Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


GIẾT NGƯỜI THỨ SÁU


Thanh ngọc như ý chính là một cái bẫy không thể phá giải mà Thẩm Hi Hòa dành cho Tôn nữ quan.


Cái bị vỡ không phải là 3đồ ngự tứ thật, Tôn nữ quan tính tình cẩn thận, thế nên Thẩm Hi Hòa cố tình phạt bà ta
quỳ một đêm để sức khỏe tiều tụy, khôn1g còn hơi sức suy nghĩ kỹ càng được nữa. Thẩm Hi Hòa để bà ta thấy dấu
hiệu ngự tử, rồi lại đập vỡ thanh ngọc trước mặt bà ta9, nếu bà ta không có phản ứng gì thì sẽ mắc tội làm hỏng đồ
ngự tứ, xem thường hoàng quyền, nhẹ thì bị phạt gậy, nặng thì mất3 đầu, tùy vào ý tứ của Hữu Ninh để.


Còn nếu bà ta có phản ứng thì dù phản ứng kiểu gì cũng là ức chế vì bị phạt, ỷ là8 nữ quan do bệ hạ phải tới mà bất
kính với Thẩm Hi Hòa.


Thật ra, biện pháp chính xác nhất mà Tôn nữ quan nên làm là mặc cho Thẩm Hi Hòa nói xấu, cho dù chứng cứ rành
rành ra đấy nhưng ai cũng biết sao Thẩm Hi Hòa có thể giao đồ ngự tứ cho người do bệ hạ phái tới, lại là mới tới
được mấy ngày?


Hữu Ninh để thương tình bọn họ phải chịu bêu danh cũng sẽ trách phạt nhẹ tay.


Nhưng trong lúc mỏi mệt, bà ta đã phản ứng sai lầm, bị ghép tội ỷ vào bệ hạ mà bất kính với Thẩm Hi Hòa.


Đây chẳng khác nào một đòn đau giáng vào thể diện của Hữu Ninh đế, cũng là kết quả mà Thẩm Hi Hòa mong
muốn.


“Bệ hạ, ở Tây Bắc, Chiêu Ninh được phụ thân nâng niu yêu thương, phụ thân trung thành với bệ hạ nên luôn nói
với Chiêu Ninh rằng vào Kinh chẳng có gì phải sợ, dù lạ nước lạ cái nhưng bệ hạ sẽ xem Chiêu Ninh như con ruột,


Chiêu Ninh vẫn luôn cho điều đó là thật.”


Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ tủi thân: “Nhưng Chiêu Ninh không tin cung nữ của các công chúa đều hầu hạ
kiểu ấy.” Chư vị đại thần cúi đầu, bọn họ có cảm giác như bị lợi dụng, xem ra Chiêu Ninh quận chúa đã canh đúng
thời điểm đến tìm bệ hạ để có bọn họ làm chứng, tận mắt chứng kiến cảnh tượng bệ hạ tự vả mặt mình. “Là lỗi của
trẫm.” Hữu Ninh để còn biết làm thế nào? Rõ ràng ông ta là người bị thiệt, vậy mà vẫn phải xuống nước xin lỗi nha
đầu này, còn phải nói bằng giọng dỗ dành để xoa dịu bầu không khí, “Là trẫm không biết nhìn người nên đã để
Chiêu Ninh phải tủi thân rồi.”


“Bệ hạ định đền bù Chiêu Ninh thế nào đây?” Thẩm Hi Hòa hỏi, cặp mắt to tròn chớp chớp.


Được thôi, ngài đã muốn tỏ vẻ mình là bề trên, không so đo với hạng con cháu thì ta cũng được dịp giậu đổ bìm leo,
làm như mình là kẻ chẳng hiểu chuyện thôi.


Đâm lao thì phải theo lao, không thể thình lình trở mặt, Hữu Ninh để chỉ có thể tươi cười: “Chiêu Ninh muốn gì
nào?”


“Cái gì cũng được sao ạ?” Thẩm Hi Hòa tinh quái hỏi.


“Miễn là không trái với phép tắc, không ảnh hưởng đến nền tảng quốc gia, trẫm đều sẽ đồng ý.” Hữu Ninh để tỏ ra
hào phóng.


Thẩm Hi Hòa lạnh lùng liếc Tôn nữ quan: “Chiêu Ninh muốn toàn bộ cung nữ và nội thị không phải trực ban trong
cung cùng chứng kiến cảnh bà ta bị đánh chết!”


Nàng vừa dứt lời, mấy vị triều thần đang im lặng cũng phải xuýt xoa. Tôn nữ quan hoảng hốt đờ mặt, Tiên nữ quan
quỳ gối cạnh bà ta thì run như cầy sấy.


“Việc này…” Hữu Ninh để không ngờ Thẩm Hi Hòa lại đưa ra một yêu cầu như vậy.


Chiêu này của nàng sẽ khiến cả hoàng cung rúng động, quả là vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời.


“Trước đó bệ hạ đã đồng ý với Chiêu Ninh rồi cơ mà.” Thẩm Hi Hòa hờn dỗi, “Bệ hạ phái hai vị nữ quan đến hầu
hạ Chiêu Ninh là bởi có nhiều người thường xuyên bất kính với Chiêu Ninh, nhưng hai người họ lại cậy già khinh
chủ, nếu không phạt nặng thì sau này còn ai xem Chiêu Ninh ra gì nữa?”


“Phạt nặng là đúng, nhưng để toàn bộ hoàng cung chứng kiến thì…”


“Bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa giận dữ ngắt lời Hữu Ninh để, nàng đang vào vai con cháu ngang ngạnh mà, chẳng phải bệ
hạ muốn tỏ vẻ bề trên hiện từ hay sao? Nàng sẽ giúp bệ hạ được như ý, “Mấy lần Chiêu Ninh gặp nạn đều có liên
quan đến người trong cung, vừa rồi Biện đại gia còn suýt nữa lấy mạng Chiêu Ninh.
sức khỏe Chiêu Ninh vốn kém từ bé, vậy mà vẫn có thể bình yên lớn lên đến tận tuổi này tại đất Tây Bắc đầy nắng
gió và bão cát, thế nhưng vừa vào Kinh thì suýt nữa không sống qua một mùa, trong khi ai cũng nói Kinh thành có
thiên tử, là nơi đất lành dễ sống…”


Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa xụ mặt: “Nếu không khiến bọn họ kinh sợ, Chiêu Ninh cũng không dám ở lại Kinh
thành nữa. Tuổi tác phụ thân ngày một cao, Chiêu Ninh muốn phụng dưỡng phụ thân, bầu bạn bên phụ thân lúc
tuổi già.”


Nàng nói một tràng, chung quy có hai ý chính hoặc là chiều ý nàng, hoặc là nàng sẽ quay về Tây Bắc.


Ngụ ý, không phải Thẩm Nhạc Sơn không muốn đưa con mình vào Kinh mà là Kinh thành quả đáng sợ, con mình
không dám ở


Hữu Ninh để đuổi lý trước, đành tiếp tục nhượng bộ, xem như được lãnh giáo trí thông minh của Thẩm Hi Hòa.


“Bệ hạ, Tôn nữ quan ỷ vào việc được bệ hạ giao phó trọng trách mà xem thường quận chúa, hạng ác nô này mà
không đánh chết thì khó lòng tuyên truyền luật pháp được.” Trung thư lệnh Tiết Hoành thình lình lên tiếng, “Thần
nghe nói không ít lão bộc trong cùng thích cậy già lên mặt, cáo mượn oai hùm, không biết phép tắc. Phương pháp
của quận chúa cũng có thể chỉnh đốn tác phong của bọn họ.”


Vương Chính vẫn đang bị đình chỉ chức vụ Môn hạ tỉnh do Dương Thị lang tạm quyền song ông ta chỉ im như
thóc, không dám đương đầu với Tiết Hoành.


Có Tiết Hoành tiên phong, bắt đầu có vài người lục tục ủng hộ.


Hữu Ninh để bèn nói: “Vậy thì làm theo ý con đi, Tam Chỉ, ngươi tự lo liệu việc này.”


Lưu Tam Chỉ là nội thị tùy hầu của Hữu Ninh để, giữ chức Nội thi giảm của Nội thị tỉnh, hàm tòng tam phẩm.


Ông ta là người được Hữu Ninh để tín nhiệm nhất, nội thị và cung nữ trong cung không ai không sợ ông ta, cái tên
Tam Chỉ của ông ta được Hữu Ninh để đích thân ban cho sau khi đăng cơ, bởi lẽ bởi sau một lần cứu mạng Hữu
Ninh đế, một bàn tay của ông ta bị đứt mất hai ngón tay, chỉ còn lại ba ngón.


Cái tên Tam Chỉ không phải có ý nhấn mạnh sự tật nguyền của ông ta, mà là để mọi người biết Lưu Tam Chỉ có ơn
cứu mạng Hữu Ninh để.


“Vâng.” Lưu Tam Chỉ tuân lệnh lui ra. Ông ta ra lệnh triệu tập toàn bộ công nhân đến sân một cung điện trống, trừ
những ai đang phải trực ra, thì con số lên đến mấy nghìn người.


Chiếc sân rộng thênh thang nháy mắt chật như nêm, hàng ngũ nghiêm chỉnh, trông rất khí thế. Thẩm Hi Hòa dẫn
Hồng Ngọc và Mặc Ngọc cùng đi xem, Tôn nữ quan bị bịt miệng, nước mắt ròng ròng.


Lưu Tam Chỉ cầm phất trần, lưng thẳng tắp, đi từ đầu này sang đầu kia, vừa đi vừa thong thả nói: “Chúng ta đều là
nô bộc, đã là nô bộc thì phải trung thành, phải biết chủ nhân của mình là ai. Trong cung, từ trên xuống dưới đâu
đâu cũng là chủ tử, đừng tưởng có người chống lưng là có thể xem thường các chủ tử khác. Nô bộc không biết kính
trọng chủ nhân thì hoàng cung chẳng dám giữ. Hôm nay, ta vâng lệnh bệ hạ, để các ngươi mở to hai mắt mà nhìn
cho rõ, đây chính là kết cục của những kẻ nô bộc ỷ già khinh chủ – Đánh!”


Lưu Tam Chỉ nói xong thì ra lệnh, tiếng gậy vang lên chan chát, gậy nào cũng đánh ngay chỗ hiểm, chẳng mấy chốc
lưng Tôn nữ quan đã bê bết máu, nhiều cung nhân bắt đầu không dám nhìn.


“Mở to mắt ra mà nhìn cho ta, ai không chịu nhìn cũng sẽ có kết cục như vậy.” Lưu Tam Chỉ quát lớn.


Các công nhân run bắn người, có vài người nhát gan vừa run vừa rơi nước mắt, cố ép bản thân nhìn chằm chằm.


Tôn nữ quan cứ thể bị đánh đến chết trước hàng nghìn đôi mắt đang nhìn chăm chú.


Thẩm Hi Hòa đứng một bên, từ đầu đến cuối chẳng hề chớp mắt.


Sau khi bà ta bị đánh chết, toàn bộ cung nữ và nội thị khi đi ngang qua chỗ Thẩm Hi Hòa đều sợ hãi, đến thở mạnh cũng không dám.