Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


MÙ MÀU


Thẩm Hi Hòa không khỏi lắc đầu bật cười.


Đọc tiếp mới thấy Thẩm Vân An đi vào việc chính, hắn phát hiện năm nay ng3ân sách dành cho quân đội các nơi bị
chấm mút, rất có thể không phải do bệ hạ gây ra mà là có liên quan đến việc lương th1ực nộp thuế vụ thu bị trộm,
hiện tại, ngoài Tây Bắc ra, quân đội các nơi đang bàn nhau cùng âm thầm dâng sở tố cáo chuyện9 này.


Bọn họ vẫn đang quan sát tình hình là vì không dám chắc rốt cuộc chuyện này liên quan đến bao nhiêu người, 3có
được bệ hạ ngấm ngầm đồng ý hay không. Không ai dám ra mặt, sợ mình thành người đứng mũi chịu sào, thành
thử cứ chần c8hừ mãi.


Chuyện quan trọng như vậy mà Thẩm Vân An chỉ viết sơ lược vài dòng, cũng may Thẩm Hi Hòa đủ thông minh,
bằng không e là không hiểu được ý tứ sâu xa của hắn.


Sở dĩ Thẩm Vân An viết như vậy không phải vì sợ thư của mình bị lộ mà là vì trong lòng hắn, chuyện quan trọng
nhất là không để muội muội phải lo lắng, nên trước nhất phải báo tin đã về đến nơi bình an, thứ đến, nhất định
phải để muội muội nhận thức sâu sắc về sự ghen tỵ của hắn, đồng thời biết ăn năn hối lỗi, thế là hắn viết tràng
giang đại hải, chiếm bảy tám phần mười nội dung lá thư.


Thẩm Hi Hòa đọc hết thư của Thẩm Vân An, sau đó đến thư của Thẩm Nhạc Sơn. Trong thư, Thẩm Nhạc Sơn bày
tỏ nỗi nhớ mong nàng. Ông rất thích món quà nàng tặng, dặn nàng đừng vất vả, ở trong Kinh không việc gì phải
sợ, có động chạm đến ai cũng đừng để bản thân phải ấm ức.


Về phần nàng muốn gả cho ai thì tùy, miễn nàng thấy vui là được. Những việc vặt vãnh này chiếm một nửa nội
dung thư, nửa còn lại là chê bai con trai, Thẩm Nhạc Sơn thích mắng con trai trước mặt con gái, như thể làm vậy có
thể hình tượng Thẩm Vân An trong lòng Thẩm Hi Hòa bị sứt mẻ.


Thẩm Nhạc Sơn chỉ nói sơ về chuyện Thẩm Hi Hòa muốn gả cho Tiêu Hoa Ung, không có gì ghen ghét, cho thấy
Thẩm Nhạc Sơn không xem trọng Tiêu Hoa Ung. Đại để, ông đã nghe Thẩm Vần An kể, biết được vì sao Thẩm Hi
Hòa muốn gả cho Tiêu Hoa Ung, trong suy nghĩ của ông, Tiêu Hoa Ung chẳng qua chỉ là một quân cờ bị Thẩm Hi
Hòa lợi dụng nên chẳng việc gì phải ngửa mắt.


Có điều ở cuối thư, Thẩm Nhạc Sơn mặt dày nhắc nhở: “Đến Tết, vi phụ cũng có thể vào Kinh.” Ông ghen tỵ với
việc Thẩm Vân An có thể cùng nàng đón Trung Thu và Trùng Dương, nên mới nói nàng lần sau có chuyện tốt như
vậy thì phải nhớ đến phụ thân nữa.


Đọc thư, Thẩm Hi Hòa thấy ấm lòng, nụ cười luôn thường trực trên môi.


Thẩm Nhạc Sơn ghen với con trai kiểu này, nàng có thể tưởng tượng được mấy ngày kế tiếp, hai cha con sẽ liên tục
động thủ, a huynh chắc phải quét phần ngựa hơn nửa tháng.


Lúc này, tại Tây Bắc vương phủ, Thẩm Nhạc Sơn đang ngồi vắt tréo chân, vuốt ve ly rượu do con gái tặng, rót một
ly rượu mạnh Tây Vực thơm ngào ngạt ngay trước mặt con trai, cố tình chép miệng rõ to, không bận tâm đến ánh
mắt đăm đăm và sắc mặt nặng nề của con trai: “Từ lâu đã nghe nói dùng ly Đằng Thực Hương Bồi uống rượu sẽ
thấy hương vị càng thêm đậm đà, nghìn ly không say, UU thật hiểu lòng ta.”


Thẩm Vân An nuốt nước bọt: “Phụ thân, cho con trai uống một hợp với.”


“Đây là ly của phụ thân, sao có thể cho mày dùng chung?” Thẩm Nhạc Sơn hùng hồn.


Đều là đàn ông với nhau, lại còn ra vẻ cái gì? Khi ở trong quân doanh, đừng nói uống chung một túi nước, ăn
chung một cái bát, ngủ chung chăn cũng là chuyện thường tình.


“Phụ thân biết không, UU cao hơn trước, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Con bé níu tay con đi khắp phố phường
trong Kinh, thấy sạp mứt trái cây còn lắc lắc tay con, năn nỉ con mua cho nó, giọng ngọt như mía lùi…”


Thẩm Nhạc Sơn bỗng thấy rượu nhạt thếch, nhìn con trai huênh hoang đắc ý, ánh mắt ông cũng khác đi, không
giống như nhìn con ruột mà như nhìn thấy kẻ thù!


Thẩm Nhạc Sơn không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, vung chưởng về phía Thẩm Vân An: “Thằng chết tiệt,
muội muội mày sức khỏe kém, vậy mà mày chỉ biết để con bé vất vả, không biết thương muội muội gì cả.”


Thẩm Vân An vội vàng né tránh, gặp chiêu nào phả chiêu ấy, đồng thời tỏ vẻ khinh thường: cái gì mà không biết
thương muội muội, chẳng qua là vì mấy việc đó phụ thân không được hưởng chứ gì? Thấy vương gia và thể tử
đánh nhau, nô bộc trong vương phủ vẫn bình tĩnh như thường, làm như không thấy, tiếp tục làm việc mình cần
làm. Kết quả sau cùng vẫn là thế tử bị vương gia đánh cho một trận, sau đó lấy cơ thể tử học chưa tới nơi tới chốn,
võ nghệ sa sút để phạt thế tử đến trại chăn ngựa quét phân ngựa… Ánh mắt Thẩm Hi Hòa tựa như xuyên qua vạn
dặm tới tận Tây Bắc, nàng như thấy được tình hình của phụ thân và huynh trưởng lúc này, nghĩ tới lại không kìm
được mà bật cười thành tiếng. Bọn Bích Ngọc cũng vui lây, trên đời chỉ có vương gia và thế tử là có thể khiến quận
chúa thật lòng vui cười, mặt mày rạng rỡ như thế


Lúc này, Tiêu Hoa Ung đã được đưa đến Lạc Dương, thần y Lệnh Hồ Chửng bắt mạch cho hắn xong, sắc mặt cứ sa
sầm mãi.


Lệnh Hồ Chửng nén giận, xử lý vết thương cho Tiêu Hoa Ung xong xuôi rồi mới nói: “Điện hạ, lão là thầy thuốc,
không phải thần tiên. Điện hạ không thương chính mình như vậy thì để lão kê cho điện hạ một liều thuốc độc, chỉ
cần uống một ngụm, bảo đảm điện hạ sẽ ngủ mãi không dây, ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ, khỏi phải chịu đau
đớn gì.”


Tiêu Hoa Ung biết mình đuối lý nên rất ngoan ngoãn: “Làm phiên Lệnh Hồ tiên sinh.”


“Không dám, lão chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt giúp điện hạ chạy việc, sao dám để điện hạ nói tiếng làm
phiền?” Lệnh Hồ Chủng vuốt râu, mỉa mai, “Dù gì lão cũng chỉ sống được vài năm nữa, nếu điện hạ chướng mắt
lão thì chi bằng ban cho lão một ly rượu độc, để lão đi cho chóng, khỏi mất công bị điện hạ chọc tức mà chết.”


“Là lỗi của Ung khiến cho tâm huyết bao năm của tiên sinh thành ra uổng phí, mong tiên sinh tha thứ cho ta.” Tiêu
Hoa Ung nhũn nhặn.


Nể tình hắn là Hoàng Thái tử, lại là đứa trẻ thông minh phi phàm mà mình đã trông nom từ bé đến lớn, Lệnh Hồ
Chửng thôi mỉa mai hắn: “Lần này chất độc trong người điện hạ bộc phát quá mãnh liệt, khó lòng khống chế độc tố,
lão chỉ có thể giải phóng bớt độc tố mới kiềm chế được.”


“Giải phóng thể nào?” Tiêu Hoa Ung hỏi.


“Sẽ gây tổn thương thật kinh bát mạch hoặc lục phủ ngũ tạng, điện hạ tự chọn đi.” Lệnh Hồ Chửng lạnh lùng nói.


Tiêu Hoa Ung im lặng hồi lâu, cuối cùng, sau nhiều lần bàn bạc với Lệnh Hồ Chửng, hắn quyết định dùng biện
pháp có thương tổn nhẹ nhất để giải phóng bớt độc tố.


Để sau này vẫn có thể sử dụng võ công, Tiêu Hoa Ung chọn cách tổn thương đến mắt, cũng không phải là bị mù,
chỉ là sau khi giải phóng độc tố, hắn không còn phân biệt màu sắc được nữa.


“Đây là kết quả tốt nhất rồi.” Thế này đã đủ để Lệnh Hồ Chủng nhẹ nhõm vô vàn: “Nếu điện hạ vẫn không tìm được cách giải độc thì không chỉ là thị giác mà khứu giác, thính giác, xúc giác…cũng sẽ dần yếu đi, cuối cùng lục phủ ngũ tạng cũng sẽ suy kiệt.”


“Còn bao lâu?” Tiêu Hoa Ung điềm nhiên hỏi.


“Nếu không có lần phát tác này, có lão kéo dài thời gian thì còn gắng gượng được dăm ba năm, nhưng nếu còn phát tác như thế này lần nữa thì điện hạ chớ đến tìm lão, lão sẽ không gặp điện hạ đâu.” Lệnh Hồ Chẳng có ý cảnh cáo.


Tiêu Hoa Ung nghe xong, đợi Lệnh Hồ Chủng đi rồi mới lấy một chiếc rương bằng ngọc, cho tuyết liên vào, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa chỉ còn là một màu xám xịt trong mắt hắn rồi phân phó: “Cấp tốc đưa về Kinh.”