩn Hoài quả là hiểm thấy Có lẽ Thẩm


Vân An mong rằng muội muội mình hết mực thương yêu có thể gả cho lang quân như vậy, nhất là Tạ Uẩn Hoài đã
rời khỏi Tạ gia, có thể định cư tại Tây Bắc. Tiếc rằng hắn biết trừ khi hoàng tộc Tiêu thị sụp đổ, bằng không Thẩm


Hi Hòa nhất định phải gả vào hoàng gia, những lời này không nói còn hơn, nói ra chỉ khiến Thẩm Hi Hòa thêm
buồn lòng, thế nên hắn mới sửa lời.


“A huynh đang tiếc nuối vì không còn muội muội nào khác à?” Nếu thế thì có thể đạt thành ước nguyện biến Tạ
Uẩn Hoài thành muội phụ rồi. Thẩm Vân An quay sang nhìn nàng, ánh mắt ấm áp như tia nắng đầu xuân: “Đời
này a huynh chỉ cần một người muội muội là muội mà thôi, sẽ dồn toàn bộ tình thương và sự chở che của huynh
trưởng cho một mình UU.”


Thẩm Hi Hòa hân hoan: “UU cũng chỉ có một ca ca là a huynh.”


Ánh dương ngày thu rực rỡ và lá ngô đồng rơi lả tả tạo thành một bức tranh tuyền một sắc vàng cam, hai huynh
muội mỉm cười nhìn nhau, ấm áp chan hòa.


Cả hai đều quên đi sự tồn tại của Thẩm Anh Nhược, vào lúc này, Thẩm Anh Nhược đang ngồi trong viện tử của
mình tại Thẩm phủ, vén tay áo cầm bút luyện chữ, toàn thân áo trắng.


Từ khi Tiêu thị qua đời, Thẩm Hi Hòa chuyển sang quận chúa phủ, Thẩm Anh Nhược luôn ở trong nhà không đi
đầu, không qua lại cùng ai, luôn mặc đồ tang, cũng không tham gia bất kỳ yến hội nào, bình lặng đóng vai Thẩm
Nhị nương tử.


“Huyện chủ, có thư vương gia gửi.” Nha hoàn thân cận Sơn Nhất đưa lên một cuộn giấy.


Thẩm Anh Nhược vẫn không ngừng bút, dường như không nghe thấy, nét bút lưu loát, rất có khí khải.


Nàng ta viết một chữ “tĩnh” tâm thái vững vàng, liền mạch trôi chảy.


Nàng ta gác bút, Sợ Nhất vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng cúi đầu, nâng cuộn giấy bằng hai tay, Thẩm Anh


Nhược liếc nàng ta, mở cuộn giấy ra, xem xong liền đưa lại: “Em hồi âm rằng ta sẽ đến Tông Chính tự thăm cữu
cữu.”


“Huyện chủ…” Sơ Nhất lui ra ngoài, nhũ mẫu của Thẩm Anh Nhược lo lắng hỏi, “Việc này liên lụy đến quận chúa
và thể tử…”


Nhũ mẫu cảm thấy thật xót xa, huyện chủ của bà ta từ bé đã thông minh lanh lợi, hiền lành tốt bụng, ấy thế mà
chẳng được phụ mẫu thương yêu, bây giờ Khang vương phủ sụp đổ, sau này Thẩm Anh Nhược chỉ còn biết trông
cậy vào vương gia, giờ mà đi thăm Khang vương thì thể tử và quận chúa sẽ nghĩ thế nào?


“Ta sẽ có chừng mực.” Thẩm Anh Nhược vừa phân phó người hầu chuẩn bị hộp cơm, vừa chỉnh váy áo, “Dù gì cữu
cữu cũng thương yêu ta thật lòng, ta chỉ đi gặp cữu cữu lần cuối, không hỏi những chuyện khác, nếu… bọn họ vì
việc này mà trách móc thì ta cũng đành chịu.”


Không ai ngờ người thứ hai đến Tông Chính tự thăm Khang vương lại là Thẩm Anh Nhược, việc này tuy rằng bất
ngờ nhưng cũng hợp lẽ.


Thẩm Anh Nhược chuẩn bị các món Khang vương thích nhất cùng với rượu nho Tây Vực.


Khang vương nhìn món ngon bày la liệt khắp bàn, lại nhìn cháu gái yêu kiều trước mặt mình, khóe mắt chợt rưng
rưng.


“Cữu cữu, A Nhược đến tiễn cữu cữu.” Thẩm Anh Nhược khẽ nói. Khang vương nén nước mắt, gật đầu đáp lại
một tiếng rồi ngồi xuống bên bàn ăn, sắc mặt buồn thương, run run gắp thức ăn, ăn no một bữa. Sau khi ông ta ăn
xong, Thẩm Anh Nhược thu dọn đồ đạc rồi nói với ông ta: “Cữu cữu, A Nhược sẽ cố hết sức mình để trông nom
biểu đệ, biểu muội.”


Nói rồi, Thẩm Anh Nhược làm lễ bái biệt, sau đó cầm hộp cơm, quay lưng rời đi.


“A Nhược!” Thẩm Anh Nhược đi đến cửa nhà lao, Khang vương chợt gọi giật lại.


Thẩm Anh Nhược ngoài đầu, ánh mắt trong veo, hết mực hiền lành: “Sao vậy cữu cữu?”


Khang vương mấp máy môi một lúc rồi mới hỏi: “Cháu… không có gì muốn hỏi cữu cữu sao?” Thẩm Anh Nhược
nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay A Nhược đến đây chỉ vì niệm tình năm xưa cữu cữu từng che chở A Nhược. A
Nhược thấp cổ bé họng, chỉ có thể làm được chừng ấy.” Bí mật chế tạo vũ khí là tội diệt tộc, nếu Khang vương
không phải là đường huynh của bệ hạ thì rất có khả năng sẽ bị tru di cả nhà.


Trừ khi có người thay Khang vương rửa sạch tội danh, nhưng chứng cứ rành rành ra đó, ai cũng không thể lật
ngược thế cờ, nàng ta và Khang vương chỉ có thể cam chịu.


Ánh mắt Khang vương ảm đạm, đồng thời có hơi vui mừng và nhẹ nhõm: “A Nhược, cháu nói đúng, đừng để bản
thân bị cuốn vào vòng xoáy thị phi. Có những kẻ chẳng tốt lành gì, không đáng giá để giao phó cả đời đầu.” Thẩm
Anh Nhược sửng sốt, miễn cưỡng nở nụ cười chua xót: “A Nhược biết rồi, cữu cữu.”


“Về đi.” Mắt Khang vương đỏ ngầu, không ngừng xua tay, “Nếu biểu đệ, biểu muội của cháu may mắn tại qua nạn
khỏi, mong cháu có thể trông nom ít nhiều. Còn nếu không thể… hãy thay cữu cữu đưa tiễn bọn nó một đoạn


đường, đến tiết Thanh Minh thì đốt cho bọn nó vài thử rồi thắp nén hương.”


“A Nhược nhở rồi.” Thẩm Anh Nhược trịnh trọng nhận lời, đứng đó một lúc lâu mới nói khẽ, “Cữu cữu, A Nhược
đi đây.”


Khang vương khẽ gật đầu, gắng gượng mỉm cười nhìn theo Thẩm Anh Nhược đi xa dần.


Ra khỏi Tông Chính tự, Thẩm Anh Nhược vừa lên xe ngựa thì thấy có người đang ngồi trong xe.


Người này mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, mặt mày rắn rỏi, dung mạo tuấn tú, mặc một bộ trường bào cổ
tròn màu xanh sẫm, búi tóc bằng kim quan, trông vừa uy nghi vừa quý phái, tay đeo một chuỗi hạt bồ đề kim
cương, cả người toát lên vẻ chín chắn, mạnh mẽ nhưng không thiếu tinh tế.


“Bái kiến Chiêu vương điện hạ.” Thẩm Anh Nhược buông rèm xe xuống, dù đang ở trong khoang xe ngựa chật hẹp
nhưng vẫn nghiêm túc làm lễ.


Tiêu Trường Mân khẽ nhướng mày: “A Nhược khách sáo với ta như vậy là đang trách ta sao?”


“Ta không hiểu điện hạ có ý gì.” Thẩm Anh Nhược ngồi xuống một góc cách xa Chiêu vương. “A Nhược, ta biết
nàng đau lòng vì mẫu thân qua đời, có lần muốn đến phúng viếng trong lúc đêm khuya lại bị nàng cự tuyệt ngoài
cửa, ta.”


“Điện hạ, mẫu thân A Nhược chỉ là thiếp thất, mà thiếp thất thì không được lập linh đường, trưởng tỷ rộng lượng
nên mới cho phép ta lén thờ phụng, ta không thể không biết chừng mực mà để người ngoài phúng viếng được.”


Thẩm Anh Nhược ngắt lời Tiêu Trường Mân, “Điện hạ, ta đến gặp cữu cữu chỉ vì muốn tiễn ông ấy một đoạn
đường mà thôi.”


Ảnh mắt Tiêu Trường Mân hơi tối lại, lẳng lặng nhìn Thẩm Anh Nhược đang cúi đầu cụp mắt, một lúc sau mới bất
đắc dĩ than thở, giọng điệu đầy trìu mến: “A Nhược à.” “Điện hạ, giữa nam nữ cần kiêng dè, sau này xin điện hạ
đừng đường đột thế này nữa.” Thẩm Anh Nhược cụp mắt, “Mời điện hạ đi mau cho.” Tiêu Trường Mân nhíu mày,
sắc mặt lạnh bằng: “Nếu ta không đi thì sao?”


Xem ảnh 1

104.png