Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa quên mất sự tồn tại của Tiêu Trường Khanh, hắn đã ra mặt bênh vực Cố Triệu trong buổi chầu, lại là
người có thù tất3 bảo, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tiết Hồi.
“Tín vương điện hạ định làm gì Tiết Hồi?” Mấy ngày nay Thẩm Hi Hòa chỉ1 chuyên tâm chuẩn bị gài bẫy Tiết Hồi
mà quên mất Tiêu Trường Khanh cũng căm thù ông ta, thành ra nàng không hề biết Tiêu Trườ9ng Khanh sẽ làm gì.
“Bốn năm trước, trong trận chiến với An Nam, có người báo cáo sai tin tình báo làm Bùi Gia tổn thấ3t một lượng
lớn tướng sĩ, Tiết Hồi có dính líu trong vụ này. Tiêu Hoa Ung nói với Thẩm Hi Hòa, “Lão Ngũ chẳng cần đích thân
ra8 tay, chỉ cần giao chứng cứ hắn đang nắm giữ cho Binh bộ Thượng thư Bùi Triển là Tiết Hồi chết chắc”
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa chợt hỏi: “Điện hạ, nếu năm ấy điện hạ tìm được chứng cứ thì điện hạ sẽ giữ đó sau này
dùng hay là đem ông ta lên cán cân công lý?” “Vì tin tình báo sai lầm mà biết bao tướng sĩ nhiệt huyết đã phải bỏ
mạng sa trường. Nếu ta nắm được chứng cứ, Tiết Hồi đã phải trả giá từ bốn năm trước rồi” Tiêu Hoa Ung nghiêm
mặt đáp.
Thẩm Hi Hòa là con nhà tướng, vốn coi trọng tướng sĩ, song Tiêu Hoa Ung nói vậy không phải vì muốn lấy lòng
nàng. Hắn cũng không phải người quang minh chính đại gì, có những khi bắt thóp được người khác cũng không
vội vạch trần, chẳng hạn như vụ Tiêu Trường Khanh cho nữ hoàng băng vốn phải đợi thời điểm thích hợp mới
công bố, về sau Tiêu Trường Doanh cứu mạng Thẩm Hi Hòa nên hắn mới giao cho huynh đệ bọn họ.
Nhưng còn hạng người tội lỗi nặng nề, không màng an nguy nước nhà, khiến bao người bỏ mạng, một khi rơi vào
tay hắn thì sẽ không có chuyện trì hoãn.
“Ta là Thái tử nên suy nghĩ cũng khác với hắn. Nếu ta là một thân vương, ta cũng không biết mình có làm thế
không nữa” Tiêu Hoa Ung không muốn phê phán hành vi của Tiêu Trường Khanh, thân phận khác biệt thì tư duy
cũng sẽ bất đồng.
“Điện hạ, tay ta cũng từng dính máu tươi, nhưng ta vẫn mong sau này điện hạ sẽ luôn biết đâu là điểm dừng”
Thẩm Hi Hòa khẽ nói.
“UU không muốn giữ lại mạng sống của Tiết Hồi nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa hỏi hắn như vậy là muốn nói Tiết Hồi tội
ác tày trời, nàng không tán đồng với việc Tiêu Trường Khanh mặc cho Tiết Hồi ung dung ngoài vòng pháp luật chỉ
vì lợi ích của bản thân, đương nhiên nàng cũng sẽ không cứu mạng ông ta chỉ vì lợi ích của một người, bởi lẽ khi
biết được tiết Hồi từng bao che cho kẻ báo cáo thông tin tình báo sai lệch, nàng xem ông ta như người đã chết.
Nghe Tiêu Hoa Ung nói vậy, Thẩm Hi Hòa mỉm cười không đáp. Hắn luôn hiểu đúng ý nàng.
“Tiết Hồi rơi đài lúc này cũng tốt” Tiêu Hoa Ung vốn dĩ không định ra tay với Tiết Hồi vì nể mặt Tiết Hoành và
Thẩm Hi Hòa, nhưng Tiết Hồi đã không yên phận thì chỉ có thể gieo gió gặt bão mà thôi.


“Tuy rằng Tiết Hồi bị trừng phạt đúng người đúng tội nhưng công lao của Tiết Hoành còn đó, Tiết Hoành lại sắp về
hưu, nếu vắng bóng Tiết gia, triều đình chỉ còn mình Thôi gia nắm quyền, bệ hạ sẽ không muốn có một Cố công
thứ hai xuất hiện. Chắc chắn Hữu Ninh đế sẽ ngăn chặn việc đó, Thẩm Hi Hòa bèn nói, “Đại Lý tự khanh Tiết Trình
là người phù hợp nhất để tiếp nhận vị trí của Tiết Hồi.”
Tiết Trình là dòng bên của Tiết gia, vốn không quá thân thiết với dòng chính, nhưng một khi dòng chính không còn
Tiết Hồi và và Tiết Hoành nữa thì không thể không dựa vào Tiết Trình. Tiết Trình có thể giúp Tiết gia ngang cơ với
Thời gia, tất nhiên không bằng lúc trước.
Thế là một thế gia nữa lại thất thế. Sau khi Cố gia suy sụp, Tiết gia chung quy môi hở răng lạnh, không tránh được
xuống dốc. “Nếu Tiết Trình thăng chức thành Binh bộ Thượng thư, điện hạ định để Thôi Thiếu Khanh đảm nhiệm
vị trí Đại Lý tự khanh ư?”
“Bây giờ mà Tri Hạc thành Đại Lý tự khanh thì chỉ vài năm nữa bệ hạ sẽ đề phòng hắn ngay, rồi nếu hắn lập công
thì sẽ được ngồi vào Lục bộ Tam tỉnh hay sao? Vả lại hắn làm Đại Lý tự Thiếu khanh mới được hai năm, chưa đủ
kinh nghiệm” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng lắc đầu.
Nói đến đây, hắn chợt mỉm cười: “Dạo trước, tiểu cữu nàng đã lập công trong vụ án trộm mộ tại Lâm Xuyên.”
Có thể triệu Đào Thành về kinh tiếp quản Đại Lý tự.
“Không” Thẩm Hi Hòa phủ quyết, “Ta rất cảm kích khi thấy điện hạ suy nghĩ cho ta, nhưng tiểu cữu của ta không
thích làm quan trong Kinh”
Đào Thành tính tình phóng khoáng, không thích luồn cúi, ông thích làm quan ở địa phương hơn, chứ thể cục trong
Kinh phức tạp, quá nhiều ràng buộc. Khi còn ở Lâm Xuyên, Đào Thành từng nói với nàng như
vậy.
“Thật ư?” Tiêu Hoa Ung không ngờ Đào Thành lại không muốn phát triển trong Kinh, “Nếu ông ấy không về kinh,
sau này biểu ca nàng thành hôn, nàng lại phải đi một chuyến nữa à?”
Nghĩ đến việc phải xa cách đôi nơi với Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung lại thấy trong lòng khó chịu.
Thẩm Hi Hòa: “…”
“Sang năm là chúng ta thành hôn rồi, một khi thành Đông cung Thái tử phi, ta còn có thể tùy ý rời kinh như bây giờ
nữa à?” Thẩm Hi Hòa bực mình chất vấn.
Tiêu Hoa Ung nói nhỏ: “Còn những một năm cơ mà, biết đâu năm nay có người thành hôn thì sao?”
Thẩm Hi Hòa sắp phát điên vì Tiêu Hoa Ung: “Ta tham dự hôn lễ của Tam biểu ca vì đã trót hứa từ trước khi vào
kinh, chứ không có nhận lời các biểu ca khác. Vả lại ta đi Lâm Xuyên không chỉ vì làm tròn lời hứa mà còn tiện thể
tìm hoa quỳnh nữa”
Tiêu Hoa Ung lập tức hớn hở ra mặt: “Hóa ra lần trước UU rời kinh là vì ta”
Thẩm Hi Hòa:“…”


Thái tử điện hạ vốn thông minh tài trí, sao lại làm ngơ hai chữ “tiện thể” vậy?
Phút chốc, Thẩm Hi Hòa sự hiểu ra, hắn đổi chiêu mới, cố tình dẫn dắt để nàng nhắc đến vụ hoa quỳnh đây mà!
Trời ơi, kiếp trước nàng có tội tình gì mà kiếp này lại bị một kẻ tâm cơ sâu nặng thể này giày vò chứ?
“Bánh anh đào UU làm cho ta xốp mềm thơm ngọt, ăn mãi không biết chán, hôm nay ta cũng muốn ăn.” Tiêu Hoa
Ung tươi cười hớn hở.
Không hiểu sao, Thẩm Hi Hòa lại thấy gương mặt hắn như hòa làm một cùng Đoản Mệnh những lúc làm nũng với
nàng.
Hình ảnh liên tưởng kỳ quặc này làm Thẩm Hi Hòa giật mình, nàng đứng phắt dậy: “Ta đi làm bánh cho điện hạ.”
Tiêu Hoa Ung chống cằm, nhìn theo bóng lưng xa dần của Thẩm Hi Hòa, cười tươi rói. Hắn quay sang nhìn Thiên
Viên đang cung kính đứng bên cạnh, phút chốc nghiệm mặt lại. Thấy Tiêu Hoa Ung trở mặt như lật sách, Thiên
Viên im thin thít. Gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi qua Đông cung, len lỏi giữa những khung cảnh tươi đẹp ngày
xuân, thoạt trông thật êm đềm thơ mộng.
Binh bộ Thượng thư Bùi Triển vừa được Tín vương Tiêu Trường Khanh đưa cho một phần chứng cứ. Tất nhiên Bùi
Triển biết Tiêu Trường Khanh muốn lợi dụng mình để đối phó với Tiết Hồi, tuy không muốn bị Hữu Ninh đế ngờ
vực rằng mình vạch tội Tiết Hồi vì muốn trả thù, nhưng Bùi Triển không thể cưỡng lại được sự dụ hoặc này, VÌ cả
phụ thân lẫn huynh trưởng của ông ta đều đã chết thảm!


May mà có Cảnh vương điện hạ đứng ra, bằng không chi e Bùi gia đã hi sinh toàn bộ.
Thấy Bùi Triển không cự tuyệt, Tiêu Trường Khanh hài lòng quay về Tín vương phủ thì nghe thuộc hạ bầm báo một chuyện, hắn hỏi:
“Chiêu Ninh quận chúa phái người đến quận Hoa mà?”
“Thưa vâng” Gã thuộc hạ cúi đầu đáp, “Chiêu Ninh quận chúa muốn ra tay với quận thủ quận Hoa, người này vốn không có khúc mắc
gì với Thầm gia, sở di ông ta trèo lên được chức quận thủ là nhờ hối lộ Tiết Hồi mỗi lần sát hạch thường niên” “Ý ngươi là Chiêu
Ninh quận chúa muốn đối phó Tiết Hồi nên mới nhằm vào quận thủ quận Hoa Tiêu Trường Khanh hiếm khi hoang mang thế này,
“Sao tự dưng nàng ta lại muốn ra tay với Tiết Hồi cơ chứ?”
Tiết Hồi là thân sinh phụ thân của Tiết Cần Kiều, mà Tiết Cần Kiều đã đính hôn với Tây Bắc vương thế tử, hai bên là thông gia với
nhau.