Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nụ cười của Vụ thứ sử vẫn như cũ: “Quận chúa nói vậy không biết là có ý gì? Làm quan, hạ quan muốn chăm lo
cho dân, là thần, họ quan trun3g thành với bệ hạ.”


Dứt lời, ông ta tỏ vẻ không muốn dây dưa thêm với Thẩm Hi Hòa: “Hạ quan còn công vụ cần xử lý, không thể
phụ1ng bồi, mong quận chúa thứ lỗi.” Thẩm Hi Hòa nhường đường chứ không dây dưa, nhìn Vụ thứ sử và hai gã
thuộc hạ đi xa dần, nàng mới hỏi Đ9ường Quyến: “Đường quận thủ, trong phủ nha của ông có ai không trung
thành với ông không?”


Không hiểu sao mi tâm Đường Quyển chợ3t giật giật, vị quận chúa trước mặt ông ta mỹ lệ thanh nhã, giọng nói
trong trẻo, thoạt trông không hề có vẻ gì là sắc bén, nhưng lại kh8iến người ta có cảm giác nàng giống như một
thanh bảo hiểm có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, mà một khi đã ra khỏi vỏ ắt phải uống máu.


Đường Quyến tạm thời gác lại tâm tư, trả lời: “Quận chúa an tâm, hạ quan tuy ngu dốt nhưng vẫn có thể khống chế
thuộc cấp ổn thỏa.”


“Tốt lắm.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ.


Tốt cái gì? Đường Quyến tự hỏi mình đã lăn lộn trong quan trường mười mấy năm, gặp đủ loại người, trong đó có
nhiều người thông minh, nhưng vị quận chúa trước mặt dù thoạt trông có vẻ non nớt nhưng lại không tài nào nhìn
thấu được.


Người Tây Bắc vốn hung dữ, đừng nói nàng muốn bắt chước tác phong bá đạo của Tây Bắc vương, định giết Vụ
thứ sử diệt khẩu ngay tại phủ nha của ông ta nhé?


Ông ta liên tưởng đến hành vi của Tây Bắc vương ngày trước, lại nhìn Thẩm Hi Hòa đang cúi đầu uống trà, dáng
vẻ tao nhã, mới bớt hoảng hốt phần nào. Quận chúa thoạt trông có vẻ nhã nhặn lễ độ, không giống người lỗ mãng
ngang ngược, có lẽ sẽ không cả gan làm loạn.


Đường Quyển nghĩ không ra Thẩm Hi Hòa muốn làm gì, lại không tiện hỏi nhiều, như vậy chẳng khác nào ông ta
cùng một giuộc với nàng. Chẳng mấy chốc, Vụ thử sử đã quay ra, hai gã thuộc hạ áp giải Bộ Sơ Lâm đi theo.


Thấy Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm bèn nhướng mày nhìn nàng, Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu. Nháy mắt sau đó, Bộ Sơ
Lâm đột nhiên hộc máu, làm Đường Quyển giật mình biến sắc, Vu thử sử ngoái đầu lại, thấy Bộ Sơ Lâm từ từ
khuỵu xuống, run rẩy chỉ tay vào ông ta.


Bộ Sơ Lâm khó nhọc lên tiếng: “Sao… thử sử… lại đầu độc ta?”


Nói rồi, Bộ Sơ Lâm trợn trắng mắt, ngất đi trong vòng tay gã thuộc hạ.


“Vụ thứ sử, ông làm gì Bộ thể tử vậy hả?” Thẩm Hi Hòa lập tức chất vấn.


Vụ thử sử nghiêm mặt: “Hạ quan không hề đầu độc Bộ Sơ Lâm!”


“Đường quận thủ, mời lang trung mau!” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.


“Ha quan sẽ..”


“Vụ thứ sử” Thẩm Hi Hòa ngắt lời ông ta, “Bộ thể tử bị bắt quả tang cùng với tang vật, là nghi phạm của vụ án,
nhưng giờ này Vu thử sử cũng có khả năng là người đầu độc Bộ thể tử, nểu Vu thử sử chưa thể rửa sạch hiểm nghi,
ta sẽ không để ông đưa Bộ thể tử đi.”


“Quận chúa muốn can thiệp vào chuyện triều chính ư?” Vụ thứ sử sa sầm mặt.


“Vụ thứ sử, ta không ngăn ông đưa Bộ Sơ Lâm đi, cũng chưa từng hỏi một câu về án trộm mộ, sao lại là can thiệp
triều chính chứ?” Thẩm Hi Hòa quyết không nhường một bước, “Ta tận mắt thấy Bộ Sơ Lâm trúng độc trong tay
ông, trước khi hôn mê còn nói ông là người đầu độc mình, đây là chuyện khác.”


“Quận chúa!”


“Trước tiên hãy để lang trung chẩn bệnh đã.” Lang trung trong phủ đã đến, Đường quận thủ ra mặt giảng hòa, ông
ta cũng không biết Thẩm Hi Hòa định làm gì.


Vu thử sử liếc mắt ra hiệu cho gã thuộc hạ thứ hai, gã ta lập tức chạy ra ngoài. Lang trung của phủ nha bắt mạch
cho Bộ Sơ Lâm, cảm thấy không chắc chắn lắm: “Bộ thể tử có dấu hiệu trúng độc nhưng là độc gì thì tiểu nhân tài
học kém cỏi, không thể phân biệt được.” “Vụ thứ sử giải thích thế nào đây?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Vụ thử sử hừ lạnh:


“Quận chúa đừng vội.”


Không lâu sau, thuộc hạ của Vụ thứ sử dẫn theo một vị lang trung xách tương thuốc bước vào: “Đây là lang trung
của châu phủ, hạ quan sợ Bộ thể tử sức khỏe không được tốt, ngộ nhỡ dọc đường có gì sơ suất nên mới dẫn theo
lang trung đi cùng.”


Thẩm Hi Hòa nhướng mày, không ngăn cản vị lang trung này bắt mạch cho Bộ Sơ Lâm. Tuy ông ta là người của Vụ
thứ sử nhưng ở đây còn một lang trung khác nên cũng không dám nói hươu nói vượn, chỉ thận trọng bắt mạch một
lúc rồi mới cúi đầu bẩm báo: “Thế tử trúng độc, nhưng tiểu nhân chưa từng gặp loại độc này.”


Thẩm Hi Hòa nhìn Vụ thứ sử mà cười nhạt.


Vụ thứ sử biết đây chắc chắn là mưu kế của Thẩm Hi Hòa và Bộ Sơ Lâm, lúc này mà ông ta không thể đưa Bộ Sơ
Lâm đi thì sau này cũng đừng hòng. Nếu không thể biến Bộ Sơ Lâm thành kẻ chủ mưu của án trộm mộ mà ông ta
lại sốt ruột nhúng tay vào, dù không có chứng cứ thì Chiêu vương ắt sẽ bị người ta đổ tội.


“Nếu loại thuốc độc này không giống bình thường thì cần mau chóng đưa Bộ thế tử về châu phủ, tìm danh y giải
độc. Người đầu?” Vụ thứ sử hét lớn.


Đương nhiên ông ta dẫn theo không chỉ có hai người, các thuộc hạ của ông ta nghe lệnh lập tức xông vào.


Đường quận thủ lùi sang một bên, quận chúa đã sắp đặt như vậy hắn đã lường trước tình hình này, ắt phải có cách
đối phó, thân phận và lập trường của ông ta không thể thiên vị bên nào cả.


“Mạc Viễn!” Thẩm Hi Hòa quát khẽ, Mạc Viễn cũng dẫn theo chừng mười người xông vào.


“Quận chúa can thiệp vào công vụ, cản trở hạ quan phá án, chắc chắn họ quan sẽ bẩm bảo việc này với bệ hạ!” Vụ
thứ sử lạnh lùng chắp tay làm lễ về phía Kinh thành, “Đưa người đi!”


“Thứ sử đầu độc nghi phạm, ngờ là giết người diệt khẩu, ta cũng sẽ bẩm bảo bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, lùi lại
sau lưng Trân Châu và Mặc Ngọc, “Bắt ông ta lại!”


Đường Quyên hoàn toàn không ngờ sự tình sẽ ra nông nỗi này, muốn nói lại thôi.


Người của Mạc Viễn và của Vụ thử sử xông vào đánh nhau, Thẩm Hi Hòa lẳng lặng vòng qua hành lang đi đến
cổng phủ nha. Gã thuộc hạ của Vụ thử sử ra ngoài hẳn không chỉ để dẫn lang trung vào, nàng không quên Bộ Sơ
Lâm từng nói quận ủy nơi này từng tranh giành nàng ta với Đường Quyến.


Thẩm Hi Hòa ra đến cổng, quả nhiên thấy quận ủy cưỡi ngựa chạy đến, dẫn theo một đội nhân mã, bị Đằng Tỉnh
ngăn lại.


“Quận chúa, hạ quan được Vụ thứ sử cầu viện, nói là ở đây có người muốn lấy mạng ông ấy.” Quận ủy cầm đao
nhìn quanh. “Vu thử sử có hiện nghi đầu độc bộ thể tử, ta và Đường quận thủ chính mắt nhìn thấy. Ta muốn Vụ
thứ sử ở lại đây điều tra rõ việc này nhưng ông ấy khăng khăng muốn ra tay, tốt nhất quận ủy nên noi theo Đường
quận thủ, đừng nhúng tay vào.” Thâm Hi Hòa lạnh lùng nói.


“Quận chúa thứ lỗi, hạ quan được bệ hạ giao cho trọng trách duy trì trật tự trị an trong vùng, đây là chức trách của hạ quan, hạ quan không thể khoanh tay đứng nhìn.” Quận ủy chắp tay với Thẩm Hi Hòa rồi phất tay ra hiệu cho đám người sau lưng.


Trân Châu và Mặc Ngọc toan xông lên, Thẩm Hi Hòa lại đưa tay ngăn bọn họ. Quận ủy dẫn theo người xông vào, vừa lúc Mạc Viên đang giao đấu với tâm phúc của Vụ thứ sử. Mạc Viễn vung tay đánh ngã đối phương, khiến gã ta ngã nhào, một chiếc lọ sứ từ trong người gã ta rơi xuống.


“Dừng tay!” Tiếng lọ sứ vỡ tan tành và tiếng quát của quận ủy cùng vang lên, người của quận ủy ùa vào, vây kín xung quanh. Thẩm Hi Hòa khoác áo choàng tắm thêu lá bạch quả bằng chỉ bạc bước vào, đôi bên đã dừng tay, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Vu thứ sử, cất tiếng gọi: “Trân Châu.” Trân Châu nhặt lấy viên thuốc nằm giữa các mảnh vỡ, đặt viên thuốc lên trên một mảnh sứ vỡ rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa không cầm mà nói với Đường Quyền và quận ủy: “Phiền hai vị tìm một lang trung kiểm tra xem viên thuốc này có giống với loại thuốc độc Bộ thế tử trúng phải hay không, thế là biết ngay Vu thứ sử có phải kẻ hạ độc hay không chứ gì.”