Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đối với Tử Ngọc mà nói, Tiêu Hoa Ung quả thật chẳng khác tình địch là mấy. Quận chúa của nàng ta vốn lạnh lùng
lý trí, tựa như một đó3a mẫu đơn kiêu sa, từ ngày bị Tiêu Hoa Ung đeo bám mới bắt đầu vương bụi trần, không
còn tiêu dao như trước.
“Tử Ngọc cô nươ1ng vất vả nấu cháo thịt băm là vì UU, UU đừng phụ lòng nàng ấy.” Tiêu Hoa Ung nhận ra Tử
Ngọc không vui bèn nói.
Nghe vậy, T9hẩm Hi Hòa mới nhận ra vẻ hờn dỗi của Tử Ngọc, nàng sa sầm mặt, tự mình đón lấy bát cháo trong
tay Tử Ngọc đưa cho Tiêu Hoa Ung, “Mo3ng điện hạ đừng chê.”
Tiêu Hoa Ung đành nhận lấy, Tử Ngọc lúng túng. Tuy Thẩm Hi Hòa không trách nàng ta những lần sau đi ra8
ngoài lại không dẫn nàng ta theo nữa. Tử Ngọc biết mình làm sai, không thể không ngoan ngoãn tìm Thẩm Hi Hòa
nhận lỗi..
Nàng ta quỳ ngoài cửa hơn một canh giờ, Thẩm Hi Hòa mới ra gặp: “Tử Ngọc, ta sủng ái em là vì em là tỳ nữ của
ta, nhưng em không thể vì thế mà không xem ai ra gì được. Hắn là Thái tử điện hạ, là Thái tử của một nước, vậy mà
còn phải để ý sắc mặt của em à?”
Sắc mặt Tử Ngọc tái nhợt: “Xin quận chúa tha tội, nô tỳ sai rồi, sau này nô tỳ không dám nữa.” “Em bị giáng xuống
làm nha hoàn tam đẳng, sau này chỉ lo liệu việc trong bếp thôi.” Thẩm Hi Hòa quyết định cảnh cáo nàng ta.
Tiêu Hoa Ung biết chuyện, khi gặp lại Thẩm Hi Hòa bèn cười nói: “Ta không trách nàng ta vô lễ, bởi lẽ nàng ta là
nha đầu của nàng, mà ta có thể bao dung những người liên quan đến nàng. Tuy vậy, ta vẫn muốn nàng biết được
nàng ta ý được nàng sủng ái mà vô lễ với ta, để xem nàng có trừng phạt nàng ta vì ta không.”
Tuy không thể sánh bằng phụ thân và huynh trưởng của nàng, nhưng chẳng lẽ còn thua cả nha đầu của nàng hay
sao? Thẩm Hi Hòa hiểu ý Tiêu Hoa Ung, phải nói là dở khóc dở cười: “Điện hạ, người hầu của ta nhất định phải giữ
lễ nghĩa phép tắc, ta đã biết nàng ta mạo phạm điện hạ thì tất nhiên sẽ phạt.”
Nàng làm vậy là vì không hài lòng với người hầu chứ không phải vì bênh vực hắn! Thẩm Hi Hòa không muốn
nhấn mạnh điều đó hay cố tình tạt nước lạnh cho Tiêu Hoa Ung gì cả, nàng chỉ muốn thuật lại sự thật.
“Vậy à.” Tiêu Hoa Ung rầu rĩ à một tiếng, “Ra là UU chỉ làm theo quy củ.” Trước kia, mỗi lần Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ
buồn bã thế này, Thẩm Hi Hòa luôn cho rằng hắn đang giả vờ, nhưng lần này nàng lại thấy mất tự nhiên, thậm chí
còn hơi áy náy, bèn nói: “Điện hạ sẽ là người đồng tâm
hợp lực với ta, việc gì tự hạ thấp mình mà so bì với tỳ nữ.”
Tiêu Hoa Ung thấy dễ chịu hơn đôi chút, lại quay ra trêu chọc Thẩm Hi Hòa: “Ta không thích cụm từ đồng tâm hợp


lực, ta thích cùng giường chung gối hơn…”
Thẩm Hi Hòa nóng bừng mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn quất cho Tiêu Hoa Ung một roi.
Hắn… lúc nào cũng cợt nhả như vậy!
Thấy Thẩm Hi Hòa cứng đờ người, gò má ửng hồng, Tiêu Hoa Ung bật cười vui vẻ: “Hahaha…” Lại còn cười!
Thẩm Hi Hòa bực mình vung roi ngựa, cho ngựa phi nhanh, không muốn nhìn thấy Tiêu Hoa Ung nữa.
Tiêu Hoa Ung vội thôi cười, giục ngựa đuổi theo. Để Thẩm Hi Hòa nguôi giận, hẳn bèn đổi đề tài: “Thổ Phồn muốn
đưa công chúa vào kinh hòa thân.”
Thổ Phồn quyết tâm muốn hòa thân bằng được, làm như không hòa thân thì bọn họ sẽ bất an trong lòng vậy. Trước
đó, Hữu Ninh đế đã từ chối gả công chúa đến Thổ Phồn, sau vài lần thương lượng, cuối cùng Hữu Ninh đế đồng ý
đón nhận vị công chúa mà Thổ Phồn đưa đến.
“Bệ hạ muốn đưa công chúa Thổ Phồn vào hậu cung ư?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Thật ra, năm nào hậu cung cũng nạp thêm vài người cho có lệ, nhưng Hữu Ninh đế đã qua thời tuổi trẻ, không quá
coi trọng chuyện nam nữ, rất hiếm khi đến hậu cung. Thẩm Hi Hòa cảm thấy khả năng ông ta đưa công chúa Thổ
Phồn vào hậu cung là không cao.
Quả nhiên, Tiêu Hoa Ung lắc đầu: “Hoặc là các huynh đệ của ta, hoặc là trọng thần trong tổng thất.” “Chẳng lẽ
không thể là điện hạ à?” Thẩm Hi Hòa chướng mắt với vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung nói: “Ta đã có nàng rồi mà.”
Hắn lúc nào cũng thiếu đứng đắn, Thẩm Hi Hòa bực mình: “Nếu Thổ Phồn công chúa khăng khăng đòi gả cho điện
hạ, điện hạ còn lòng dạ xem kịch vui nữa không?”
“Nếu nàng ta thật sự có mắt, phát hiện được viên ngọc quý là ta…” Tiêu Hoa Ung đăm chiêu, thấy Thẩm Hi Hòa
vẫn điềm tĩnh thì chán nản, “Ta sẽ nôn ra máu trước mặt nàng ta, chắc chắn sẽ dọa nàng ta sợ mất mật.”
Hắn đùa như thật, làm Thẩm Hi Hòa buồn cười. Hết hôn mê đến hộc máu, lúc nào cũng sợ người ta quên mất hắn
có sức khỏe kém, không nên dây vào.
Nàng không thể không nghi ngờ Tiêu Hoa Ung thường dùng chiêu này không chỉ vì hiệu quả mà quan trọng hơn là
muốn người khác có ấn tượng sâu đậm rằng Thái tử là người yểu mệnh, có lẽ vì vậy mà cả triệu chẳng ai hoài nghi
hắn.
“Có điều… UU nói vậy ta mới nhớ, ta phải làm chút việc để đề phòng.” Tiêu Hoa Ung chợt nói.
Ánh mắt hằn sâu thẳm, không biết là đang nghĩ gì. Thẩm Hi Hòa đang định lên tiếng, chợt nghe được một mùi
hương kỳ lạ theo gió thổi tới, nàng lập tức biển sắc: “Điện hạ, đi mau!”
Đây là một loại hương dụ thú, không biết kẻ nào đã chôn loại hương này ở đây, nếu trong rừng có thú dữ, chẳng
mấy chốc bọn chúng sẽ bị dẫn dụ mà đến. Lúc trước nàng cũng dùng cách này để đối phó với Hoàng trung tự, đổi
phương bị thú dữ cắn xé sẽ không để lại chứng cứ.


Không biết thủ phạm muốn nhắm vào nàng hay Tiêu Hoa Ung đây.
Thẩm Hi Hòa ngoài đầu lại, con ngựa dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm mà ngẩng cổ hỉ dài.
Ánh mắt Tiêu Hoa Ung tôi lại, nghiêm mặt che chở Thẩm Hi Hòa sau lưng. Xung quanh quả nhiên có tiếng gầm
thét vọng tới. Từ khi Thẩm Hi Hòa có hứng thú với việc đi săn, Tiêu Hoa Ung đã đưa nàng đến nhiều nơi khác
nhau, không thể lần nào cũng đến cùng một nơi, dù nơi đó có đẹp đến mấy.
Nơi đây núi non trùng điệp, dù Tiêu Hoa Ung đã cẩn thận cho người rà soát cũng không thể rà soát từng ngóc
ngách được. Hai tháng nay, hắn luôn ở bên Thẩm Hi Hòa, bọn họ không đi sâu vào rừng bao giờ, thường chỉ quanh
quẩn ở bìa rừng, kể cả bây giờ, sợ gặp phải hổ.
Không ngờ lại có người bày mưu tính kế hãm hại mình, hắn là người này đoán được quy luật ra ngoài của bọn họ
nên đã bố trí sẵn cạm bẫy ở đây. Tiêu Hoa Ung là người chọn địa điểm đi săn, đối phương muốn sắp đặt cạm bẫy
từ trước thì hắn phải cài cắm gián điệp bên cạnh hắn.
Bình thường, Tiêu Hoa Ung sẽ không sợ bị mai phục, nhưng hôm nay còn có Thẩm Hi Hòa.


Tiêu Hoa Ung thổi sáo xương, vừa để gọi chim cắt đến, vừa để thông báo cho đám Thiên Viên ở xa.
Tiếng sáo vừa vang lên, mấy bóng hình không lồ lập tức nhào về phía bọn họ.
Không phải một mà là ba con hồ, cùng bao vây bọn họ.
Rõ ràng lũ hồ có phần điên cuồng vì bị mùi hương kích thích, may mà bọn họ chưa đặt chân đến chỗ chôn hương, không bị dính
hương dụ thú lên người.