Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa đích thân tiễn Tiết Hoành và Tiết Cẩn Kiều ra khỏi thành, nhìn hai người họ đi xa, Bộ Sơ Lâm cũng
theo góp vui. Sau khi hai ngư3ời họ đã mất hút, nàng ta bèn nói: “Tiết công trong không giống ngày xưa”
Trước khi từ quan, tuy có vẻ cứng cáp đấy nhưng toàn thâ1n Tiết Hoành toát lên vẻ già nua, giờ thấy hiện từ hơn
nhiều, ánh mắt sáng trong, cả người tràn đầy sức sống.
“Là công của Thái tử9 điện hạ” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi.
Sức khỏe Tiết Hoành ngày một sa sút là do tâm bệnh, không còn thiết tha với cõi đời này, nhưn3g một khi lấy lại
được khát khao được sống, tình trạng sẽ nhanh chóng cải thiện. Thẩm Hi Hòa nghĩ có lẽ Tiêu Hoa Ung hi vọng Tiết
Hoành cũ8ng như hắn năm xưa, biết đâu đi nhiều nơi, thấy nhiều điều có thể giúp ông ta buông bỏ những tâm sự
nặng nề tích tụ trong lòng.
Thế là Tiết Hoành sẽ không có bất trắc gì, Tiết Hồi cũng giữ được tính mạng, nếu không có sự cố gì xảy ra thì Tiết
Cẩn Kiều sẽ gá cho Thẩm Vân An sau khi làm lễ cập kê.
Có người đáng tin cậy chiếu cổ phụ thân và huynh trưởng, Thẩm Hi Hòa sẽ yên tâm hơn một chút.
Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm ngoái đầu nhìn nàng dò xét bằng ánh mắt mập mời “Muội thay đổi rồi, dạo này muội thường
xuyên nhắc đến Thái tử, lần nào cũng mặt mày tươi cười, mắt sáng lấp lánh
Thẩm Hi Hòa vốn không để ý, nghe vậy bèn quay sang hỏi Trân Châu: “Có đúng thế không?”
Trân Châu gật đầu lia lịa.
Từ sau chuyện Tiết công, thái độ của quận chúa với Thái tử điện hạ thay đổi hẳn, số lần nhắc đến hắn nhiều hơn
trước thấy rõ, giọng điệu cũng khác nhiều. Trân Châu cảm thấy quận chúa đã coi trọng điện hạ hơn, tuy chưa đến
mức vì hắn mà xông pha vào núi đao biển lửa, nhưng nếu điện hạ bị thương hay lâm bệnh, chắc chắn quận chúa sẽ
lo lắng, chứ không lạnh nhạt hỏi thăm thái y như trước.
Nghe Trân Châu khẳng định, Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ chốc lát, cũng không bài xích sự thay đổi này.
Nàng sống theo lý trí, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ miễn cưỡng bản thân. Nếu Tiêu Hoa Ung đã có thể
dùng bản lĩnh của mình để thay đổi thái độ của nàng với hắn thì nàng cũng sẵn sàng nghe theo tiếng lòng của
mình. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa lên ngựa quay về thành.
“Này này, đợi ta với, muội định đi đâu đấy?” Bộ Sơ Lâm vội nhảy nhóc lên ngựa đuổi theo, kêu la í ới.
Thẩm Hi Hòa ngoài nhìn nàng ta, khẽ nhướng mày: “Đến Đông cung.”
Bộ Sơ Lâm lập tức ghì cương nhìn Thẩm Hi Hòa chạy vụt qua Sau lần Thẩm Nhạc Sơn vào kinh được ông tự


mình dạy dỗ, kỹ thuật cưỡi ngựa của Thẩm Hi Hòa đã tiến bộ nhiều, tư thế cưỡi ngựa vừa thoải mái vừa đẹp mắt.
Nhìn một hồi, Bộ Sơ Lâm bỗng thấy tự hào, dù gì nàng ta cũng là người đầu tiên dạy Thẩm Hi Hòa cưỡi ngựa.
“Người ta đã đi rồi, còn nhìn gì nữa.” Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên sau lưng Bộ Sơ Lâm.
Bộ Sơ Lâm ngoái đầu lại thì thấy Thôi Tấn Bách đeo tay nải đứng đó, sau lưng hắn là cổng thành, nàng ta bèn cười
nói: “Thôi Thiếu khanh về rồi đấy à?”
Mấy ngày trước, Thôi Tấn Bách phải đi công tác, Bộ Sơ Lâm chỉ mong ngày nào hắn cũng phải đi, tốt nhất là bị điều
đến địa phương làm quan để nàng ta được tự do.
Thôi Tấn Bách nhìn nàng ta chằm chằm, không nói một lời.
Bộ Sơ Lâm thấy Thôi Tấn Bách thật kỳ quặc, không thích nàng ta thân thiết với Thẩm Hi Hòa, cứ nghĩ rằng nàng ta
thích Thẩm Hi Hòa, tựa như trước kia nàng ta từng hiểu lầm Thôi Tấn Bách vậy. Bộ Sơ Lâm cũng lười giải thích:
“Người hầu và ngựa của huynh đâu?”
Thôi Tấn Bách đi công tác về hẳn phải cưỡi ngựa, Bộ Sơ Lâm nói vậy ngụ ý không muốn cưới chung một con ngựa
với hắn. Nàng ta cho ngựa quay đầu định đi, song dường như Thôi Tấn Bách đã đoán trước Bộ Sơ Lâm sẽ làm vậy
nên đã nhanh tay tóm lấy yên ngựa, tung mình nhảy lên.
Bộ Sơ Lâm cảm nhận được cơ thể nóng rực của Thôi Tấn Bách áp sát lưng mình bèn sa sầm mặt: “Xuống ngay,
không là ta đẩy huynh xuống đấy.” “Đẩy đi.” Thôi Tấn Bách chẳng hề sợ hãi.
Bộ Sơ Lâm phát cáu, điều khiển ngựa chồm lên, muốn hất Thôi Tấn Bách xuống đất. Thấy mình sắp tụt xuống, Thôi
Tấn Bách không ôm Bộ Sơ Lâm mà lại buông lỏng tay.
Bộ Sơ Lâm hoảng hồn, thấy hắn sắp ngã, thế thì sẽ đập đầu xuống đất mất còn gì? Nàng ta cuống quýt tóm lấy Thôi
Tấn Bách, tay kia siết chặt dây cương, hai chân thúc vào bụng ngựa.
Con ngựa hạ hai vó trước vững vàng tiếp đất, Thôi Tấn Bách lập tức nhích lại gần, vòng tay ôm eo Bộ Sơ Lâm, gác
cằm lên vai nàng ta mà cười vui vẻ: “Ngươi không nỡ để ta bị thương.”
“Ta không muốn mưu hại mệnh quan triều đình mà thôi!” Bộ Sơ Lâm câu tiết.
Thôi Tấn Bách mặc kệ, cứ thể ôm ghì nàng ta, dùng chân thúc vào bụng ngựa để điều khiển nó chạy về phía trước.
Khi đi ngang qua cổng thành, hắn chìa lệnh bài của Đại Lý tựra, ngang nhiên cùng Bộ Sơ Lâm cưỡi chung một con
ngựa đi vào thành, làm không ít người tò mò ghé mắt, bàn tán xôn xao. ?
Sau khi Tiết Hoành từ quan, nhiều người còn chưa kịp ngấp nghé vị trí Trung thư lệnh thì Hữu Ninh đế đã hạ chỉ
để Ngự sử đại phu Đào Chuyên Hiến đảm nhiệm.
Xét về kinh nghiệm, Đào Chuyên Hiến đã làm quan trong kinh hơn mười năm. Xét công tích, không cần bàn đến
những vụ án ông từng xử lý, chỉ riêng việc ông phát hiện được con đường xâm nhập của quân Văn Đan năm xưa
đã là công lớn. Xét về chức vị, chức quan của ông chỉ dưới Lục bộ Thượng thư một bậc, mà các vị thượng thư hầu
hết đều mới nhậm chức, tiếp tục thăng chức sẽ không thỏa đáng.
Vả lại ai cũng biết Thái tử sắp thành hôn mà nhà ngoại Thái tử đã điêu tàn Hữu Ninh đế đành nâng đỡ thế tộc của


Thái tử.
Chuyện này khiến những người từng lấy cớ Thái tử yểu mệnh để ngăn cản nữ lang trong nhà ôm mộng gả cho Thái
tử phải hối hận không thôi, tự trách mình thiển cận.
Đào Chuyên Hiến thuận lợi thăng chức thành Trung thư lệnh, cũng chẳng mấy ai phản đối Tiết Trình từ Đại Lý tự
khanh thành Lại bộ Thượng thư, giờ đây ai nấy cùng chú mục vào hai vị trí Ngự sử đại phu và Đại Lý tự khanh.
Vị trí Ngự sử đại phu được nguyên Ngự sử trung thừa tiếp nhận, theo lý này, hắn người kế nhiệm vị trí Đại Lý tự
khanh sẽ là Đại Lý tự thiếu khanh, cả triều Vì việc này mà cãi nhau ỏm tỏi, có người bèn tố cáo Thôi Tấn Bách cưỡi
chung một con ngựa với Bộ Sơ Lâm, nghênh ngang đi giữa đường giữa xá, không hợp lễ nghi.
Hơn nữa, Thôi Tấn Bách và Bộ Sơ Lâm cùng là đàn ông mà lại không biết kiêng dè, làm dấy lên tin đồn đồng tính.


Cũng có người bệnh Thôi Tấn Bách, xưa nay chỉ nghe nói nam và nữ mới cần kiêng dè, từ khi nào đàn ông với nhau cũng phải né
tránh? Nếu bảo Thôi Tấn Bách và Bộ Sơ Lâm quá thân thiết, chẳng lẽ bọn họ dám khẳng định mình chưa từng ngủ chung với đồng
môn hay bằng hữu, lẽ nào có tri kỷ tâm giao cũng là sai?
Tóm lại, hai bên không ai nhường ai, cuối cùng Hữu Ninh đế đành gọi Thôi Tấn Bách bước ra: “Thôi Thiếu khanh nghĩ thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, vị thần và Bộ thế tử hoàn toàn trong sạch, không sợ lời đồn, vị thần còn muốn ở nhờ trong phú của Bộ thể tử nữa kia.”


Thôi Tấn Bách dõng dạc lên tiếng giữa triều đình, “Vị thần còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, vẫn phải rèn luyện thêm. Vị trí Đại Lý tự
khanh quyền cao chức trọng, vị thần sợ mình sẽ phụ lòng bệ hạ, mong bệ hạ hãy chọn người tài khác, vị thần ắt sẽ dốc sức phò tá.”
Thôi Tấn Bách đã từ chối, đương nhiên những người bênh vực hắn cũng chẳng thể nói gì hơn. Hữu Ninh đế bền triệu hồi một vị thứ
sử đã làm quan ở địa phương mười bốn năm, là Trạng Nguyên năm Hữu Ninh thứ sáu về kinh tiếp nhận chức Đại Lý tự khanh.