Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG SỐNG TRONG CÕI CHẾT


Tông miếu xảy ra hỏa hoạn, Hữu Ninh đế chưa kịp thu xếp đã phải hối hả hồi Kinh, chỉ dẫn theo mấy vị vương gia,
còn các quan viên và gia 3quyến thì thu dọn sẵn sàng rồi lên đường sau. Tiêu Hoa Ung sức khỏe yếu, không thể gấp
gáp đi đường nên Hữu Ninh để ra khẩu dụ rằng mọi 1việc phải nghe lệnh Thái tử. Dù Hữu Ninh để để Lưu Tam
Chỉ ở lại nhưng ông ta cũng không dám lạm quyền lấn át Tiêu Hoa Ung.


“Thá9i tử điện hạ, Bộ thể tử mất tích rồi ạ.” Lưu Tam Chỉ hơi sốt ruột, ông ta có cảm giác nếu không mau chóng
phải người “tìm” Bộ Sơ Lâm, kế3 hoạch của Hữu Ninh để sẽ thất bại.


“Khụ khụ khụ…” Tiêu Hoa Ung ho khan một hồi, tựa hồ rất khó chịu, Thiên Viên đưa trà nhuận8 hầu cho hắn, hắn
uống xong lát sau lại nôn ra. Thiên Viên cuống lên, sắc mặt tái mét, lập tức cho gọi thái y. Thái y lệnh tất tả chạy
đến, hết bắt mạch lại hỏi hôm qua đến giờ điện hạ đã ăn gì, Thiên Viên trả lời chi tiết, Thái y lệnh thấy không có gì
không ổn bèn hỏi mấy câu nữa.


Cuối cùng, qua nửa canh giờ Thái y lệnh mới kết luận có lẽ là điện hạ bị nhiễm lạnh.


Lưu Tam Chỉ đợi cả buổi, mãi mới thấy thái y ra về, còn chưa kịp đi vào thì thấy Thiên Viên cũng ra ngoài, khép
cửa phòng lại rồi nói với mình: “Công công, dạo gần đây sức khỏe điện hạ không được tốt, khó khăn lắm mới ngủ
lại được, nếu không có việc gì quan trọng, mong công công để điện hạ nghỉ ngơi nhiều hơn.”


“Tào thị vệ, Bộ thế tử đã mất tích, mong điện hạ ra lệnh đi tìm.” Lưu Tam Chỉ nói.


“Bộ thể tử mất tích ư?” Thiên Viên giật mình, quay sang bảo một tiểu nội thị, “Ngươi đi tìm hộ vệ của Bộ thế tử tới
đây tra hỏi.”


Kim Sơn nhanh chóng xuất hiện, nói chắc nịch rằng thể tử nhà mình chẳng qua là ngang bướng không chịu uống
thuốc nên mới bỏ trốn chứ không phải mất tích.


Thể là Lưu Tam Chỉ cũng hết cách kiên trì, nghĩ thầm kể sách dự phòng của bệ hạ e là không tiến hành được, chỉ
mong sát thủ được phái đi có thể thành công.


Sát thủ do Hữu Ninh để phái đi có thành công không?


Đương nhiên là không. Khi biết Thẩm Hi Hòa bị Trường Lăng công chúa hại cho ngã ngựa mất tích, Bộ Sơ Lâm áy
náy vô cùng, nghĩ mình là người dẫn Thẩm Hi Hòa ra ngoài chơi mà lại không chiếu cô nàng chu đáo, thế nên miệt
mài đi tìm không quản ngày đêm.


Tiêu Hoa Ung muốn nhân dịp này công kích kẻ địch nên hạn chế để người khác biết chỗ Thẩm Hi Hòa đến mức tối
đa, đương nhiên cũng không thông báo cho Bộ Sơ Lâm và Tiết Cẩn Kiều, để hai người họ đi
tìm mới không khiến người ngoài hoài nghi, thậm chí hắn còn cho người giả vờ đi tìm Thẩm Hi Hòa.


Không ngờ Hữu Ninh để lại muốn giết Bộ Sơ Lâm ngay lúc này.


Khi ấy Hữu Ninh để mới được tin con gái qua đời, trước mắt còn mối họa mãng xà chưa diệt trừ được, vậy mà ông
ta còn có tâm trạng bày mưu tính kế, không hổ là người ngồi vững trên ngai vàng hai mươi năm nay.


Sáng nay, Bộ Sơ Lâm quay về hỏi thăm, biết vẫn chưa tìm được Thẩm Hi Hòa lại tiếp tục đi tìm bất chấp mỏi mệt,
nàng ta không tin Thẩm Hi Hòa sẽ dễ dàng chết trong bụng rắn, có khi Thẩm Hi Hòa không rơi xuống đó, nàng ta
muốn đi tìm xa hơn.


Vừa mới vào rừng, ngựa của Bộ Sơ Lâm bỗng trở nên bất an, thoạt đầu nàng ta cứ tưởng gặp phải mãnh thú, mãi
đến khi mũi tên xẹt ngang qua tại mới biết mình bị ám toán.


Bộ Sơ Lâm đang mệt mỏi, người của Hữu Ninh để lại toàn là cao thủ, may mà ngựa của nàng ta rất thông minh,
phối hợp ăn ý với nàng ta, bằng không chỉ e khó lòng thoát nạn. Dù là vậy, nàng ta cũng chỉ giết được một người,
cuối cùng bị dồn vào đường cùng, không thể không làm theo Thẩm Hi Hòa, cưỡi ngựa lao đi rồi nhảy xuống núi,
đánh liều cược một lần xem mình có thể thoát được không.


Thẩm Hi Hòa lăn xuống triền núi, nàng ta lại nhảy khỏi vách đá, cho dù nàng ta đã dùng thiết bị gằn ở cổ tay để
phóng mũi khoan vào vách đá thì cũng phải trượt một đoạn dài mới dừng lại được, cả người treo lơ lửng lưng
chừng vách đá bằng dây thép đặc chế gắn liền với mũi khoan, nhưng nàng ta bị thương rất nặng, máu chảy đầm
đìa.


Nếu cử treo thể này cả ngày thì nàng ta chết chắc.


Mới treo một lúc mà cánh tay nàng ta đã trật khớp, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ e cánh tay sẽ tàn phế.


Nàng ta biết người muốn lấy mạng mình chính là Hữu Ninh đế, nếu mình biến thành phể nhận thì dù có giữ được
mạng, Thục Nam vương phủ cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.


Một vị thế tử tàn tật làm sao lãnh binh đánh trận được?


Nàng ta cắn đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, nhìn xuống mới phát hiện bên dưới là một cánh rừng thông xanh um tươi tốt,
khoảng cách cũng không quá cao, nếu may mắn có thể dùng rừng thông giảm xóc, sẽ không gây ra thương tật trí
mạng: “Ông đây thứ nhất không hãm hại lừa gạt ai, thứ hai không lạm sát người vô tội, thứ ba không nhìn trộm nữ
lang đi tắm, ta không tin ông trời không chừa cho ta đường sống!”


Bộ Sơ Lâm cắn răng, xé rách dây đai của thiết bị gắn trên cổ tay, cả người lập tức rơi thẳng xuống rừng thông bên
dưới. Nàng ta tính toán khá chuẩn, có cành thông giảm xóc, nhưng dù vậy thì lúc đập xuống đất cũng thấy ruột gan
nhộn nhạo.


Người nàng ta máu me bê bết, không thể nán lại đây làm mồi cho dã thú.


Xương cốt toàn thân dường như vỡ vụn, nàng ta dốc hết ý chí cầu sinh leo lên một gốc cây, dựa vào cành cây mà
thở hổn hển.


Dù chẳng còn chút hơi sức nào, Bộ Sơ Lâm cũng không dám xem thường, không dám khép mí mắt lại, xung quanh
vang vọng tiếng gấu kêu càng làm nàng ta tuyệt vọng hơn: “Mẹ nó, ông trời không muốn mình sống phong lưu thì
đừng ban cho mình ngoại hình xuất chúng thế này chứ, lẽ nào bây giờ muốn dùng cách này đòi lại hay sao?”


Thà là hổ còn đỡ, hổ không biết leo cây, cứ phải là gấu biết leo cây mới được!


Khi thân hình to lớn đen trụi trũi của con gấu xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Bộ Sơ Lâm là nhìn xem vóc người
bé nhỏ của mình có đủ cho nó nhét kẽ răng không.


Con gấu này rất lớn, phải gấp bốn nàng ta là ít!


Bộ Sơ Lâm nín thở, thầm niệm trong lòng: “Nó không nhìn thấy mình, nó không nhìn thấy mình, nó không nhìn
thấy mình!”


Mãi đến khi thân cây lay động, nàng ta không thể không nhìn xuống, con gấu đang liếm vết máu dính trên thân cây
của nàng ta, sau đó thử lay thân cây, thấy không thể khiến nàng ta rơi xuống thì bắt đầu trèo lên.


Bộ Sơ Lâm rút ám khí ra nắm trong lòng bàn tay, đợi đến khi con gấu tiến lại đủ gần thì phóng ám khí thật chuẩn
vào mắt nó, con gấu liền rơi bịch xuống đất.


Bị thương nặng, con gấu điên cuồng lay thân cây, Bộ Sơ Lâm dùng hết sức bình sinh bám chặt cành cây, suýt nữa là
rơi xuống, may mà độc tổ bối trên ám khí nhanh chóng phát tác, chẳng mấy chốc con gấu đã sùi bọt mép mà chết.
Bộ Sơ Lâm cứ ngỡ có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, không ngờ ngoài con gấu này còn có chó sói đang rình rập.


Bầy sói thử trèo lên cây nhưng móng vuốt bám không đủ chắc, tất cả đều tuột xuống, không ngừng tru lên, sau đó
bắt đầu cắn xé xác gấu, thấy vậy Bộ Sơ Lâm cười gắn: “Ăn đi, ăn đi, bữa ăn cuối cùng của đời người, à không đời
sói chúng mày đây.”


Dám ăn xác gấu đen chết do trúng độc, đúng là bụng đói ăn quàng.


Cứ giày vò mãi như thế, Bộ Sơ Lâm lại duy trì được tỉnh táo, khi Đoản Mệnh dẫn Tùy A Hỉ và Mặc Ngọc tìm đến, nàng ta đang ngồi vắt vẻo trên chục cây, hớn hở đếm số chờ lũ sói gục ngã.


Lũ sói chưa chết vì chất độc phát tác đã bị Mặc Ngọc và Tùy A Hỉ bắn tên trúng hai con, đám còn lại hoảng sợ bỏ chạy.


Bọn họ còn chưa lại gần, Bộ Sơ Lâm đang ngồi trên cây chợt thét lớn: “Coi chừng bầy sói!”