Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nhưng nàng ta vẫn tức, tiện thể bỏ đá xuống giếng! Bị Khương Bách Nghiên vạch trần như thế, Vinh Xương Tấn và
Vịnh Mịch Trân đều xấu hổ, 3Vinh Xương Tấn nghĩ cách thương lượng: “Quận chúa…”


“Vinh Nhị gia à, vừa rồi chúng ta đã nói rõ sẽ giải quyết việc này thế nào1 cơ mà, có chương công làm chứng.”


Thẩm Hi Hòa không muốn nhiều lời với ông ta.


Vinh Xương Tấn cứng họng, nhưng không muốn dễ dà9ng bỏ cuộc: “Quận chúa, tiểu nữ trẻ người non dạ, mong
quận chúa chừa cho một con đường sống, Vinh gia xin cần có ngậm vành ghi nhớ ân t3ình này.” Thẩm Hi Hòa cười
khẽ: “Ân tình của Vinh gia không quan trọng bằng sự yên bình của ta. Nếu hôm nay ta tha cho nàng ta, sau này 8ai
cũng cho rằng ta dễ bắt nạt, chỉ cần ta không bị gì thì sẽ được tha, vậy sau này ta làm gì được yên bình nữa? Ta
không ỷ thế hiếp người nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua cho ai.”


Thái độ của Thẩm Hi Hòa rất rõ ràng, Kinh triệu doãn đành nhìn Vinh Xương Tấn: “Vinh Nhị gia muốn giải quyết
riêng hay là đưa ra công đường?” Ước định vừa rồi là chuyện giữa cá nhân với nhau, Vinh Xương Tấn có thể lật
lọng không làm theo, cùng lắm cũng chỉ mang tiếng nói lời chẳng giữ lấy lời.


Nếu để Vinh Mịch Trân bị rắn cắn một nhát rồi lại nhảy xuống vách đá, chỉ e khó giữ được mạng. Vụ việc lần này
tuy nghiêm trọng nhưng trên thực tế, Thẩm Hi Hòa không bị thương tổn gì nặng, cũng không mất mạng, án theo
luật cùng lắm là giam giữ vài ngày hoặc bị phạt gậy mà thôi.


Giải quyết riêng sẽ giữ được thanh danh nhưng lại vứt bỏ tính mạng của con gái, đưa ra công đường thì thanh
danh không còn nhưng tính mạng con gái sẽ được đảm bảo. Vinh Xương Tấn hít sâu một hơi: “Vinh gia nhất ngôn
cửu đỉnh, nghiệt nữ hồ đồ, hết hãm hại quận chúa lại lừa gạt phụ thân, vốn nên bị trừng phạt.”


Nói đoạn, ông ta chắp tay với Kinh triệu doãn, liếc nhìn Vinh Mịch Trân rồi quay người bỏ đi.


“Phụ thân, phụ thân…” Vinh Mịch Trân toàn đuổi theo nhưng bị Kinh triệu doãn cho người ngăn lại, giao cho Thẩm
Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa hỏi rõ ràng hai con rắn trước đó thuộc giống rắn gì, sau đó sai Mạc Viễn đi bắt một con, cũng không
cho rắn cắn Vinh Mịch Trân trực tiếp mà chỉ để Vinh Mịch Trần ngồi vào chỗ nàng đã ngồi trong định còn Mạc Viễn
thì đứng ở chỗ Lý Nhị lang ném con rắn qua.


Vinh Mịch Trân có bị rắn cắn hay không thì còn tùy số mệnh của nàng ta.


Vinh Mịch Trân cũng may, không bị rắn cắn, sau đó nàng ta bị đẩy xuống vách núi, tuy không chết nhưng bị gãy
hai chân, mặt trầy trụa, còn những chỗ khác có bị thương gì hay không thì Thẩm Hi Hòa không


biết. Cuối cùng, nàng ta được người Vinh phủ đưa về. “Vì sao tỷ tỷ lại tha mạng cho nàng ta?” Tiết Cần Kiều bất
bình.


Hạng để tiện thế kia nên giết phắt đi cho xong.


Vinh Mịch Trân không bị rắn cắn quả thật là do may mắn, nhưng nàng ta không chết khi ngã xuống vách núi là vì
Thẩm Hi Hòa đã dặn thuộc hạ đẩy nàng ta xuống chỗ có cây cối, nhờ có chạc cây cản bớt lực rơi nên nàng ta mới
may mắn thoát nạn.


“Nàng ta mà chết thì người ngoài sẽ cho rằng nàng ta thật đáng thương, còn ta thì quá độc ác.” Thẩm Hi Hòa lườm
Tiết Cần Kiều, nàng ta lại đổi cách xưng hô nữa rồi.


“Tỷ tỷ cũng để ý mấy chuyện này ư?” Tiết Cẩn Kiều cảm thấy Thẩm Hi Hòa đang trả lời cho có lệ, nàng ta cứ nghĩ
Thẩm Hi Hòa cũng giống mình, không quan tâm miệng lưỡi người đời mới phải. “Ta không bận tâm.” Thẩm Hi
Hòa chậm rãi nhếch môi, “Nàng ta còn sống mới là đau khổ, người đời sẽ không quên Vinh gia nữ lang đã làm
chuyện gì. Vinh gia cũng không tiện khó dễ ta quá mức, nhưng nếu nàng ta chết thì lại khác.”


“Ra là thế.” Tiết Cẩn Kiều một tay chống cằm, nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tràn đầy ý cười.


Thẩm Hi Hòa làm như không thấy dáng vẻ si mê của nàng ta, mặc cho nàng ta đi theo mình về quận chúa phủ, sau
đó lấy ra hai hộp hương và nói: “Ở đây có hương Cửu Hòa và hương Cửu Chân, muội xem thử xem thích cái nào?”


Mắt Tiết Cần Kiều sáng lên, mở hai hộp hương ra ngửi thử, thật ra thì nàng ta thích hương Cửu Chân hơn, thơm
lâu mà sâu lắng: “Chữ Hòa’ trong hương Cửu Hòa có phải trùng với khuê danh của tỷ tỷ không?”


Thẩm Hi Hòa vừa nghe đã hiểu ý nàng ta, bèn lấy lại hộp hương Cửu Hòa: “Hương Cửu Chân hợp với muội hơn.”


“Tỷ tỷ…” Tiết Cần Kiều bĩu môi, nhõng nhẽo nài nỉ.


“Ta còn có việc, không giữ muội nữa, muội sớm về nhà đi, hôm nay là Tết Trùng Dương, đừng để người nhà phải
đi tìm.” Thẩm Hi Hòa dặn dò.


“Tý tý…”


“Mặc Ngọc!”


Thẩm Hi Hòa gọi, Mặc Ngọc đi vào ngay, tóm lấy cổ áo Tiết Cần Kiều lôi ra ngoài,
Tiết Cẩn Kiều nhìn chòng chọc Thẩm Hi Hòa từ đầu chỉ cuối, miệng mỗi lúc một trề ra. “Quận chúa vẫn muốn đến
chỗ hẹn gặp Thái tử điện hạ sao?” Thấy Thẩm Hi Hòa ngồi trước gương trang điểm, Hồng Ngọc bèn hỏi. “Đã nói
thì phải làm.” Thẩm Hi Hòa chọn một đóa hoa cài tóc nạm ngọc trai tua rua vàng, vết thương của nàng nằm ở góc
trái trên trán, ban đầu sưng tấy lên, giờ chỉ còn hơi đỏ, đóa hoa cài tóc này vừa hay che đi vết thương.


Thẩm Vân An giải quyết xong vụ Vinh Mịch Trân, vừa quay về phủ thì thấy Thẩm Hi Hòa ăn vận lộng lẫy, ghen tị
hỏi: “Muội muội định đi đâu mà ăn diện thế?” Mỗi khi giận dỗi, Thẩm Vân An sẽ gọi nàng là muội muội, bình
thường đều gọi nàng bằng nhũ danh.


“Cho hợp với đóa hoa cài tóc này ấy mà ” Thẩm Hi Hòa gảy gảy chuỗi ngọc trai hình bán nguyệt rủ xuống trán


Thẩm Vân An đã dùng một hộp ngọc trai thượng hạng để chế tạo nên đóa hoa cài tóc này. Quả nhiên, nghe vậy


Thẩm Vân An liền dịu lại ngay: “UU mặc đẹp lắm.”


Thẩm Hi Hòa cười bất đắc dĩ: “Chúng ta đi thôi.”


“Chúng ta?” Thẩm Vân An chỉ vào mình, cảm thấy không thể tin được.


“Đương nhiên, muội có hẹn với điện hạ thật, nhưng đâu có nói sẽ không dẫn theo người khác.” Thẩm Hi Hòa nghĩ
nếu nàng một mình đi lên thành lâu cùng Tiêu Hoa Ung, chỉ e khi về nhà sẽ chẳng có cách nào dỗ dành ca ca được,
không bằng đưa hẳn đi cùng.


“Đợi ta thay y phục!” Thẩm Vân An phóng đi như bay.


Dùng bữa tối xong, hoàng hôn buông xuống, Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An mới đi đến điểm hẹn, thành lâu mà


Thái tử nói không nằm trên tường thành bên ngoài mà nằm trên cổng hoàng thành.


Tiêu Hoa Ung mặc một bộ áo cổ bẻ màu đen, được thêu hoa văn chỉ bạc hình lá bạch quả cùng với các hoa văn đơn
giản có ngụ ý cát tường, vai khoác áo choàng màu trắng có mũ, buộc tóc bằng ngân quan, trông thong dong quý
phái mà lại không quá cao ngạo.


“Nghe nói quận chúa bị thương… khụ khụ khụ…” Tiêu Hoa Ung nhìn vầng trán Thẩm Hi Hòa với vẻ lo âu. Nàng
làm lớn chuyện như thế, trong Kinh ai nên biết đều đã biết cả, Tiêu Trường Doanh còn đến quận chúa phủ một
chuyến, có điều nàng không chịu gặp.


Nàng cố tình làm lớn chuyện cũng vì có ý phân rõ giới hạn với Tín vương và Liệt vương. “Chỉ là vết thương nhỏ
mà thôi, làm phiền điện hạ lo lắng.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.


Tiêu Hoa Ung lại ho khan mấy tiếng, sau đó cầm lấy một chiếc hộp từ trong tay Thiên Viên: “Đây là thuốc mỡ bôi
da, rất hiệu quả đối với vết trầy xước.”


Thẩm Hi Hòa còn chưa đưa tay ra, Thẩm Vân An đã nhận lấy thay nàng: “Bất Nguy thay muội muội cảm ơn ý tốt của điện hạ.” Lúc này, đằng chân trời chỉ còn lại vài tia nắng chiều le lói, một quả pháo hoa rực rỡ nổ tung trên đầu hai người họ, ánh sáng muôn màu chiếu rọi bóng dáng hai người đàn ông cao gầy đang trao cho nhau một chiếc hộp. Cảnh tượng…hơi kỳ quặc.


Thiên Viên chầm chậm lùi bước, điện hạ đã đổ không ít công sức để tạo bầu không khí, rốt cuộc lại bị thế tử xen ngang.


Không hiểu sao hắn lại thấy buồn cười mà không dám cười, đành cố kiềm chế.


Nụ cười của Tiêu Hoa Ung cứng đờ, hắn ung dung rụt tay về, nhường đường đi lên thành lâu: “Thế tử, quận chúa, xin mời.”