Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa có thể đoán được phần nào suy nghĩ của Cổ Tắc Hương, nếu thuận lợi, Cổ Tắc Hương sẽ không phải
đợi bảy tám năm, có lẽ chỉ mất c3hừng năm năm là nàng có thể để nàng ta xuất cung, còn có thể tự mình chọn cho
nàng ta một hôn sự tốt đẹp.
Tạm thời nàng không nói Cổ1 Tắc Hương biết chuyện, để xem sau này nàng ta thể hiện thể nào.
“Quận chúa, bộ y phục dành cho lễ cập kê ngài đã chọn chính là bản 9vẽ do Thái tử điện hạ đưa tới đấy.” Cố Tắc
Hương nói rồi làm lễ cáo lui.
Nàng ta nói chuyện này cho Thẩm Hi Hòa biết không phải vì3 muốn lấy lòng mà là muốn nói mình không phải là
người của Thái tử điện hạ.
Thoạt trông, có vẻ như Thẩm Hi Hòa thường qua lại với 8Thái tử, trong cung cũng có lời đồn Thái hậu và Hoàng
thượng muốn chọn Thẩm Hi Hòa làm Thái tử phi, nhưng ba mươi chưa phải là Tết, vả lại dù đã thành hôn thì giữa
phu thê với nhau chưa chắc đã không có nghi ngờ.
Thẩm Hi Hòa thất thần trong chốc lát rồi lắc đầu bật cười. Thật ra, vừa xem bản vẽ đó, nàng đã ngờ ngợ điều này
nhưng nàng thật sự thích mẫu áo ấy, không nhất thiết phải từ bỏ thứ mình yêu thích chỉ vì thứ đó có thể dính dáng
đến Tiêu Hoa Ung.
Nàng đã chọn nó, cho thấy Tiêu Hoa Ung có bản lĩnh nắm bắt được sở thích của nàng, nàng chẳng việc gì không
dám thừa nhận cả.
“Em đã nói mà, Thái tử điện hạ là người hiểu quận chúa nhất, nếu không bỏ công nghiên cứu thì sao có thể hiểu rõ
thể được? Sau này chỉ e bọn em không có cơ hội trổ tài nữa rồi.” Tử Ngọc đắc ý cảm thán.
Thẩm Hi Hòa luôn khoan dung với nàng ta nhất, kể cũng lạ, Thẩm Hi Hòa không thích người ngu ngốc, trong khi
Tử Ngọc lại không được thông minh cho lắm, nhưng Thẩm Hi Hòa lại thích tính tình hoạt bát, hay cười của nàng
ta, tựa như không bao giờ phải phiền não việc gì.
Có một người như thế bên cạnh, nàng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
“Người bỏ công tìm hiểu về sở thích của em chưa chắc đã là người tốt với em.” Thẩm Hi Hòa luôn lý trí, “Đó có thể
là người muốn lấy mạng em, mà người tốt với em cũng chưa chắc có thể tốt với em mãi, nếu không lý trí, sau này
nhỡ hắn thay lòng đổi dạ, em sẽ rơi vào đường cùng.”
Tử Ngọc rụt cổ, không dám nhiều lời nữa. Lòng người dễ thay đổi, không ai dám đảm bảo điều gì, sau này bọn họ
phải lý trí hơn, không thể để viên đạn bọc đường của Thái tử điện hạ làm mờ mắt được.


Vụ án trộm mộ của Vụ Tạo đã có kết quả vào ngày hôm sau. Kết quả điều tra cho thấy Vu Tạo quả thật là kẻ giả
mạo, Vụ Tạo thật đã qua đời hơn hai mươi năm trước, tin tức này vừa được xác minh, Vụ Tạo bèn tự sát trong lao.
Triều đình tranh cãi gay gắt về việc nên trừng trị Vu Tạo như thế nào, Vụ gia xem như an toàn, nhưng còn thể nhi,
tôn tử của Vụ Tạo thì sao, Vụ Tạo đi học xa về mới thành thần, trên lý thuyết, bọn họ chính là người thân của Vu
Tạo giả mạo.
Thể tộc của Vụ Tạo cũng có người làm quan trong triều, bọn họ sợ bị liên lụy bèn khóc lóc kể khổ ngay giữa buổi
chầu, chỉ trích Vụ gia lừa gạt, nếu Vụ gia có thể xác minh được con trai nhà mình là thật hay giả thì con gái nhà bọn
họ đường đường con nhà quan lại sao có thể gả cho một kẻ đạo tặc được.
Lập luận như vậy cũng có lý, thê tử của Vụ Tạo giả đã đủ khổ rồi, nếu còn dồn vào đường cùng thì cũng tàn nhẫn
quá.
Những tội ác của Vụ Tạo giá rành rành ra đó, chỉ mình ông ta chết thì chưa thể coi như xong được, như thế là quá
nhẹ.
Hai bên tranh cãi kịch liệt, làm Hữu Ninh để đau cả đầu. Tiêu Hoa Ung hiểm khi tham gia buổi chầu một lần, nghe
bọn họ cãi nhau chí chóe, hắn lại ho dữ dội.
Tiếng họ của hắn khiến đại điện im phăng phắc, hai bên đều nín thinh, ai cũng sợ ngộ nhỡ mình làm Thái tử điện
hạ hoảng sợ ngất xỉu. Tấm gương tày liếp của Vương Chính còn sờ sờ ra đấy, Vương Chính có thể mặt dày đóng
kịch để được phục chức, nhưng cách này chưa chắc đã hiệu quả với bọn họ.
Đại điện rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Hữu Ninh để thầm hài lòng, trước kia mỗi lần tranh cãi đều kéo dài rất lâu, có
khi đôi bên còn đánh nhau ngay trên điện, đã vậy Hữu Ninh để lại khá dễ tính trên phương diện này, dù có tức
giận nhưng cũng không trách móc số đông, hơn nữa đôi bên cãi nhau không phải vì lợi ích riêng.
“Thất Lang đã khỏe chưa?” Hữu Ninh để lo lắng hỏi.
“Khụ khụ khụ…” Tiêu Hoa Ung khom người làm lễ bái kiến Hữu Ninh đế, “Phụ hoàng, nhi thần không sao, chẳng
qua… nhi thần có một kế sách… để xử lý thế nhị của Vụ Tạo… khụ khụ khụ…”
Thấy hắn nói chuyện khó nhọc, Hữu Ninh để bên phân phó Lưu Tam Chỉ: “Đem ghế đến cho Thái tử ngồi, chuẩn bị
giấy mực nữa.
Tiêu Hoa Ung nhã nhặn từ chối: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng, sức khỏe nhi thần vẫn còn chịu được.”
Hắn tận lực kiềm chế cơn ho rồi nói: “Lời các vị đại thần vừa nói đều có lý… việc này phạt nhẹ không được mà nặng
cũng không xong, không bằng để quan phụ mẫu các nơi trưng cầu ý kiến nạn nhân, lắng nghe ý kiến của bọn họ.
Nếu đa số ủng hộ giết thì giết, mà nếu phải chủ hòa chiếm ưu thế thì sẽ buông tha cho thêm nhi của Vụ Tạo.
Nếu phụ hoàng quyết định, giết bọn họ thì tổn hại nghĩa quân thần, thế nhi của ông ta cũng không đáng bị trừng
trị, mà nếu không giết… chỉ e khiển bách tính phẫn nộ… Chi bằng để bách tính quyết định, vừa thể hiện lòng nhân
từ của phụ hoàng… lại có thể trấn an bách tính.”


Lời Tiêu Hoa Ung khiến ai nấy đều sáng mắt, kể cả Hữu Ninh đế, đây quả là diệu kế.
Để bách tính quyết định thì dù kết quả cuối cùng có thể nào cũng không trách được triều đình; nỗi bất mãn cuối
cùng trong lòng bách tính cũng sẽ được xoa dịu khi thấy triều đình coi trọng ý kiến của mình như
vậy.
Bá quan cùng nhìn về phía Tiêu Hoa Ung đang khom lưng đứng giữa đại điện, người khoác áo choàng dày cộp,
mỗi người mỗi vẻ, đa phần tỏ ra tiếc nuối.
Các quan viên trung nghĩa là những người tiếc nuối sâu đậm nhất, một vị Thái tử biết nghe lời can gián của đại
thần, biết lắng nghe tiếng lòng dân chúng chính là may mắn của nước nhà, vậy mà ông trời trêu ngươi, người như
vậy lại sống không thọ, đáng buồn thay, đáng tiếc thay.
“Thái tử nói có lý, việc này cứ làm theo lời Thái tử.” Hữu Ninh để không hỏi ý kiến ai khác, dứt khoát quyết định.
Ông ta đang cần làm gì đó để cứu vãn danh dự, biện pháp của Thái tử cực kỳ thích hợp.
Chuyện được giải quyết, ai nấy cứ nghĩ buổi chầu đến đây là kết thúc, nhưng sắc mặt Hữu Ninh để chợt sa sầm, lấy
ra một bản tấu chương: “Đây là tấu chương được Chiêu vương gửi đến đêm qua, Lưu Tam Chỉ, người đọc cho mọi
người cùng nghe..”
Đây là thư sám hối của Vụ Tạo, phần lớn là bày tỏ ăn năn, đến cuối cùng mới nói đồng phạm của mình chính là con
thứ ba của Hữu Ninh đế, Đại vương Tiêu Trường Thiến.
Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Trường Thiến, sắc mặt Đại vương trắng bệch: “Phụ hoàng, nhi thần
xin thề với trời, nhi thần tuyệt đối không có gây ra tội ác này.”
“Có phải hay không hãy để Đại Lý tự, Tông Chính tự và Kinh triệu phù hợp tác điều tra, kể từ hôm nay, người hãy
đóng cửa phủ không được ra ngoài, trẫm sẽ lệnh cho Kim Ngô vệ canh giữ Đại vương phủ.” Hữu Ninh để lạnh
lùng lên tiếng.


Vụ Tạo chết đi chỉ để lại một lá thư sám hối mà không có chứng cứ gì, điều này khiến Hữu Ninh đế vô cùng tức giận.


“Chẳng trách ông ta khăng khăng không khai.” Nghe được tin này, Thẩm Hi Hòa khẽ than, Vu Tạo không có chứng cứ nên khi biết Vu gia đã được an toàn, ông ta bèn để lại thư sám hối rồi tự sát. “Quận chúa, lá thư này có đáng tin không?” Bích Ngọc hỏi.


“Có chứ.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Chí ít thì Vu Tạo không nói dối, nhưng người đó có phải Đại vương hay không…thì chưa chắc.”


Bích Ngọc nghe mà mờ mịt, nếu lời Vụ Tạo là thật thì cớ sao kẻ chủ mưu lại chưa chắc đã là Đại vương?