Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hôm ấy, hai người đang nói về bệnh tình của Thái tử điện hạ, hắn buột miệng nhắc đến hoa quỳnh là mảnh, nói
rằng tuy Thái tử điện hạ thường3 giả vờ ho khan nhưng quả thật phổi cũng không tốt, là một trong những cơ quan
bị ảnh hưởng nặng nhất bởi độc tố.


Hoa quỳnh lá mản1h có thể tiêu độc nhuận phổi, rất có ích đối với Thái tử điện hạ, nhưng loài hoa này quý hiếm vô
cùng, thời gian nở hoa lại quá ngắn ngủi,9 cũng rất khó lấy được, nếu hoa chưa hoàn toàn nở rộ đã hải xuống thì
hiệu quả sẽ giảm mạnh, nểu hoa gần tàn cũng thế, mà tiêu chuẩn này l3ại rất khó nắm bắt.


Trên đời này, không còn ai hiểu rõ tập tính muôn hoa hơn Thẩm Hi Hòa, kể cả Thái tử điện hạ cũng không sánh
8bằng, tuy Đông cũng có nhiều hoa thơm cỏ lạ nhưng chủ yếu là cây cỏ, vả lại sau khi làm lễ đội mũ, Tiêu Hoa Ung
đã khác xưa, không thể trốn mãi trong Đông cung.


Có nhiều chuyện tuy biết Thái tử không có hơi sức, không có năng lực giải quyết nhưng các thuộc quan trong Đông
cung vẫn phải bẩm báo hẳn một tiếng, quy củ là vậy, dù gì ngự sử đang nhìn chằm chằm, không ai dám tự tung tự
tác.


Vì vậy, hầu như ngày nào Tiêu Hoa Ung cũng phải gặp các quan viên phụ trách một lĩnh vực nào đó, không thể tùy
tiện ra ngoài cung, nên Thẩm Hi Hòa bảo Tùy A Hỉ đừng nói chuyện này cho Thái tử điện hạ
biết.


Tùy A Hỉ biết loại hoa này nhưng chưa tiếp xúc với nó bao giờ, huống hồ cách vài ngày hắn lại phải vào cung chữa
mắt cho Thái tử điện hạ một lần. Dạo này, thị lực của Tiêu Hoa Ung đã khá hơn xưa, tuy vẫn chưa thấy được màu
sắc nhưng đã nhìn rõ hơn nhiều.


Hai ngày sau, quả nhiên Hữu Ninh để bí mật hạ chỉ lệnh cho Bộ Sơ Lâm rời Kinh điều tra vụ án trộm mộ, ngoài mặt
nói rằng Bộ Sơ Lâm bị bệnh, được Hữu Ninh để cho phép ở trong Bộ phủ dưỡng bệnh, thải y đã được dặn trước,
mỗi ngày đúng giờ đến Bộ phủ giả vờ khám bệnh.


Thẩm Hi Hòa đợi đến khi Bộ Sơ Lâm rời Kinh được ba ngày mới vào cung, lần này không đến thỉnh an Thái hậu
trước mà trực tiếp cầu kiến Hữu Ninh để. Vừa nghe Thẩm Hi Hòa cầu kiến, mí mắt Hữu Ninh để liên máy.


Trừ lần thỉnh an ngay ngày hôm sau vào Kinh là không có biến cố gì, sau đó lần nào nha đầu này cầu kiến ông ta
cũng chẳng có chuyện gì hay ho.


“Hôm nay Chiêu Ninh đến đây là có chuyện khó gì sao?” Hữu Ninh để hỏi thắng.


“Bẩm bệ hạ, Chiêu Ninh muốn xin phép bệ hạ đi Lâm Xuyên một chuyến, biểu huynh của Chiêu Ninh sắp thành
thân, lúc còn ở Lâm Xuyên, biểu huynh từng cứu mạng Chiêu Ninh, Chiêu Ninh đã hứa sẽ đích thân dự lễ.” Thẩm
Hi Hòa ung dung nói.


Nghe vậy, Hữu Ninh để cau mày: “Nhưng từ đây đi Lâm Xuyên, dù suôn sẻ cũng mất nửa tháng, đi đi về về mất
một tháng, lễ cập kê của con nằm ngay trước Tết, trẫm đã hứa với phụ thân con sẽ tổ chức lễ cập kê cho con tại
Kinh thành thật long trọng.”


“Đa tạ bệ hạ yêu thương, còn một tháng rưỡi nữa mới đến lễ cập kê của Chiêu Ninh, Chiêu Ninh chắc chắn sẽ về
trong vòng một tháng.” Thẩm Hi Hòa nói với vẻ bướng bỉnh.


“Chiêu Ninh, giờ đã đầu đông, gió tuyết lạnh lẽo, sức khỏe con lại không tốt, trẫm sẽ phải nội thị mang quà mừng
của con đến Lâm Xuyên, ban cho đối tân nhận phần thưởng, nói rằng đó là do con xin trẫm.” Hữu Ninh để không
muốn Thẩm Hi Hòa rời Kinh, nhất là vào thời điểm này.


“Bệ hạ ban thưởng đương nhiên là vinh quang tối thượng, nhưng Chiều Ninh muốn tự mình đi để giữ đúng lời
hứa, Chiêu Ninh không muốn mình biến thành phường thất tín.” Thẩm Hi Hòa khăng khăng, “Nếu bệ hạ không
cho phép, Chiêu Ninh đành âm thầm bỏ trốn.”


“Con…” Nghe nàng hùng hồn đòi bỏ trốn, Hữu Ninh để hơi bực.


Nhưng nếu nàng trốn đi thật, Hữu Ninh đế cũng chẳng làm gì được. Thẩm Hi Hòa vào Kinh không phải để làm
con tin, dù ý tứ là thế nhưng không tuyên bố công khai, nàng vẫn là người tự do, lại không có quan chức như Bộ Sơ
Lâm, ít ra Bộ Sơ Lâm mà bỏ trốn còn có thể phán tội không làm tròn trách nhiệm.


“Con thật sự muốn đi?” Hữu Ninh để thấp giọng hỏi.


Thẩm Hi Hòa gật đầu khẳng định: “Muốn ạ.”


“Không đi không được sao?” Hữu Ninh để lại hỏi.


“Không đi không được.” Thẩm Hi Hòa vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.


Hữu Ninh để nhìn nàng hồi lâu, thấy nàng quyết không nhượng bộ, lại sợ nàng trốn đi thật, cuối cùng đành than:


“Được, trẫm đồng ý cho con đi, có điều đội ngũ hộ tống phải do trẫm sắp xếp.”


“Chiêu Ninh đa tạ bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa hớn hở đồng ý.


Hữu Ninh để cảm thấy mình rộng lượng với Thẩm Hi Hòa còn hơn cả với con gái mình. Cũng không phải vì ông ta
đặc biệt yêu thích Thẩm Hi Hòa, mà là vì tính tình của nàng khiến ông ta đau đầu không biết thế nào cho phải, nặng
không được mà nhẹ không xong.


Ông ta nghĩ bụng qua lễ cập kê phải tranh thủ gả chồng cho nàng mới được.


Nghĩ đến đây, Hữu Ninh để nói: “Chiêu Ninh, khi con vào Kinh, phụ thân con có giao phó hôn sự của con cho
trẫm, nhờ trẫm giúp con tìm một mối lương duyên, con có thích lang quân nào không? Sau khi con cập kê rồi, trẫm
sẽ tử hôn cho con.”


Thẩm Hi Hòa ngẫm lại dáng vẻ các nữ lang Tây Bắc khi nhìn thấy a huynh mình, bắt chước làm vẻ ngượng ngùng:


“Phụ thân nói các hoàng tử của bệ hạ ai cũng tài mạo song toàn, mà Chiêu Ninh lại là nữ lang mong manh nhất trần
đời, phải gả cho lang quân tôn quý nhất, Chiêu Ninh thích Thái tử điện hạ, muốn gả cho Thái tử điện hạ.”


Vẻ thẹn thùng trên mặt làm Thẩm Hi Hòa khó chịu, lúc này Thẩm Hi Hòa thật sự bội phục Tiêu Hoa Ung đóng vai
ai cũng hết sức tự nhiên.


Từ khi vào Kinh đến nay, Thẩm Hi Hòa chưa từng tươi cười với hoàng tử nào, chỉ thường xuyên ghé qua Đông
cung. Không chỉ Hữu Ninh để mà văn võ bá quan cũng cho rằng Thẩm Hi Hòa vì Tiêu Hoa Ung nên mới đến.
Nghe được câu trả lời nằm trong dự đoán, Hữu Ninh để điềm tĩnh: “Tất nhiên Thái tử là một lựa chọn tốt, nhưng
Chiêu Ninh có biết sức khỏe của Thái tử điện hạ… Sao con lại thích Thái tử?”


“Chẳng dối gì bệ hạ, Thẩm Hi Hòa nói nhỏ, “Chiêu Ninh thích Thái tử vì sức khỏe Thái tử không được tốt.”


“?” Hữu Ninh để ngạc nhiên, nàng dám nói thẳng thừng như vậy?


“Chẳng qua là đồng bệnh tương liên.” Thẩm Hi Hòa nói với vẻ thông cảm, “Sức khỏe của Chiêu Ninh cũng không
tốt, cũng bị tiên đoán không sống quá tuổi hai mươi. Chiêu Ninh biết Thái tử điện hạ bất đắc dĩ. cam chịu số phận.


Con và điện hạ đại khái là trời sinh một cặp, cả hai có thể làm bạn với nhau trong quãng thời gian còn lại, cùng kể
nhau nghe cuộc đời mình, con không cần kiêng kỵ sức khỏe của điện hạ, điện hạ cũng không cần âm thầm lo lắng
cho con ngày sau,


Có lẽ… có lẽ, con và điện hạ tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng lại có thể chết cùng ngày cùng
tháng cùng năm. Nói vậy, trăm năm sau, con cháu đời sau cũng sẽ lưu truyền giai thoại muôn đời về con và điện
hạ.”


Hai con người có tuổi thọ ngắn ngủi cùng nhau mở ra một con đường máu giữa vòng xoáy quyền lực không ngừng
biến đổi, còn không phải là giai thoại muôn đời ư?


Hữu Ninh đế không biết Thẩm Hi Hòa nghĩ gì, có điều Thẩm Hi Hòa nói vậy nghe cũng tha thiết chân thành.


Thì ra nàng chọn Tiêu Hoa Ung ngay từ đầu là vì đồng bệnh tương lân. Đương nhiên, Hữu Ninh đế biết chuyện nàng từng cứu Liệt vương ở quận Trường Sa.


Từ đó, Hữu Ninh đế biết Thẩm Nhạc Sơn muốn gả Thẩm Hi Hòa cho Liệt vương, có điều nha đầu này không chịu.


Nói vậy ra, người chọn Thái tử không phải là Thẩm Nhạc Sơn mà chính là Thẩm Hi Hòa.