Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CHUẨN BỊ CHO ÔNG TA MỘT MÀN KỊCH THÚ VỊ


Nghe vậy, Đổng Tất Quyền ngẫm nghĩ, xưa nay tướng lĩnh nắm giữ quân quyền luôn bị nghi kỵ, nếu không cần
thiết, bọn họ sẽ không đôi co3 với triều đình.


Ông ta xem sổ sách, quân nhu của các địa phương bị cắt xén không quá nhiều, bằng không làm sao có thể yên ổn1
như hiện giờ, việc lương thực vụ thu của triều đình bị mất vốn chẳng phải bí mật gì, đương lúc này, hẳn ai cũng
muốn có thể giải quy9ết trong âm thầm.


Ông ta có thể phải người trấn an các địa phương, hứa hẹn sẽ bổ sung quân nhu, đồng thời giải quyết nguy cơ
3trước mắt, hắn có thể lấp liếm được vụ này, đợi khi nào lương thực vụ thu được giải quyết xong xuôi lại từ từ nghĩ
cách lo liệu dứt đ8iểm.


Đối với ông ta mà nói, đây là biện pháp có lợi nhất, có điều tâm phúc lại không nghĩ vậy: “Đổng công, việc này hơi
kỳ quặc, Khang vương chính là gương tày liếp.” Nếu Khang vương sớm thú nhận chuyện chế tạo vũ khí với bệ hạ,
cùng lắm cũng chỉ bị cách chức, bị vứt xó mà thôi, ông ta lại quyết giấu giếm bằng được, cuối cùng bị xử trảm lập
tức, con cháu bị biến thành thứ dân, ông ta mà không phải thân thích của bệ hạ chắc đã bị chém cả nhà.


Viên quản gia nhìn ông ta rồi nói: “Từ thị lang nói chỉ phải, lão gia nên cân nhắc kỹ càng, bây giờ bẩm báo bệ hạ, có
lẽ bệ hạ sẽ nể tình lão gia luôn trung thành tận tụy mà nương tay cho. Nếu lúc phát hiện số lương thảo bệ hạ cần bị
cướp mất mà Từ thị lang cũng cẩn thận như thế, biết báo cáo cho lão gia thì chuyện cũng không rối rắm đến nỗi
này.”


Nhắc đến đây, Đổng Tất Quyền chỉ hận không thể băm vằm tâm phúc của mình!


Ông ta đấu tranh hồi lâu, Từ thị lang và viên quản gia đều im lặng đợi ông ta ra quyết định. Lúc Đổng Tất Quyền
đang định lên tiếng, viên quản gia lại nói: “Lão gia, lão nô có một ý kiến thiển cận thế này, trước mắt, chuyện lương
thực vụ thu là cấp bách nhất, nếu lão gia bẩm báo với bệ hạ ngay lúc này, bệ hạ có nổi nóng đi nữa thì hiện tại cũng
không thể thiếu lão gia được, không bằng nhân đầy thú nhận mọi chuyện, sau đó dốc sức xử lý chuyện lương thực
vụ thu, lấy công chuộc tội, coi như cũng còn đường sống.”


Đổng Tất Quyền còn đang phân vân, nghe vậy, ánh mắt vụt sáng: “Phải lắm, cách này rất tốt!” Nói rồi, ông ta
nhanh nhẹn đi ra ngoài, vừa đi vừa căn dặn: “Bảo bọn chúng chuẩn bị đi, ta sẽ vào cung cầu kiến bệ hạ ngay bây
giờ.”


Đổng Tất Quyền còn chưa ra khỏi nhà, Tiêu Hoa Ung đã được tin, hắn vuốt ve quân cờ đen trong tay: “Đổng Tất
Quyền muốn vào cung, hãy chuẩn bị cho ông ta một màn kịch thú vị đi.”


“Điện hạ yên tâm, đã thu xếp đầu vào đấy rồi ạ.” Thiên Viên nở nụ cười hết mực hiền lành vô tội, “Đảm bảo khi gặp
bệ hạ, Đổng công sẽ không dám hô hé một tiếng.”


Đổng Tất Quyền ngồi kiệu rời phủ chưa được bao lâu, kiệu thình lình lắc lư dữ dội, ông ta chật vật ngồi lại ngay
ngắn, xốc rèm hiệu quát lớn: “Có chuyện gì thế hả?”


Phu khuân kiệu đáp: “Lão gia, có kẻ ăn trộm thuốc bị đuổi bắt, suýt nữa va phải chúng ta.”


“Dưới chân thiên tử mà dám trộm cướp, đáng bị đánh…” Ông ta còn chưa thốt ra chữ “giết” đã im bặt, bởi lẽ đã
thấy kẻ ăn trộm thuốc bị nha dịch bắt được là ai, chính là Tam công tử từng khiến Khang vương phủ nở mày nở
mặt.


“Mẫu thân ta bị bệnh, cần uống thêm vài tháng nữa, các ngài trả thuốc cho ta rồi lại áp giải ta đến nha môn cũng
được, van các ngài…”


“Đi mau, đi mau, muốn nói gì đợi đến nha môn rồi nói!” “Mẫu thân ta đang chờ thuốc cứu mạng, ta van các ngài, ta
lạy các ngài.”


“Đừng lắm lời, coi chừng cái thân nhà ngươi!”


Đổng Tất Quyền nhìn Tam công tử Khang vương phủ khóc lóc van nài, lại nhìn gã sai dịch tép riu mất kiên nhẫn xô
đẩy hắn, nhất thời chua xót trong lòng, mãi đến khi người phu khuân kiệu nói: “Lão gia, ngài ngồi xuống đi, chúng
ta đi tiếp.”


“Hả? À à à, đi tiếp, đi tiếp thôi…” Đổng Tất Quyền thất thần ngồi xuống.


Trước kia, ông ta từng định gả con gái đến Khang vương phủ, vẫn luôn coi trọng vị Tam công tử hiếu thuận này,
còn tự mình thăm dò thái độ của Khang vương, thấy Khang vương cũng không bài xích, nào ngờ lang quân cao quý
của vương phủ giờ lại thảm thể này?


Nếu Khang vương phủ không suy tàn…


Nghĩ đến đây, tâm trạng Đổng Tất Quyền trở nên nặng nề, nếu một ngày ông ta cũng rơi vào cảnh ngộ của Khang
vương, con cái ông ta sẽ ra sao?


Mới nghĩ có vậy mà Đổng Tất Quyền đã rùng mình,


Ông ta cử thất thần mãi tới lúc đến nơi, thấp thỏm đi đến Minh Chính điện thì nghe Lưu Tam Chỉ nói trong điện
đang có người diện kiến bệ hạ, mời ông ta đợi bên ngoài.


Đổng Tất Quyền đứng đợi khi xa nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe loáng thoáng tiếng Hữu Ninh để giận dữ quát
mắng.


Đổng Tất Quyền bèn nhỏ giọng hỏi: “Lưu công công, xin hãy chỉ bảo cho ta.”


Lưu Tam Chỉ là tâm phúc của Hữu Ninh đế, đương nhiên biết Đổng Tất Quyền cũng trung thành với Hữu Ninh đế,
bèn nói: “Đổng công, bệ hạ đang gặp Triệu Tú sứ, Triệu Tú sứ lén bệ hạ lợi dụng chức vụ Tú Y sứ để mưu lợi cho
bản thân, hôm nay cầu kiến bệ hạ để nhận tội.”


“Ai tố giác Triệu Tú sứ vậy?” Đổng Tất Quyền lại hỏi.


“Chẳng có ai tổ giác cả, Triệu Tú sứ hổ thẹn trong lòng nên đến tự thú.” Lưu Tam Chỉ nói nhỏ.


Đổng Tất Quyền giật thót, đến khi Triệu Chính Hạo ra ngoài với đầu tóc ướt sũng nước trà và gương mặt rỉ máu vì
bị mảnh vỡ của cốc trà rạch phái, sắc mặt ông ta tái nhợt đi.


Lưu Tam Chỉ không rảnh để ý ông ta mà bận bịu giúp Hữu Ninh để trấn an thuộc hạ: “Bệ hạ đang sốt ruột chuyện
lương thực vụ thu, khó tránh khỏi nóng nảy, Tủ sứ đừng để bụng.” Triệu Chính Hạo lạnh nhạt nhận lấy khăn sạch
do Lưu Tam Chỉ đưa: “Lôi đình mưa móc đều là quân ân.”


Hắn lau sạch nước trà trên mặt rồi đưa thanh đao trong tay cùng với lệnh bài Tú Y sứ cho Lưu Tam Chỉ: “Bệ hạ phạt
ta đóng cửa kiểm điểm, tạm thời cách chức Tổ Y sứ.”


“Triệu Tú sử, xưa nay bệ hạ luôn nể trọng người, chẳng qua là thương tình người ngày đêm vất vả nên mới tạo
điều kiện để người có dịp nghỉ ngơi ấy mà.” Lưu Tam Chỉ nhận lấy đạo và lệnh bài, lại nói đỡ cho Hữu Ninh để.
Triệu Chính Hạo không đáp, chỉ lặng lẽ chắp tay làm lễ rồi rảo bước bỏ đi.


Đổng Tất Quyền đứng bên nhìn mà khô ráp cả cổ, đến lúc được Hữu Ninh để triệu kiến, đầu óc ông ta rỗng tuếch,
nhưng cũng cảm nhận được Hữu Ninh để còn chưa nguôi giận. Hữu Ninh để hỏi ông ta cầu kiến có việc gì, ông ta
ngây người, chẳng dám hó hé một câu.


Trong đầu ông ta hiện lên kết cục thê thảm của lang quân Khang vương phủ và hình ảnh chật vật của Tủ Y sử Triệu
Chính Hạo vốn thường ngày oai phong hùng dũng. Cuối cùng, Đổng Tất Quyền nói qua loa vài việc vặt vãnh cần
báo cáo, Hữu Ninh để mất kiên nhẫn đuổi ông ta ra ngoài.


Đổng Tất Quyền chán nản quay về phủ, suy nghĩ hồi lâu, lại thêm quản gia khuyên bảo, cuối cùng quyết định làm
liều một lần.


“Thiên Viên, Đổng Thượng thư đang cần tìm một thương nhân buôn lương thực.” Tiêu Hoa Ung ngồi trên ghế bập bênh ngoài sân, xung quanh hắn, lá bạch quả rụng lả tả.


“Thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa rồi ạ.” Thiên Viên đáp. Tiêu Hoa Ung xòe tay ra, một chiếc lá bạch quả nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn, ánh mắt hiền hòa: “Lần này thuận lợi như vậy cũng nhờ UU.” Vốn dĩ hắn định sắp đặt một cái bẫy khác cho Đổng Tất Quyền, Thẩm HI Hòa lại lợi dụng quan hệ với Bộ Sơ Lâm để mau chóng đẩy Đổng Tất Quyền vào đường chết, mất hết tất cả.


Chỉ có Thẩm HI Hòa mới dùng được chiêu này, nếu hắn ra mặt, chắc chắn Bộ Thác Hải sẽ không tin, không dám ra đòn mạo hiểm.


Đến Bộ Thác Hải còn không dám thì những người khác lại càng không. Bọn họ đã không dám làm kẻ lên tiếng đầu tiên, nói gì đến việc công khai liên minh với người khác, sau đó lại âm thầm tiết lộ ý phe mình cho Đổng Tất Quyền chứ?