Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Trong bảy tám ngày đi săn, Thẩm Hi Hòa cũng không gián đoạn việc ngâm nước thuốc và uống Thoát Cốt Đan,
nhưng Tạ Uẩn Ho3ài không thể đến bãi săn khám bệnh cho nàng được, thế nên nàng vừa về phủ thì sáng sớm hôm
sau Tạ Uẩn Hoài đã đến để bắt1 mạch cho nàng.


Thấy Trân Châu đứng cạnh Thẩm Hi Hòa, Tạ Uẩn Hoài cụp mắt, che giấu nỗi buồn man mác bỗng chốc9 dâng trào
trong ánh mắt: “Sức khỏe quận chúa khôi phục rất tốt, có lẽ sẽ không phát sinh vấn đề gì nữa, nghe nói lần nà3y
quận chúa bị ngã ngựa, vậy mà lại không bị thương gì nhiều, xem ra có hi vọng được khỏe mạnh như người bình
thường”


Thẩm Hi Hòa nói: “Lúc con ngựa đột ngột phát cuồng, ta thấy tim đau nhói, hít thở không thông”


“Ngựa đột nhiên nổi cơn, quận chúa khó tránh khỏi hoảng sợ, sức khỏe quận chúa lại chưa được như người bình
thường, thấy hơi đau nhói lồng ngực cũng không có gì lạ, quận chúa không cần lo lắng” Tạ Uẩn Hoài trấn an,


“Bệnh tình của quận chúa không chuyển biến xấu, thật là may mắn“. “Ta có thể lành bệnh, trở nên khỏe mạnh đều
nhờ có huynh” Thẩm Hi Hòa thật lòng cảm kích, “Ta mang ơn Tề đại phu rất nhiều, sau này nhất định huynh phải
cho ta cơ hội báo ơn đấy.”


“Quận chúa đã nói chúng ta xem nhau như tri kỷ, đã là bằng hữu chí thân thì giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên. Nếu
khăng khăng muốn báo đáp khác nào làm vấy bẩn tình nghĩa giữa hai ta” Tạ Uẩn Hoài cười nói.
Thẩm Hi Hòa quay sang phía Trân Châu, cầm lấy bản ghi chép đưa cho Tạ Uẩn Hoài: “Tề đại phu, đây là lòng
thành của ta, đã là tri kỷ thì chở chổi từ


Tạ Uẩn Hoài cầm lấy mở ra xem, cảm giác như vừa nhặt được bảo vật. Hắn cẩn thận lật trang, nâng niu vô cùng,
sau khi xem qua vài trang, vẻ mặt không nên được mừng rỡ: “Chỉ hữu tặng cho, tất phải trân trọng”


Thẩm Hi Hòa cũng cười, nghĩ hôm nay Tạ Uẩn Hoài đến sớm, hẳn là chưa ăn sáng, bèn mời hắn ở lại dùng bữa
sáng, hắn cũng không từ chối.


Dùng bữa sáng xong, Tạ Uẩn Hoài nói: “Sức khỏe quận chúa ngày một khá, cũng quen với phương pháp ngâm
nước thuốc rồi, giờ lại có Trân Châu và A Hỉ bên cạnh, nếu có việc gì cũng không cần ta phải ra tay, vậy sau này ta
sẽ không đến nữa. Nếu quận chúa có việc gì khác cần nhờ thì cứ sai người đến tìm ta là được.”


Thẩm Hi Hòa hỏi: “Tề đại phu không rời Kinh đấy chứ?”


“Không có” Tạ Uẩn Hoài trả lời chắc chắn.


“Tề đại phu, huynh xem ta… huynh xem ta là gì chứ?” Thẩm Hi Hòa chợt hỏi.


Tạ Uẩn Hoài ngẩn người, sau đó nghiêm mặt đáp: “Ta từng thích quận chúa


Thẩm Hi Hòa khẽ nhíu mày.


Nàng không hiểu tình yêu là gì, mối quan hệ giữa nàng và Tạ Uẩn Hoài vẫn luôn thanh bạch, nàng tán thưởng Tạ
Uẩn Hoài, nhưng đó không phải là tình yêu. Có điều, nàng không chắc Tạ Uẩn Hoài có giống
mình hay không nên mới muốn hỏi rõ ràng, nếu Tạ Uẩn Hoài cũng nghĩ về nàng như vậy thì nàng sẽ tiếp tục duy
trì tình bằng hữu với Tạ Uẩn Hoài, xem như quân tử kết giao, không bận tâm đến miệng lưỡi người đời.


Nhưng Tạ Uẩn Hoài lại nói hắn từng thích nàng.


Tạ Uẩn Hoài nhận thấy ánh mắt Thẩm Hi Hòa trở nên nặng nề, bèn nói: “Từng thích, chỉ trong một thời gian ngắn
ngủi mà thôi. Nhưng ta và quận chúa rất giống nhau”


“Giống nhau ư?” Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ nghi hoặc.


“Chúng ta quả lý trí, sẽ không làm những việc mà mình biết rõ là không nên” Tạ Uẩn Hoài tươi cười, ánh mắt bình
thản, “Ta và quận chúa không có duyên, cũng chẳng có phận, đã vậy, ta không thể cho phép bản thân lún sâu vào
tình cảm này. Hiện tại, ta chỉ xem quận chúa là một bằng hữu tri kỷ mà thôi.”


Thẩm Hi Hòa nhìn thẳng vào mắt Tạ Uẩn Hoài thật chăm chú, hắn vẫn điềm nhiên, không né tránh ánh mắt nàng.
Nàng tin lời hắn, mỉm cười lên tiếng: “Vì sao huynh không xem ta như muội muội?”


Tạ Uẩn Hoài lắc đầu: “Khi một người đàn ông xem người phụ nữ khác như muội muội, từ tận đáy lòng, hắn cảm
thấy người phụ nữ này nhu nhược yếu đuối, không thể sánh vai cùng hắn mà còn cần hắn che chở, điều này không
liên quan gì đến tuổi tác.


Trong mắt ta, quận chúa không cần ta bảo bọc, trái lại, sự thông minh và tài trí của quận chúa làm ta phải khâm
phục. Được làm bằng hữu của quận chúa là vinh hạnh của ta”


Tạ Uẩn Hoài muốn nói hắn xem nàng như người ngang hàng, thật lòng muốn làm bằng hữu vào sinh ra tử với
nàng, không liên quan gì đến tình yêu nam nữ.


“Đã vậy, cùng một chuyện thì không làm phiền hai người, sau này vẫn mong Tề đại phu lo liệu bệnh tình của ta”
Thẩm Hi Hòa cười nói.


Tạ Uẩn Hoài cười, chắp tay làm lễ: “Quận chúa đã nhờ, ta tất sẽ tận tâm dốc sức đến khi nào quận chúa lành bệnh
mới thôi.”


Nói rồi, cả hai cùng tươi cười rạng rỡ.


Bọn họ không đổi cách xưng hô, bởi điều này không quan trọng, tình nghĩa sâu đậm thế nào không phải do xưng
hô quyết định.


Thẩm Hi Hòa ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Bộ Sơ Lâm cho người đưa ong và mật ong đến, nàng bảo Tùy A
HỶ sàng lọc sơ qua rồi dẫn theo hắn và Trân Châu tiến cung.


Thẩm Hi Hòa vừa vào cung, Tiêu Hoa Ung đã hay tin ngay. Thẩm Hi Hòa đến cung Thái hậu thỉnh an trước, trong
khi đó, Tiêu Hoa Ung đang đứng dưới tán cây bạch quả, chắp tay nhìn ngắm khu vườn tràn ngập sắc thu, hồi lâu
không lên tiếng.


Hắn biết hôm qua Tạ Uẩn Hoài đến tìm Thẩm Hi Hòa, đã vậy lúc ra về còn vui phơi phới, ắt hẳn hai người họ đã
trò chuyện vui vẻ với nhau.


Hắn không sai người giám thị Thẩm Hi Hòa, nhưng lại theo dõi Tạ Uẩn Hoài.


Hắn biết Thẩm Hi Hòa không có tình cảm gì với mình, và với Tạ Uẩn Hoài cũng thế, nhưng hắn không thể không
thừa nhận, Thẩm Hi Hòa xem Tạ Uẩn Hoài như bằng hữu, còn với hắn thì lại không được thân thiết như thế, có lẽ
vì nàng đã chọn hắn làm hôn phu ngay từ đầu.


Thẩm Hi Hòa chỉ xem hắn là đối tượng hợp tác, dù là hiện tại e rằng cũng chỉ có lòng biết ơn mà thôi. Sau này
thành hôn rồi, có lẽ Thẩm Hi Hòa sẽ xem hắn là trách nhiệm của mình, sẽ làm tròn bổn phận nên làm của một
người thê tử đổi với phu quân.


Hắn biết tất thảy những điều đó, nhưng lòng vẫn bực dọc vô cùng, chỉ muốn nàng đối đãi với mình khác hẳn mọi
người, muốn nàng xem mình là độc nhất vô nhị.


“ y…” Tiêu Hoa Ung thở dài đầy phiền muộn, con đường phía trước sao mà xa xăm quả.


Thật ra hắn có thể lùi một bước, không hi vọng xa vời rằng mình có thể trở thành người không thể thay thế trong
lòng nàng, chỉ cần được làm bằng hữu chí thân với nàng tựa như Tạ Uẩn Hoài vậy, hắn lại có ơn cứu mạng với
nàng, hẳn là chẳng mấy chốc hai người họ sẽ trở nên thân thiết, nhưng đó không phải là tình yêu.


Với tính cách của Thẩm Hi Hòa, một khi đã xác định ai đó là gì của mình thì sẽ không bao giờ thay đổi.


“Thôi, muốn có được nhiều nhất đương nhiên phải cho đi nhiều hơn, không thể nóng vội, không thể nóng vội
được…”


“Điện hạ, quận chúa đến rồi ạ.”


Vừa nghe Thiên Viên nói thế, Tiêu Hoa Ung không nên được nụ cười dịu dàng.


Thấy hắn trở mặt nhanh như lật bánh, Thiên Viên không khỏi than thở.


Rốt cuộc không cần giả vờ bệnh nặng nữa, Tiêu Hoa Ung rảo bước như bay, tự mình nghênh đón Thẩm Hi Hòa:


“Ta đã chuẩn bị cho nàng bánh rồng phượng và trà lá bạch quả.”


“Trà lá bạch quả?” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên: “Lá bạch quả cũng có thể pha trà ư?”


“Ta biết nàng thích lá bạch quả, lại không thích uống trà, nhưng ta thì thích trà, ta muốn mình và nàng có một loại trà đôi bên cùng thích, bèn thử lấy lá bạch quả pha trà. Trà này có nước trà xan đậm, uống vào có thể cảm nhận được một mùi hương thanh nhã lan xa, hậu vị ngọt ngào.” Tiêu Hoa Ung dịu dàng nói.


Từ khi Thẩm Hi Hòa xuất hiện, dường như trong mắt hắn chỉ còn lại mình nàng, nhìn nàng chăm chăm không dời mắt: “Ta bảo Thái Y viện giám định, thấy trà này có thể uống được bèn uống thử, thấy tinh thần tỉnh táo, mắt sáng như sao, cả người sảng khoái.”


Thẩm Hi Hòa nghe mà không biết làm sao cho phải, không ngờ hắn lại từ mình thử trà!